Thời điểm tiếng bước chân truyền đến, Tống Cô Tinh đang hỏi ta cho Diệp Yên Nhiên uống thuốc mê gì.
Thực hiển nhiên, ta căn bản chưa cho nàng ta uống thuốc gì.
Sơ Nhất lại cảm thấy nàng ta mới là người cho ta uống thuốc mê.
Ta theo ánh mắt cảnh giác của Tống Cô Tinh quay đầu lại.
"Thần nữ gặp qua thái tử điện hạ, gặp qua sườn phi nương nương." Cố Nhược Vũ nhìn bọn ta, trong mắt có kinh ngạc nho nhỏ, rất nhanh liền hành lễ với bọn ta.
Ta theo bản năng nhìn Tống Cô Tinh, hắn đã khôi phục trạng thái không có việc gì, hướng về nàng ta gật gật đầu.
"Điện hạ ở chỗ này nghỉ ngơi, ngươi đi nơi khác đi." Ta lãnh đạm nói.
Vốn ta nghĩ nàng ta là cố tình đến tiếp cận Tống Cô Tinh, lại không nghĩ rằng nàng đáp "Vâng" liền xoay người rời đi.
Chỉ là đi hai bước, lại quay đầu nói: "Thích khách giờ phút này còn chưa tìm được, điện hạ cẩn thận."
Nói xong liền tiếp tục trở về.
Thích khách bị tìm thấy lúc nửa đêm.
Thống lĩnh Ngự lâm quân tìm được ta cùng Tống Cô Tinh, hành lễ với Tống Cô Tinh rồi nói: "Thích khách đã tự sát."
Theo một loạt động tác của hắn, có thể thấy đây không phải là lần đầu hắn đến đình tìm Tống Cô Tinh.
Thích khách ám sát Tống Cô Tinh cũng không phải là lần đầu tiên tự sát.
Hơn nữa hắn là thống lĩnh ngự lâm quân của Hoàng Thượng, tìm được thích khách trước tiên không đi báo với hoàng thượng, mà là chạy tới tìm Tống Cô Tinh.
Tống Cô Tinh hơi gật gật đầu, thanh âm ôn hoà nói: "Vậy để mọi người trong điện đều giải tán đi."
Ta ý thức được, Tống Cô Tinh so với những gì ta biết, lợi hại hơn rất nhiều.
Xử lý xong sự tình, lúc trở lại Đông cung, sắc trời đã sắp sáng.
Ta mới vừa hạ kiệu, liền thấy nhà hoàn bên người Diệp Yên Nhiên nhẹ nhàng thở ra, chạy đi.
Nàng ta chạy cũng thật nhanh, ta vốn còn muốn hỏi Diệp Yên Nhiên đã hạ sốt chưa cũng không hỏi được.
Sau khi trở lại Đông cung, Tống Cô Tinh không có quay về tẩm điện nghỉ ngơi, mà lập tức đi xử lý chính vụ.
Nghĩ đến chắn là hắn phải xử lý chuyện xảy ra hôm nay.
Một đêm không ngủ, ta vừa về đến Vĩnh Lạc điện liền ngủ mất.
Khi tỉnh lại Diệp Yên Nhiên đã đến đây
Bệnh của nàng ta tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Nhìn nàng ta bây giờ đã không còn thấy bộ dạng ốm yếu hôm qua.
Ta thấy nàng ta cho người nâng nồi đồng và nguyên liệu tươi từ bên ngoài vào.
"Làm cái gì vậy?"
Diệp Yên Nhiên vẫn như lúc trước, kéo tay ta đến bên bàn: "Cái này gọi là nồi lẩu, ta nghĩ ngươi đêm qua nhất định là bị kinh hãi, biết ngươi thích ăn cay, vừa hay có thể ăn lẩu."
Tuy rằng ta không biết cái lẩu này là vật gì, nhưng ta lập tức bắt lấy tay nàng ta.
Lực đạo trên tay ta có chút mạnh, nàng ta hoảng sợ.
"Ngươi làm sao biết được ta thích ăn cay?"
Trừ mẫu phi không có người nào biết ta thích ăn cay, ngày cả Sơ Nhất cũng không biết.
Ta cũng không biểu lộ thói quen dùng bữa, bởi vì cảm thấy điều này sẽ khiến người khác bắt được nhược điểm.
Diệp Yên Nhiên thần sắc ảo não chợt loé, tay bị ta bắt lấy tránh một chút.
"Ta…" Nàng ta giải thích nói, "Ta đoán, bởi vì ngươi không thích ăn ngọt."
Ta theo bản năng kéo tay nàng ta, nàng ta tránh ra, ta lại tới gần: "Ngươi làm sao biết ta không thích ăn ngọt?"
Lần này nàng ta không giải thích.
Nàng ta cầm đũa trên bàn, gắp đồ ăn ném vào trong nồi: "Ăn nhiều vào, ăn nhiều vào, mau thử cái lẩu này, cam đoan ngươi ăn một lần còn muốn ăn lần thứ hai."
Quá rõ ràng, nàng ta chuyển đề tài.
Ta không muốn thừa nhận.
Nhưng cứ một việc lại một việc gộp lại, làm cho ta không thể không có ý nghĩ kia.
Ta nhìn Diệp Yên Nhiên, gian nan gằn từng tiếng: "Ngươi với mẫu phi ta có quan hệ gì?"
"A?" Diệp Yên Nhiên nghiêng đầu nhìn ta.
Ta liếc mắt nhìn trong điện, nhóm nha hoàn đưa đồ ăn đều đã lui xuống, chỉ còn Sơ Nhất và nha đầu hầu hạ bên người Diệp Yên Nhiên.
Ta nhắm mắt, hỏi ra vấn đề hoang đường đến cực điểm, lòng ta đã nghĩ tới vô số lần: "Ngươi… là mẫu phi của ta?"
Đôi đũa trong tay Diệp Yên Nhiên run lên, rơi xuống trên mặt đất.
"Không phải, công chúa." Nàng ta nắm tay ta, vô cùng chân thật nói, "Bối phận ta làm gì cao như thế."
- Còn nữa -
_______