Anh yêu Đan Tiểu Phù? Làm sao có thể?
Thiệu Duẫn không tin, không phải Đan Tiểu Phù không tốt, mà là anh chưa từng nghĩ mình sẽ yêu cô, hoặc là, lần đầu tiên có loại cảm giác này, lần đầu tiên vì một cô gái mà trở nên không giống chính mình.
Anh không thể chấp nhận, Đồ Vu Luân nói anh bị tình yêu dọa, nhưng làm sao có thể? anh không phải chưa từng quen bạn gái, anh yêu nhiều đến mức ngay cả bản thân cũng không đếm được.
Nhưng Đồ Vu Luân lại hỏi anh: “Đó xem là yêu thật sự sao? Cậu từng lo được lo mất với những mối quan hệ trước chưa? Hoặc là, có cảm thấy bất an, sợ hãi bạn gái trước yêu người đàn ông khác không?”
Không có, hoàn toàn không có.
Quan hệ nam nữ anh luôn thành thạo, cho dù bạn gái nói chia tay, anh cũng cười cười chúc phúc đối phương, sau đó lại quen cô gái kế tiếp.
Anh chưa bao giờ bị con gái ảnh hưởng, trừ......
Nghĩ đến Đan Tiểu Phù, trong lòng anh chấn động, nhìn ánh mắt “Xem đi” của Đồ Vu Luân, anh có loại cảm giác bị nhìn thấu.
Nhưng nỗi lòng càng hỗn loạn, cuối cùng, anh bỏ chạy!
Rời trấn nhỏ, về nhà, người trong nhà nhìn thấy anh cũng bị dọa nhảy dựng, không ngờ anh sẽ đột ngột về Đài Loan, liên tiếp hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.
Anh không muốn giải thích, cũng không có tâm tình, chỉ qua loa nói anh được nghỉ ngơi vài ngày.
Chỉ là, mặc dù ở xa, nhưng tâm anh lại phảng phất vẫn ở trấn nhỏ, nói chia tay với cô, cô có cảm giác gì?
Sẽ khổ sở thương tâm sao? Hay là không cần?
Anh rời đi hai ngày, cô không đi tìm anh, ngay cả điện thoại cũng không gọi, giống như cứ chấp nhận như vậy...... Nghĩ vậy, Thiệu Duẫn không khỏi mím môi.
Cô không hề phản ứng làm cho anh cảm thấy buồn bực, anh vốn nghĩ nếu cô đến cầu anh, anh sẽ, anh sẽ...... Thu lại câu chia tay kia sao?
Phát hiện mình có ý niệm này trong đầu, Thiệu Duẫn cảm thấy buồn cười, anh làm sao vậy? Điểm này cũng không giống anh, vốn không giống người luôn kiên quyết quyết đoán kia.
Anh luôn rõ ràng mình muốn cái gì, cũng không để tâm tư mình vì con gái mà rối loạn, nhưng vì sao khi gặp cô gái kia liền hoàn toàn rối loạn? Nguyên tắc của anh, bình tĩnh của anh, tâm tư của anh, tất cả đều bị cô làm hỗn loạn.
Mà cô gái kia cũng không đau không thương, cho dù anh rời đi, cô cũng không có tin tức gì, đây tính là cái gì? Chỉ có anh một người phiền muộn, nôn nóng, tức giận, vì cô mà biến mình thành đứa ngốc.
Rõ ràng chia tay là anh nói ra, nhưng vì sao anh lại có cảm giác mình bị vứt bỏ?
Thiệu Duẫn phiền chán nâng trán, khóe mắt lại ngắm đến túi giấy đặt một bên, trong túi giấy là trà Đại Cát Lĩnh cô thích uống nhất, đó là anh mang về cho cô.
Anh lấy túi giấy, vốn tưởng tự mình sẽ đưa cho cô, cô nhất định sẽ vui vẻ cười hí mắt, sau đó ôm lấy anh, cho anh một cái hôn......
Thiệu Duẫn nhướng cánh môi, mắt nổi lên dịu dàng chính mình cũng không nhận thấy được.
Mẹ Thiệu mở cửa ra, nhìn thấy vẻ mặt của con liền hơi hơi sửng sốt. “Tiểu Duẫn?”
“Mẹ.” Thiệu Duẫn ngẩng đầu.
“Con đang nghĩ gì vậy?” Mẹ Thiệu đi vào phòng, tò mò hỏi con. Lần đầu tiên bà thấy vẻ mặt này của con mình.
Thân là người từng trải, bà đương nhiên biết bộ dạng vừa rồi của con đại biểu cho cái gì, nhưng ai đã làm cho con bà có vẻ mặt này? Là Salsa sao?
“Không có gì.” Thiệu Duẫn thản nhiên nói. “Có chuyện gì sao?”
Biết con không muốn nói, mẹ Thiệu cũng không ép, đưa cái thùng trong tay cho anh.“Con có chuyển phát nhanh.
“Chuyển phát nhanh?” Thiệu Duẫn nhận lấy cái thùng, lúc nhìn thấy địa chỉ trên bưu kiện thì sửng sốt, sau đó rất nhanh mở hộp giấy ra, vừa thấy thứ bên trong, anh giật mình ngốc ra.
Mẹ Thiệu cũng tò mò nhìn vào thùng Quần áo và gấu bông? Còn có dao cạo râu và bàn chải đánh răng, “Tiểu Duẫn, sao lại có người gửi mấy thứ này cho con?”
Thiệu Duẫn trừng mắt nhìn thứ trong thùng, bên trong đều là đồ dùng của anh, hoặc nên nói là đồ dùng của anh ở chỗ Đan Tiểu Phù. Mà tầm mắt của anh vẫn dừng lại trên con gấu bông.
Đó là một con gấu bông màu rám nắng, mặc tây trang màu lam, đeo nơ màu đen, vẻ mặt có điểm khốc, gấu bông là một đôi, một con gấu bông khác mặc váy màu hồng nhạt đeo nữ trang bạc.
Anh nhớ rõ cặp gấu bông này là khi anh và Đan Tiểu Phù đi dạo chợ đêm, cô thấy máy gắp thú bông liền hưng phấn muốn anh gắp cho cô.
Anh cảm thấy nhàm chán, không có hứng thú với trò này, nhưng cô lôi kéo cánh tay anh, mở to đôi mắt, làm nũng xin anh.
Anh bị cô cầu không có cách nào, thuận theo ý cô gắp thú bông, nhưng gắp vài lần đều không được, cuối cùng anh không còn kiên nhẫn, muốn mua trực tiếp.
Cô lại không muốn, nói không phải anh gắp cô không cần, nếu anh gắp không được thì thôi.
Nghe được lời của cô, anh không thích. Cái gì anh làm không được?
Cô nói như thế, chắc chắn anh sẽ gắp được cho cô xem!
Anh lấy hết tiền lẻ trên người, sắp gắp được gấu bông đến nơi, vẫn thất bại.
“Thôi được rồi, bỏ đi!” Đan Tiểu Phù nhìn không được.
“Câm miệng!” Chết tiệt, anh không tin gắp không được.“Em đừng ầm ỹ, sẽ làm anh phân tâm.”
Anh nắm tay cầm, điều khiển cái gắp nhắm ngay gấu bông, sau đó ấn nút.
Cái gắp đi xuống gắp lấý gấu bông, anh căng thẳng nhìn chằm chằm cái gắp, nhìn cái gắp chậm rãi di động, sau đó buông ra, rốt cuộc gấu bông cũng ra khỏi máy.
“Được rồi! được rồi! em xem em xem! Được rồi!” anh hưng phấn kêu to, cầm lấy gấu bông đắc ý khoe với cô.
“Tuyệt quá tuyệt quá, vỗ tay vỗ tay.” Nhìn anh giống như đứa nhỏ to xác, Đan Tiểu Phù cũng cười, còn nhấc tay vỗ vỗ đầu anh.
“Đan Tiểu Phù!” Động tác của cô rước lấy cái nhìn chằm chằm của anh, Thiệu Duẫn nhất thời nhận thấy mình luống cuống, xấu hổ nhìn bốn phía, sau đó ảo não trừng cô.
“Của em!” anh quăng gấu bông cho cô.
“Cám ơn.” Ôm gấu bông, cô vui vẻ cười với anh.
“Thật là, cái này có gì tốt.” anh còn ảo não, nghĩ đến vừa rồi mình thế mà giống như con nít hưng phấn kêu to liền cảm thấy mất mặt.
“Thực đáng yêu nha, hơn nữa anh không biết con gấu này rất giống anh sao?” Cô chỉ vào con gấu mặc tây trang.
“Làm sao giống?” anh trừng cô.
“Biểu tình hung ác giống nhau!” Đan Tiểu Phù cười ôm lấy tay anh, ngẩng đầu hôn một cái lên gương mặt đầy mồ hôi của anh.“Cám ơn anh đã gắp gấu bông cho em.”
“Hừ!” anh hừ nhẹ, nhưng mà tâm tình tốt hơn nhiều.
“Anh xem, đây là một đôi, giống như chúng ta vậy.” Cô cười phe phẩy gấu bông trên tay, sau đó tròng mắt vừa chuyển, nhăn chóp mũi nhìn anh.“Nói cho anh biết, nếu ngày nào đó em đưa con gấu này cho anh, có nghĩa là em không cần anh nữa.” Giọng điệu của cô giống đang nói đùa, hoặc như là nói thật.
Khi đó anh nghe xong không cho là đúng, nhưng bây giờ......
Nhìn gấu bông trong thùng, trong đầu Thiệu Duẫn lại hiện lên câu nói kia của cô -- nếu ngày nào đó em đưa con gấu này cho anh, có nghĩa là em không cần anh nữa.
Cô giận anh, còn con gấu bông này, là phản ứng của cô?
Thật đúng là đơn giản lại trực tiếp! Cầm lấy gấu bông, Thiệu Duẫn giống như nghe được Đan Tiểu Phù ghé vào lỗ tai anh nói: “Em không cần anh.”
Nói chia tay là anh, nôn nóng không chịu nổi là anh, lo được lo mất là anh, mà cô lại rõ ràng dùng một con gấu bông trả lời anh.
Thiệu Duẫn nói không nên lời cảm giác trong lòng ra sao, toàn bộ khuôn mặt anh tuấn trầm xuống, cánh môi cũng mím chặt thành một đường.
Anh tức giận trừng mắt nhìn gấu bông, cảm giác được lửa trong ngực bắt đầu nổi lên.
Cô gái kia......
Nhìn sắc mặt con, mẹ Thiệu thật cẩn thận mở miệng: “Tiểu Duẫn, không phải con bị cô gái nào bỏ đấy chứ?”
Nghe mẹ nói, Thiệu Duẫn không khỏi cắn răng.
Đúng! Mở miệng nói chia tay là anh, nhưng người bị vứt bỏ cũng là anh.
Cô gái kia...... Kia… cô gái vốn không cần anh!
Anh tức giận đến mất lý trí, cầm lấy di động trực tiếp gọi cho cô, ai dè lại truyền đến câu: “Thực xin lỗi, số máy vừa rồi đã tạm dừng sử dụng, mong quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Nghe được giọng nói đều đều từ điện thoại truyền ra, mặt Thiệu Duẫn đều đen.
Được, tốt lắm! Đan Tiểu Phù, xem như em lợi hại!
Đan Tiểu Phù biết Thiệu Duẫn nhận được gấu bông nhất định sẽ tức đến phát điên, cô muốn anh phát điên, tốt nhất tức đến mất đi lý trí mà tìm đến cô.
Sau đó, cô chắc chắn sẽ cho anh xem, chia tay cô sẽ thế nào.
Không có anh, cô vẫn vui vẻ sống qua ngày, tuyệt không bi thương đau lòng tổn hao tinh thần; Cho dù có, cũng sẽ không cho anh nhìn thấy.
Chia tay?
Còn ngay trong ngày sinh nhật của cô?
Cô chưa kịp cảm động vì anh trở về, thế mà anh lại đột nhiên mở miệng nói chia tay cô?
Mặc kệ nguyên nhân chia tay là cái gì, cô hoàn toàn bị tên đàn ông chết tiệt kia chọc giận, được, anh muốn chia tay, vậy cô càng rạch ròi với anh.
Hơn nữa sẽ làm anh đau hơn cô!
Cô cố ý sửa sang lại đồ của anh ở nhà cô, bỏ hết vào thùng, đặt con gấu bông lên trên cùng -- làm cho người ta tức giận phương pháp tốt nhất chính là cái gì cũng không nói, trực tiếp dùng hành động.
Người đàn ông kia cao ngạo tự trọng như vậy, cô tin anh nhất định sẽ chịu không nổi, nhất định sẽ gọi cho cô, ha! Cô sớm tắt máy rồi.
Sau đó, cô sẽ chờ.
Thứ đó gửi đi không đến hai ngày, Thiệu Duẫn sẽ đến trấn nhỏ, đây là cô đoán trước, nhưng cô không đoán được anh còn dẫn theo người đến.
Dựa vào cửa, cô nhìn Nghiêm Vũ Toa ngồi trong xe, lại chuyển mắt qua Thiệu Duẫn đứng ở cửa, cánh môi nhướng nhẹ, hơi nhíu mày.
“Có chuyện gì sao?” Đến còn mang theo cô gái này, anh muốn thị uy với cô sao? Ngây thơ!
Thiệu Duẫn vốn là một bụng lửa, điện thoại của cô không gọi được, anh không chút nghĩ ngợi lập tức muốn lái xe đến trấn nhỏ, trước khi đi, Nghiêm Vũ Toa lại đột nhiên xuất hiện ở nhà anh.
Cô ấy nghe anh muốn tới trấn nhỏ, cũng muốn đi theo, từ đầu anh đã từ chối, nhưng cô ấy kiên trì, mẹ cũng đột nhiên mở miệng muốn anh mang theo cô ấy đi.
Mẹ đã mở miệng, Nghiêm Vũ Toa lại dán anh, anh phiền đến sắp phát điên, lười nói thêm, muốn đi liền đi! Tùy, anh thầm muốn chạy nhanh tìm cô gái chết tiệt đó nói cho rõ ràng.
Nhưng vừa thấy Đan Tiểu Phù, anh lại nghèo từ, đáng chết, anh là luật sư nha! Nghèo từ là cái quỷ gì? anh vừa thấy cô, đột nhiên lại không biết nên nói cái gì.
Nói chia tay là anh, cô đem đồ của anh gửi cho anh, điều này thực bình thường, anh dựa vào cái gì chất vấn cô? Tuy rằng cô trực tiếp, rõ ràng ký gửi cho anh, còn để gấu bông phía trên, ý tứ trong đó anh vô cùng rõ ràng.
Nhưng mà, anh nói chia tay trước, cô làm thế hẳn là đúng.
Mà anh, lại vì hành động của cô mà đánh mất lý trí, xúc động chạy đến nhà cô, buồn bực muốn tìm cô tính toán sổ sách, anh có thể dùng tư cách gì?
Lúc này Thiệu Duẫn mới nghĩ đến, anh hoàn toàn không có lý do hung hăng với cô, bởi vì người đuối lý là anh.
“Anh......” anh há mồm, lại không biết nên nói cái gì, rũ mắt nhìn túi giấy trên tay, anh ho nhẹ một tiếng, vươn tay đưa cho cô. “Cái này cho em.”
“Cái gì vậy?” Nhìn túi giấy, Đan Tiểu Phù con ngươi chuyển đi chỗ khác.
“Hồng trà là thứ em thích nhất, không phải sao?” Lửa giận hừng hực khi ra cửa, không biết tại sao, anh liền thuận tay đem giấy túi này theo.
Thiệu Duẫn cảm thấy mình thật sự có bệnh, vì sao khi bị cô làm tức giận đến phát điên còn nhớ rõ đem theo hồng trà cô thích uống nhất?
Hơn nữa bọn họ đã chia tay......
“Cám ơn.” Đan Tiểu Phù nói lời cảm tạ với anh, nhưng lại không nhận túi giấy. “Nhưng tôi không uống hồng trà.”
“Nhưng không phải em thích......”
“Ngấy rồi.” Ngắn ngủn hai chữ, làm cho những lời Thiệu Duẫn định nói nghẹn lại nơi yết hầu, “Tôi uống ngấy, không còn hứng thú với hồng trà.”
Lời của cô giống như gai, đâm mạnh và tim Thiệu Duẫn.
Anh kinh ngạc nhìn cô, đột nhiên cảm thấy túi giấy trên tay thật nặng, cô ngấy? Ngấy hồng trà hay là anh?
“Em đang giận sao? Bởi vì anh nói chia tay, cho nên em tức giận?” Trước kia cô không nói chuyện với anh như vậy.
Cảm thấy lời của anh nói thật buồn cười, Đan Tiểu Phù nhịn không được cười ra tiếng, “Anh cảm thấy tôi giống như đang tức giận lắm sao?”
Thiệu Duẫn nhìn chằm chằm cô.“Chúng ta chia tay, em không có cảm giác gì?”
Đan Tiểu Phù mỉm cười, cười đến vô tội lại ngọt ngào. “Những chuyện không quan trọng, muốn tôi có cảm giác gì?” Cô hỏi lại anh.
“Không quan trọng?” anh lặp lại lời của cô.“Đây là câu trả lời của em?” anh nói chia tay, cô chỉ cảm thấy như vậy?
“Nếu không thì sao? Người nói chia tay là anh.” Cho nên anh đừng có bày biểu tình bị thương ra với bà đây, cô sẽ không mềm lòng.
“Đúng vậy! Là anh......” Thiệu Duẫn rũ mắt.
Đáng giận! Bộ dáng của anh làm lòng Đan Tiểu Phù tê rần, có phải cô hơi quá đáng hay không? Cô chiều anh thành thói quen, không thể nhìn bộ dáng anh khổ sở.
Mím môi, lúc cô đang muốn mở miệng, Nghiêm Vũ Toa lại đột nhiên đi đến bên người Thiệu Duẫn, vươn tay ôm lấy cánh tay anh, bày ra tư thái thân mật.
“A Duẫn, hai người vẫn chưa nói xong sao?”
“Salsa......” Thiệu Duẫn hơi nhíu mày, muốn rút tay ra, nhưng Nghiêm Vũ Toa lại ôm thật chặt, nếu anh dùng sức sẽ làm cô khó xử, đành phải dừng lại động tác.
Nghiêm Vũ Toa quay đầu nhìn về phía Đan Tiểu Phù. “Hi, cô hẳn là biết tôi?” Cô ở trong xe chờ không được, lại không nghe bọn họ nói cái gì, cho nên quyết định chủ động.
“Tôi là Nghiêm Vũ Toa, vợ sắp cưới của A Duẫn.” Cô cười giới thiệu chính mình.
Nghe được lời của cô, mày Thiệu Duẫn nhăn càng chặt, vốn định mở miệng phủ nhận, nhưng lại dừng lại, anh nhìn về phía Đan Tiểu Phù, muốn nhìn xem cô sẽ có phản ứng gì.
“Xin chào.” Đan Tiểu Phù mỉm cười lại, “Tôi biết cô, tôi có đọc chuyện của cô và luật sư Thiệu trên tạp chí.”
Luật sư Thiệu?
Nghe Đan Tiểu Phù xưng hô, Thiệu Duẫn nheo mắt nhìn cô.
“Xem ra việc vui của hai người thật sự gần tới rồi, chúc mừng.” Đan Tiểu Phù hào phóng chúc phúc, quay đầu cười mở miệng nói với Thiệu Duẫn. “ Luật sư Thiệu, đến lúc đó nhớ gửi thiệp mời cho tôi nhé! Tôi nhất định sẽ mang phong bì thật dày tham gia hôn lễ của hai người.”
Nghe được lời của cô, Thiệu Duẫn mím môi càng chặt, con ngươi đen hiện lên lửa giận.
Đan Tiểu Phù lại không nhìn sắc mặt của anh, “Ngại quá, tôi còn có việc, không nói chuyện với hai người được nữa.” Nói xong, cô lập tức đóng cửa.
Cửa đóng lại, Thiệu Duẫn lập tức đẩy Nghiêm Vũ Toa ra , sau đó nâng lên chân, dùng sức đá cửa.
“A Duẫn!” Nghiêm Vũ Toa bị động tác của anh dọa, kinh ngạc nhìn anh.”A Duẫn anh làm sao vậy?”
Đá, đá cửa? Mắt cô lộ ra không dám tin, đây là Thiệu Duẫn tao nhã có lễ cô quen sao?
Thiệu Duẫn không trả lời, thô bạo đá văng cửa.
Tiểu Phù đơn độc trong phòng cũng bị động tác của anh dọa ngây người, trừng mắt nhìn cửa bị đá văng, cô kinh sợ rống to:“Thiệu Duẫn, anh làm gì vậy?”
“Salsa, em lái xe về trước đi.” Thiệu Duẫn lạnh nhạt nói với Nghiêm Vũ Toa, sau đó đi vào phòng, dùng sức đóng cửa lại.
Anh quyết định muốn nói rõ ràng với cô gái này!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK