Mục lục
NGOAN, ĐỪNG SỢ ANH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

edit: Olwen



Tiêu Tử Mặc sửng sốt một chút, nhìn lướt qua lớp học, giống như đang tìm kiếm gì đó, sau đó cậu nhìn Du Hàn, giọng điệu có chút không tình nguyện.



“Vậy… Vậy cậu giúp tôi đặt mấy thứ này lên bàn của Doanh Doanh được không?”



Mắt nam sinh nhìn xuống, lướt qua đồ vật trong tay Tiêu Tử Mặc, sau đó ngẩng đầu, giọng điệu bình thản:



“Không rảnh.”



Tiêu Tử Mặc: “…”



Du Hàn trực tiếp quay người rời đi, Tăng Đông cười hai tiếng, vỗ vai Tiêu Tử Mặc: “Anh Hàn vừa tỉnh ngủ, tâm trạng không tốt, cậu đừng để ý.”



Tiêu Tử Mặc khẽ xì một tiếng, kìm nén cơn tức giận trong lòng: “Vậy cậu giúp tớ chuyển cho Doanh Doanh được chứ?”



Tăng Đông nhìn đồng hồ đeo tay: “Ui da tớ phải đi lấy nước, sắp không kịp rồi, lớp đọc buổi sáng sắp bắt đầu rồi…” Cậu vừa nói vừa đuổi theo Du Hàn.



Tiêu Tử Mặc: “…”







Du Hàn vào phòng nước lấy nước, Tăng Đông cũng nhanh chóng theo sau: “Anh Hàn, anh có cảm thấy Tiêu Tử Mặc bất thường không?”



Du Hàn nhìn cậu một cái: “Muốn nói cái gì?”



Tăng Đông vỗ cái bụng tròn của mình, bấm ngón tay tính toán, chậc chậc hai tiếng:



“Theo em quan sát, nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, cậu ta có ý với Bối Doanh Doanh.”



Nghe vậy, mắt Du Hàn chợt dừng lại, sự lạnh lùng trong ánh mắt nhiều thêm mấy phần. Tăng Đông không chú ý đến, vẫn ở bên cạnh tiếp tục phân tích: “Anh có thấy mấy đồ trong tay cậu ta hôm nay không, vừa có bữa sáng vừa có món quà nhỏ, cái này có vẻ như cậu ta muốn theo đuổi Bối Doanh Doanh, nếu không ai lại vô duyên vô cớ đưa những thứ này, anh Hàn thấy em phân tích đúng không?”



“Hơn nữa nếu trừ anh ra thì Tiêu Tử Mặc cũng được mệnh danh là nam thần đẹp trai nhất, cùng với Bối Doanh Doanh trông có vẻ rất xứng đôi, hai người họ mà yêu sớm chắc là sẽ chấn động cả khoá…”



Cậu còn chưa nói xong, đã thấy âm thanh Du Hàn cười, quay đầu lặng lẽ nhìn cậu:



“Cậu phân tích được đấy.”



“Haha không phải đâu.”



“Vậy cậu thử phân tích một chút xem mất bao lâu để tài khoản của cậu có thể full các kỹ năng lần nữa?”



“…”



Đầu gối Tăng Đông mềm nhũn: “Anh Hàn tha cho cái mạng chó của em một lần, tất cả tài sản của em đều ở trong đó…”







Quay về lớp học, Du Hàn ngồi về chỗ, thấy trên mặt bàn có gì đó —



Tất cả đều là đồ lúc nãy trong tay Tiêu Tử Mặc.



Chắc là nhờ một bạn nào trong lớp chuyển đến, chứ không chắc cũng chưa đưa được.



Cậu quay đầu nhìn, cô vẫn gục xuống bàn như cũ, dường như ngủ rất say, cơ thể nhỏ bé lên xuống đều đều vì hô hấp, hệt như một chú mèo nhỏ.



Một lúc sau, tiếng chuông báo vào lớp đọc buổi sáng vang lên, cô nghe thấy âm thanh, tự mình tỉnh lại.



Cô xoa xoa mắt, vẫn buồn ngủ nhìn mấy món đồ mới xuất hiện trên bàn: “Ơ cái gì đây…”



Cô nghi hoặc nhìn về phía Du Hàn.



Nam sinh nhàn nhạt ngước mắt, lạnh giọng nói:



“Không biết.”



Kỷ Diệu nghe thấy giọng của Bối Doanh Doanh, quay đầu, giải thích với cô là do Tiêu Tử Mặc lớp bên cạnh đưa: “Doanh Doanh, không phải cậu với Tiêu Tử Mặc…”



Bối Doanh Doanh vội vã phủ nhận: “Cậu nghĩ linh tinh gì đấy.”



Cô nhìn bữa sáng, cũng không định động đến, cô cầm túi màu hồng bên cạnh, lấy đồ bên trong ra.



Nam sinh đang đọc sách bên cạnh lại ngẩng đầu lên, im lặng nhìn sang.



Bối Doanh Doanh lấy ra một tiêu bản lá cây đánh dấu trang màu vàng, còn có một lá thư màu hồng.



Cô sững sờ một chút, quay đầu nhìn về phía Du Hàn, người kia đã thu lại ánh mắt một giây trước đó. Cô cầm là thư để vào trong ngăn kéo, mở lá thư, lấy thư ra.



Du Hàn lần nữa tự nhiên nhìn sang.



Chỉ thấy cô gái nhìn nhanh, nhét lại lá thư vào túi, vành tai hơi đỏ.



Nam sinh thấy vậy, trong lòng thoáng qua một ý nghĩ.



Thư tình?



Trong lòng cậu cười lạnh một tiếng.



Bây giờ mà vẫn còn những người ngây thơ như thế.







Sau khi kết thúc tiết đọc, Du Hàn vừa ngồi làm đề Olympic toán, vừa nói với cô gái bên cạnh: “Vừa nãy tổ trưởng yêu cầu mọi người nộp bài tập đấy.”



“Được.” Cô lấy bài tập ra khỏi cặp: “Lát nữa tớ nộp, tớ ra ngoài một chuyến.”



Cô đứng lên đi ra khỏi lớp, tìm được lớp hai, giữ một bạn nữ ở cửa.



“Chào bạn, có thể giúp tớ gọi Tiêu Tử Mặc không?”



Nữ sinh quay đầu vào lớp gọi một tiếng, Tiêu Tử Mặc ở cuối lớp ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng cô ở cửa, lập tức đứng lên.



Mấy nam sinh bên cạnh đều cười trêu chọc, Tiêu Tử Mặc không để ý đến bọn họ, một đường đi đến chỗ Doanh Doanh.



“Này, Doanh Doanh, cậu thấy đồ tớ đưa cho cậu chưa?”



“Rồi…”



Bối Doanh Doanh cảm thấy trong lớp hai có rất nhiều ánh mắt đang nhìn cô, mặt cô có chút đỏ, suy nghĩ một chút vẫn là nói thẳng vấn đề: “Cảm ơn bữa sáng của cậu, lần sau không cần mua cho tớ đâu, tớ ăn ở nhà rồi.”



“Không có gì, tớ chỉ cảm thấy có lỗi với cậu…”



Bối Doanh Doanh cong khóe miệng, lắc đầu: “Tớ nhận lời xin lỗi của cậu, tớ không tức giận, thật ra tớ cũng không biết bản thân bị dị ứng cồn, không thể trách cậu.”



Nam sinh cười khổ, vẫn biểu đạt áy náy: “Vậy chúng ta vẫn là bạn?”



“Ừ.”



Nam sinh còn điều muốn nói, cô đã nói phải về lớp để chuẩn bị cho bài kiểm tra, không nghĩ tới quay đầu thì thấy Du Hàn từ cửa lớp đi ra.



Ánh mắt của cậu lạnh lùng rơi xuống người cô, bốn mắt nhìn nhau, nam sinh dời ánh mắt, đi xuống cầu thang.



Bối Doanh Doanh sững sờ một chút, cảm thấy có cảm xúc không thể giải thích được len lỏi trong lòng.



Cô đang muốn đi, giọng Tiêu Tử Mặc vang lên lần nữa: “Bây giờ cậu… ngồi cùng bàn với Du Hàn?”



Cô gật đầu, Tiêu Tử Mặc do dự mấy giây, nói lời nhắc nhở:



“Du Hàn không phải người dễ chọc, hơn nữa lòng dạ rất sâu, tớ thấy cậu…”



Cậu còn chưa nói xong, cô đã cắt lời cậu: “Ôn tập không kịp rồi, tớ đi trước.”



Tiêu Tử Mặc đành đem nửa câu sau nuốt vào bụng: “… Được.”







Chuông vào tiết một reo, lão Trương mang theo tệp bài thi oai phong lẫm liệt bước vào lớp, mở miệng chính là câu —



“Chuẩn bị làm bài kiểm tra!”



Các bạn học than vãn, tự giác mang hết sách vở trên bàn thu vào, Bối Doanh Doanh khẩn trương xoa xoa bàn tay, hít sâu một hơi.



Cô quay đầu nhìn về phía bạn cùng bàn bên cạnh vẫn còn đang nằm, sau đó nhẹ nhàng kép tay áo cậu.



“Du Hàn, kiểm tra…”



Nam sinh ngước mắt, nhìn cô một cái, sau đó ngủ tiếp.



Bối Doanh Doanh: “…”



Lão Trương phát bài thi xong, đi đến cuối lớp, thấy Du Hàn, vậy mà cũng không nói gì.



Cô cầm bài thi, cũng không rảnh quan tâm người khác, vùi đầu bắt đầu làm bài.



Ba câu lựa chọn, ba câu điền chỗ trống, hai câu hỏi lớn, một đề hoàn chỉnh.



Cô làm lấy làm để, kỳ diệu là những bài hôm qua Du Hàn cho cô làm giống với những phần kiến thức trong bài kiểm tra hôm nay!



Vì hôm qua đã làm những bài tương tự, nên hôm nay cô như cá gặp nước, làm bài trôi chảy.



Đợi đến khi cô làm câu hỏi lớn thứ nhất, Du Hàn cuối cùng cũng tỉnh lại. Cậu uống hớp nước, đầu tiên là quay đầu nhìn tình hình của cô, sau đó bắt đầu làm bài.



Chờ đến khi cô giải xong câu hỏi lớn thứ nhất, cậu cũng bắt đầu làm câu hỏi lớn thứ nhất.



Đợi đến khi cô làm xong bài, cậu cũng làm xong hết, lại nằm xuống ngủ tiếp.



Cô đột nhiên thấy may mắn vì cậu ngủ trước, không đến lúc cậu bắt đầu cùng cô, cô nhìn thấy cậu viết nhanh như vậy, chắc chắn rất hoảng.



Đây chính là phiền muộn khi bạn cùng bàn là học thần.







Sau khi hết tiết, bài kiểm tra thu xong, Bối Doanh Doanh xoay người, mỉm cười với Du Hàn.



“Cảm ơn cậu hôm qua đã chia sẻ đề với tớ, tớ làm được hết đề hôm nay luôn.”



“Ừ.” Nam sinh chỉ nhàn nhạt lên tiếng, căn bản không thèm ngẩng đầu một cái, tiếp tục làm đề Olympic.



Cô có chút buồn bực, hình như tâm trạng của cậu hôm nay không tốt lắm?



Nếu đúng như cô đoán, nam sinh trong cả hai tiết học đều không nói lời nào, thậm chí còn không thèm để ý đến cô.



Cô không dám hỏi, chỉ có thể âm thầm ghi nhớ trong lòng.







Hết tiết hai là lễ chào cờ. Mọi người chen chúc nhau xuống dưới tầng, Bối Doanh Doanh cũng chậm rãi đi xuống dưới.



Lúc này mấy nữ sinh bên cạnh hưng phấn nói chuyện với nhau:



“Nghe nói tí nữa Du Hàn sẽ phát biểu dưới cờ! A a a phấn khích ghê!”



“Đúng vậy, đẹp trai chết mất, tớ cảm thấy đây là lễ chào cờ duy nhất tớ mong đợi.”



“Hi vọng lần này cậu ấy nói nhiều một chút, năm ngoái tớ còn chưa nghe đủ đâu.”



Cuộc nói chuyện của bọn họ rơi vào tai Bối Doanh Doanh, cô ngạc nhiên, hóa ra hôm nay Du Hàn là người phát biểu?



Trong lòng cô không hiểu sao cũng dâng lên một chút mong chờ.



Cùng lúc đó, Du Hàn đi đến khu vực dưới khán đài, thầy chủ nhiệm chắp tay phía sau, đi đến trước mặt cậu, ngó trái nhìn một cái ngó phải nhìn một cái — —



“Bản thảo của em đâu?”



“… Em không cầm.”



Thầy chủ nhiệm choáng váng, tức đến phát điên.



“Du Hàn, em đang làm cái gì vậy, đừng nghĩ đến việc đi lên đọc tên xong rồi đi xuống!”



Thầy tận tình kiên trì khuyên bảo: “Lần này lên phát biểu có thể nói cách học tốt các môn toán lý hóa, chia sẻ kinh nghiệm học tập, thầy đọc bản thảo một lần rồi, nó được duyệt qua rồi, em đọc nó một chút không được sao?”



“…” Du Hàn nhướng mày, thuận miệng bịa chuyện: “Em làm mất bản thảo rồi.”



“Mất… mất rồi.” Thầy chủ nhiệm suýt thì tức hộc máu: “Vậy em…”



“Không sao, em biết mình viết cái gì.” Cậu quay đầu nhìn thầy chủ nhiệm đang sụp đổ: “Lần này em sẽ phát biểu thật tốt.”







Lễ chào cờ chính thức bắt đầu, kéo cờ và hát quốc ca xong, cuối cùng cũng tới phần mà mọi người mong đợi.



“Được rồi, tiếp theo xin mời bạn học Du Hàn lên phát biểu dưới cờ.” Người dẫn chương trình còn chưa kịp nói câu “Xin một tràng vỗ tay hoan nghênh bạn học”, phía dưới sân đã nổ ra những tràng pháo tay nồng nhiệt từ mọi người.



Bối Doanh Doanh ngẩng đầu, nhìn về phía khán đài.



Vì thấp, cô đứng ở hàng thứ hai, cũng có thể nhìn khán đài rõ hơn.



Mấy giây sau, Du Hàn bước đôi chân dài, đi lên khán đài. Cậu mặc đồng phục đơn giản sạch sẽ, dáng người cao gầy, đôi lông mày sắc nét đôi mắt sáng, mỗi đường nét đều rất hoàn mỹ.



Dưới sân các nữ sinh che miệng xì xào bàn tán, chớp mắt:



“Đẹp trai quá, quả nhiên là giáo thảo*.”




*Giáo thảo: nam sinh đẹp trai nhất trong trường.



“Sao cậu ấy không cầm bản thảo, không cần bản thảo luôn, lợi hại thật.”



“Đừng ồn ào, đừng ồn ào, trật tự nghe đi.”



Thầy chủ nhiệm dưới khán đài cau mày, nín thở mà đợi, thực ra có cảm giác như nửa chân đã bước ra ngoài vách núi “Mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc”.



Ánh mắt Du Hàn quét dưới khán đài, cậu trầm giọng nói: “Tôi là học sinh lớp 11-3, Du Hàn. Tại buổi lễ chào cờ hôm nay bài phát biểu của tôi có chủ đề là — —”



Cậu dừng một giây, ánh mắt rơi vào cô gái đứng ở hàng ghế thứ hai của lớp.



“Tác hại của việc yêu sớm trong học tập.”



Mọi người:???!!!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK