“Ngốc, phải hít thở chứ, không phải cứ hôn là không thể thở, Hân”
Thở gấp, Sở Mộ Hân cảm thấy lồng ngực như bị chất đầy thứ gì đó muốn nổ tung lên. Tư Đồ Khắc Tai khẽ hôn lên tóc mai đang rịn mồ hôi, nằm lại bên người Sở Mộ Hân, vòng tay ôm thật chặt.
“Tai….”
“Ừm?”
Nghe thấy tiểu gia hỏa trong lồng ngực đang gọi tên mình, Tư Đồ Khắc Tai ôn nhu đáp.
“Anh….thường hôn người khác như thế này sao?”
Lời này nói ra khiến hắn thiếu chút nữa thì nghẹn, không nghĩ tới vật nhỏ sẽ hỏi như vậy. Đối với quá khứ của mình, Tư Đồ Khắc Tai không có ý muốn giấu diếm nhưng ngay lúc này hắn không muốn nhắc đến. Dù sao suy nghĩ của Sở Mộ Hân rất đơn thuần, chưa thể hiểu rõ được những hành động của hắn, hơn nữa hắn tuyệt đối không muốn nói dối cậu. Vì vậy, Tư Đồ Khắc Tai quyết định tạm thời không trả lời vấn đề này.
“Hân, sau này tôi sẽ nói chuyện này cho em biết được không? Hiện tại khuya lắm rồi, nên đi ngủ thôi”
“Nhưng, em…thật sự muốn biết….”
Không biết tại sao trong lòng Sở Mộ Hân lại rất muốn biết đáp án. Tư Đồ Khắc Tai ôm chặt cậu.
“Hân, em tin tôi không?”
“Dạ”.
“Em nghe cho kĩ, từ giờ về sau tôi chỉ hôn một mình em! Em phải nhớ cho kĩ, Hân”
Nghe những lời này, đáy lòng Sở Mộ Hân đột nhiên thấy ấm áp.Không biết tại sao cậu lại muốn tin tưởng hắn, tin tưởng nam nhân đang ôn nhu ôm lấy mình.
“Ừm, vậy anh nhớ phải nói cho em biết….”
Thanh âm dần dần mơ hồ, Tư Đồ Khắc Tai cúi đầu nhìn khuôn mặt đang dần đi vào giấc ngủ của Sở Mộ Hân, mỉm cười hôn lên, cảm thụ nhiệt độ thân thể cậu, hắn chậm rãi nhắm mắt.
___
“…Tai, Tai, tỉnh tỉnh, dậy đi, Tai”
Trong mơ hồ, Tư Đồ Khắc Tai nghe thấy giọng nói trong trẻo, êm tai khiến hắn càng không muốn rời giường.
“Ưm…để tôi ngủ thêm năm giây nữa…”
Vốn định trùm chăn ngủ thêm một lúc nữa, không ngờ Sở Mộ Hân lại rất nghiêm túc đứng bên cạnh đếm.
“Năm, bốn, ba, hai, một, hết giờ, dậy, dậy đi! Đồ lười! Rời, giường… đừng!”
Không kịp tránh bàn tay đang duỗi về phía mình, Sở Mộ Hân bị Tư Đồ Khắc Tai đè đầu xuống, hôn trộm một cái. Một cái hôn nhẹ vẫn chưa thỏa mãn, hắn nghiêng người một chút tiếp tục một nụ hôn nồng nhiệt tiêu chuẩn đầy tính độc chiếm nóng bỏng. Sở Mộ Hân toàn thân vô lực, xụi lơ nằm trong ngực hắn, bị hai cánh tay mạnh mẽ khóa lại làm cậu không thể động đậy.
Trái lại cái tên đầu sỏ này vì vừa ngủ dậy được hôn tiểu gia hỏa trong ngực mà tinh thần lên cao gấp trăm lần. Ngồi dậy, nhìn Sở Mộ Hân giận dỗi nằm bên mép giường không thèm nhìn hắn. Tư Đồ Khắc Tai cười.
“Sao vậy? Tôi dậy rồi mà em lại mất hứng sao? Hửm?”
Muốn giơ tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang hờn dỗi lại bị bàn tay nhỏ bé kia đi trước một bước. Sở Mộ Hân dùng sức nhéo khuôn mặt anh tuấn mang theo ý cười của Tư Đồ Khắc Tai. Khuôn mặt đẹp trai bị cậu dày vò banh ra hết cỡ, biến thành hình thù kì quái.
“Đáng ghét! Anh là đại dã lang! Vừa mới ngủ dậy liền khi dễ em! Đáng ghét!”
Nếu người quen nào mà nhìn thấy bộ dáng của Tư Đồ Khắc Tai hiện giờ chắc chắn sẽ trợn mắt há mồm lại thêm tinh thần hỗn loạn. Tổng giám đốc Tư Đồ Khắc Tai lãnh khốc vô tình, lạnh lùng ít nói lại thập phần kiêu ngạo kia lại để cho một cậu nhóc nhỏ bé, hồn nhiên như trẻ thơ tùy ý giở trò, vậy mà trên mặt còn hiện nét cười.
Nhào nặn đủ rồi, Sở Mộ Hân lúc này mới hài lòng buông tay ra, nhìn hai má Tư Đồ Khắc Tai bị cậu niết cho hồng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đắc ý nói:
“Hừ, để xem anh còn dám không!”
“A a, Hân, em không biết tôi toàn thân cao thấp chỉ có khuôn mặt này là đáng giá nhất thôi sao, vậy mà em còn dùng sức phá hủy nó đi. Em nhất định ghét tôi mà. Vậy tôi không nên để em ngủ cùng tôi…”
Tư Đồ Khắc Tai giả bộ đáng thương ôm lấy khuôn mặt vừa bị tàn phá. Sở Mộ Hân ngẩn người nhìn hắn, cho đến khi hắn nói cậu ghét hắn, cậu xúc động vội vàng dùng sức che miệng hắn ngăn không cho nói thêm lời nào nữa.
“Ai, ai nói em ghét anh? Quỷ hẹp hòi, mới như vậy mà đã giận. Không, không muốn ngủ cùng em thì thôi, ai thèm ngủ cùng anh…A…anh làm gì…đấy”
Ngay lúc Sở Mộ Hân đang nói, Tư Đồ Khắc Tai nhẹ nhàng liếm thật chậm bàn tay mềm mại của cậu chọc cho Sở Mộ Hân không tự chủ mà thở mạnh một cái, lực đạo tay cậu cũng thả lỏng.
Chỉ chỉ lên môi mình, Tư Đồ Khắc Tai vô lại đòi hôn.
“Hôn tôi một cái, nói buổi sáng tốt lành!”
“Anh vừa rồi không phải…đã hôn rồi…”
Sở Mộ Hân còn muốn chống cự nhưng bị Tư Đồ Khắc Tai ôm chặt không cho nhúc nhích.
“Hân…”
Nhìn ánh mắt đầy thâm tình của Tư Đồ Khắc Tai, Sở Mộ Hân đình chỉ mọi động tác, vô pháp quay đầu đi cũng vô pháp dời khỏi ánh mắt ấy. Như bị thôi miên, Sở Mộ Hân chậm rãi di chuyển về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đang chờ sẵn. Lần này Tư Đồ Khắc Tai không làm ra hành động nào quá mức, chỉ nhắm mắt lại, chuyên tâm hưởng thụ nụ hôn Sở Mộ Hân tặng hắn.
Bốn phiến môi nhẹ nhàng tách ra kèm theo một thanh âm rất khẽ, Tư Đồ Khắc Tai dùng sức ôm Sở Mộ Hân vào lòng.
“Buổi sáng tốt lành” Tư Đồ Khắc Tai nói với người trong ngực, “Hân”
Khuôn mặt đỏ bừng, Sở Mộ Hân đẩy người ra thoát khỏi vòng ôm ấp của hắn.
“Buổi sáng tốt lành”
Tư Đồ Khắc Tai lúc này mới hài lòng xuống giường, đang muốn tiến vào phòng tắm, trong đầu đột nhiên hiện lên nghi vấn liền thò đầu ra hỏi Sở Mộ Hân đang chuẩn bị xuống lầu.
“Hân, sao em biết tôi 8 giờ phải đi làm?”
Sở Mộ Hân không hiểu tại sao bị hỏi như vậy.
“Em không biết a, mà bây giờ đã 10 rưỡi rồi”
“Mười rưỡi? Cái gì?”
Tư Đồ Khắc Tai quả thực không thể tin nổi vào tai mình. Hắn luôn khiến bản thân trở thành một tấm gương tốt, không bao giờ đi sớm về muộn, vậy mà chỉ trong hai ngày, hắn không những trốn việc, lại còn đi làm muộn hai tiếng? Trời ạ…
Nhanh chóng lao vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo, đi xuống lầu thấy bóng dáng nho nhỏ của Sở Mộ Hân đang đi qua đi lại trong phòng bếp. Trên môi nở nụ cười, Tư Đồ Khắc Tai đi ra phía sau cậu không một tiếng động.
Tìm trong tủ lạnh mấy quả trứng và một ít jăm-bông cùng một vài lát bánh mì nướng dày, Sở Mộ Hân tráng hai quả trứng cùng jăm bông. Lát bánh mì được thấm ướt đẫm trứng rán non làm thành bánh mì kiểu Pháp. Sở Mộ Hân rất vừa lòng với tác phẩm của mình, cầm đĩa đồ ăn quay ra đặt lên bàn không ngờ lại đụng phải một bức tường thịt dày.
“A! Tai! Anh, anh muốn hù chết em hả?”
Tư Đồ Khắc Tai cầm lấy cái đĩa trong tay Sở Mộ Hân rồi đặt lên bàn. Bánh mì Pháp vừa làm xong tỏa ra một mùi hương hấp dẫn. Bánh mì màu vàng kết hợp với màu đỏ của jăm-bông cùng màu trắng vàng của trứng, dù là màu sắc hay mùi vị cũng đều mãnh liệt khơi ra cảm giác ngon miệng.
“A, thơm quá, đều là do em làm sao, Hân?”
Ôm lấy Sở Mộ Hân, đưa cậu tới bên bàn ăn. Cậu đắc ý nhìn thức ăn trên bàn.
“Em không chỉ biết mỗi pha cà phê đâu, những thứ đơn giản cũng có thể làm được. Haha anh xem đi”
Ngẩng đầu nhìn thời gian, Tư Đồ Khắc Tai khẽ cười một tiếng. Từ quản lí nhất định sắp điên lên rồi, quên đi, dù sao cũng đều muộn rồi.
___
Đợi Tư Đồ Khắc Tai đến công ty thì cũng là lúc đồng hồ điểm 11 rưỡi. Môn thư kí thấy Tư Đồ Khắc Tai bước vào cửa, trên mặt xuất hiện biểu cảm như thấy chúa cứu thế.
“Tư Đồ tiên sinh, cuối cùng ngài cũng tới”
Nhíu mày, Tư Đồ Khắc Tai phất tay ý bảo thư kí không cần chào hỏi.
“Xảy ra chuyện gì?”
Nữ thư kí muốn nói rồi lại thôi, vừa vặn đúng lúc Từ Minh Triết mang theo bộ mặt khổ qua đi ra khỏi thang máy. Tư Đồ Khắc Tai gọi lại.
“Từ quản lý!”
Từ Minh Triết bị thanh âm của Tư Đồ Khắc Tai làm cho hoảng sợ, ngẩng đầu lên thấy tổng giám đốc, bộ mặt khổ qua lại càng thêm ảm đạm.Thấy vậy tâm trạng đang tốt của Tư Đồ Khắc Tai bị giảm một nửa.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu giải thích cho rõ”
Ánh mắt Tư Đồ Khắc Tai khiến Từ Minh Triết có muốn trốn cũng không thoát, hắn không thể làm gì khác đành nhìn tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc…Lãnh Tường Vân có ở trong phòng của ngài không?”
“Lãnh Tường Vân? Hắn đến để làm gì?”
Tư Đồ Khắc Tai nghe thấy tên Lãnh Tường Vân, đối với nhân viên mặt khổ qua này thì hiểu được, tâm trạng theo đó cũng không vui. Hắn rảo bước vào thang máy riêng lên phòng làm việc ở tầng 25.
Lãnh Tường Vân gác chân, ngồi thoải mái trên ghế sofa cao cấp dùng để tiếp khách trong văn phòng của Tư Đồ Khắc Tai, cười cười nhìn Tư Đồ Khắc Tai lạnh lùng mở cửa. Ánh mắt không thèm liếc nhìn y một cái, hắn quay ra bảo thư kí đi làm nốt công việc buổi chiều, đem cho hắn những tài liệu chưa xử lí. Xong xuôi, thư kí cung kính đóng cửa lại.
“Cậu về đây làm gì?”
Tư Đồ Khắc Tai hỏi cũng không thèm ngẩng đầu lên. Lãnh Tường Vân cười rất vui vẻ, thoải mái:
“Người ta là từ nơi xa xôi trở về, muốn hảo hảo bảo vệ anh, anh còn làm bộ mặt đấy cho tôi xem sao? Ai nha, tôi thật đúng là có lòng tốt mà lại bị hiểu lầm, mệnh khổ a…”