• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Trạch Duệ khôi phục lại dáng vẻ nho nhã của mình, sau đó liếc xéo Trang Bác Hào một cái. “Nếu như cậu hâm mộ, mình khuyên cậu nên thu lại.” Anh luôn lấy chuyện nẩy tán gẫu, có phải chán sống rồi không?

Dù thường bị người khác cười chuyện anh và Diệp Hiểu Hàm, ngoài mặt anh có chút tức giận, nhưng thật ra trái tim anh lại cảm thấy rất hạnh phúc, mà nguồn nước mang lại hạnh phúc đó chính là Diệp Hiểu Hàm.

Vì cô, nụ cười lạnh nhạt trước kia của anh trở nên thật hơn rồi, cũng khiến anh cảm thấy thật ra ngoài tổ chức, anh vẫn còn một người để quan tâm.

Nhưng anh lại không cách nào nói cho cô biết, anh thích cô, thậm chí anh còn không cho rằng cô sẽ thích anh thật lâu, dù sao tuổi cô còn nhỏ, chỉ là chưa từng gặp qua những người đàn ông khác, một ngày nào đó, cô sẽ phát hiện, thực ra anh cũng không tốt như cô tưởng tượng.

Huống hồ, nếu nhìn từ một góc độ khác, anh là một phần của xã hội đen, cô và anh ở cùng nhau hoàn toàn không thích hợp, anh cũng không muốn cuộc đời của cô đều phải theo anh đi đánh đánh giết giết.

Anh đang chờ, bắt đầu từ ngày anh đồng ý làm người yêu với cô, anh chờ đến ngày cô chán ghét anh.

Ban đầu anh đồng ý là vì anh không muốn nhìn thấy cô đau khổ nữa, vì anh thật sự thích cô, anh nghĩ phải cho cô một ít thời gian, dù sao sau này cô cũng sẽ không ở bên cạnh anh nữa rồi.

Lúc này, Âu Dương Cảnh Húc đi vào, việc này khiến Triệu Trạch Duệ thu hồi suy nghĩ, điều gì nên đến sẽ đến, bây giờ là lúc hưởng thụ.

Chủ nhật, Diệp Hiểu Hàm không ở nhà hay đi tìm Đinh Gia Kỳ chơi như bình thường mà cô xuất hiện trước nhà của Triệu Trạch Duệ, xử lý chuyện công ty với anh hoặc hai người có thể ra ngoài đi dạo cùng nhau.

Hôm nay là ngày đi chơi, sáng sớm cô đã mặc quần áo thể thao xuất hiện tại nhà Triệu Trạch Duệ.

“Chú, anh rất chậm đó! Em đã chờ rất lâu rồi.” Diệp Hiểu Hàm thúc giục.

Mặc dù Triệu Trạch Duệ không tức giận nhưng anh đang oán trách, có phải sớm quá rồi không? Cũng chỉ là leo núi thôi mà, chậm một chút cũng có thể bò.

Khi hai người đi đến chân núi thì đã hơn bảy giờ.

Hai người cũng giống như những đôi tình nhân khác nắm tay nhau đi về phía trước, nhưng đột nhiên Diệp Hiểu Hàm lại cười phá lên.

“Em sao vậy?” Quả thật leo núi đối với Triệu Trạch Duệ là một việc nhỏ như con thỏ, nhưng anh không hiểu, tại sao cô nhóc này lại đột nhiên cười phá lên như vậy.

Diệp Hiểu Hàm đột nhiên tiến sát vào trong ngực anh. “Anh nói xem, người khác có thể coi anh là ba em, đang dắt em lên núi không?”

Triệu Trạch Duệ cau mày, anh không chịu nổi cái này, vì anh quả thật lớn hơn cô rất nhiều.

“Anh tức giận sao?” Cô thấy tâm trạng anh trở nên không tốt. “Xin lỗi, em chỉ muốn không khí vui vẻ hơn một chút thôi mà, từ lúc lên núi đến giờ anh không nói chuyện với em câu nào, hại em tự nói tự cười.”

Triệu Trạch Duệ đã quen, bình thường anh hay leo núi một mình, vận động, hiện tại có thêm một người, chắc chắn không quen.

“Anh không giận, chỉ là có chút không quen, anh quen leo núi một mình rồi.”

Diệp Hiểu Hàm chu môi làm bộ tức giận. “Thì ra anh còn tưởng rằng bây giờ anh chỉ có một mình? Chẳng lẽ em ở bên cạnh anh là không khí, anh không cảm thấy.”

Triệu Trạch Duệ đang suy nghĩ phải giải thích thế nào, sau đó lại cảm thấy cô chỉ đang đùa mà thôi. “Nếu em cảm thấy ở bên cạnh như không khí, vậy từ đầu đến cuối anh đang nắm tay ai?”

Diệp Hiểu Hàm sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười: “Được rồi! Thật ra thì em không để ý đến chuyện người ta nói anh lớn hơn em, chỉ cần em thích là được rồi, chẳng qua nếu như anh ngại, sau này em sẽ không đề cập đến nữa.”

Cô sẽ nghe lời làm một đứa bé ngoan không phải sao? Cho nên anh không thể tức giận! Cô nháy mắt nhìn anh.

Triệu Trạch Duệ khôi phục nụ cười nho nhã trước đó, nói: “Em mệt không? Vừa leo núi còn vừa nói chuyện.”

Đây là chuyện tiêu hao thể lực, nhưng cô lại như một cô nhóc khỏe manh, vừa nói vừa bò, anh thật sự bội phục cô.

Thật ra thì Diệp Hiểu Hàm có chút thở gấp, nhưng nhìn anh ở bên cạnh, cái gì cũng tốt hơn.

“Em không thấy mệt, có điều nếu muốn em leo lên đỉnh núi thì có chút khó khăn.”

Triệu Trạch Duệ kéo tay cô tiếp tục đi, tốc độ này quả thật sẽ không thở gấp, nhưng đối với con gái mà như vậy thì cũng không tệ.

“Vậy cũng không nên nói chuyện, đi nhanh một chút, nếu như em muốn xuống núi trước bữa trưa.” Triệu Trạch Duệ nhéo cái mũi của cô.

Diệp Hiểu Hàm cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vì bây giờ anh đã không còn tránh né cô nữa, vì là bạn gái, cô cũng càng ngày càng đến gần anh, điều này khiến cô cảm thấy mình thật hạnh phúc.

Có lẽ vì cô nghe lời của anh, sợ không kịp bữa trưa, cho nên hai người đi bộ nhanh một chút, cho nên Diệp Hiểu Hàm vừa đi vừa chạy, đột nhiên bị trật chân.

Cô đạp phải tảng đá, không đứng vững được, mới có thể bị thương.

Sắc mặt Triệu Trạch Duệ lập tức nặng nề, cúi đầu kiểm tra giúp cô, chân bị sưng nhưng dây chằng không sao, chỉ cần lúc về làm bớt sưng là được.

“Chúng ta về thôi!” Anh đề nghị.

Mắt thấy sắp lên đến đỉnh núi nhưng lại không cách nào đi lên, có chút đáng tiếc.

Triệu Trạch Duệ thấy cô như vậy, đưa lưng về phía cô. “Lên đây đi.”

Diệp Hiểu Hàm cho là anh muốn cõng cô xuống núi, cho nên lập tức nghe lời leo lên lưng anh, nhưng anh lại đi lên núi.

Cô kỳ quái hỏi anh. “Không phải anh nói muốn về sao?”

Triệu Trạch Duệ im lặng một chút nói: “Không phải em nói muốn lên núi sao? Dù sao cũng sắp đến rồi, đi lên nghỉ ngơi một chút rồi lại xuống núi.”

Diệp Hiểu Hàm nhìn gò mà của anh, sao cô lại cảm thấy anh là người ngoài cứng trong mềm đây? Thì ra là anh thương cô như vậy! Người đàn ông này thiếu chút nữa là lừa được cô rồi.

Sau khi lên đỉnh núi Diệp Hiểu Hàm mới biết, thì ra nơi mình ở lại đẹp như vậy, mặc dù sương sáng đã biến mất, nhưng cô có thể nhìn thấy mọi thứ ở xung quanh.

“Chú, thật đẹp đúng không?” Mặc dù Diệp Hiểu Hàm là học sinh, bình thường cũng ít khi thấy được những cảnh như vậy, người thành phố lớn rất lười vận động.

Triệu Trạch Duệ nhìn cô, nét mặt của cô bây giờ thật đẹp!

Diệp Hiểu Hàm không nhận được câu trả lời của anh, kỳ quái nhìn về phía anh. “Sao vậy?”

Anh tiến lên hôn cô, tại sao cô có thể dễ dàng hấp dẫn anh như vậy, khiến anh không thể tự mình trốn tránh như trước, chỉ muốn đến gần cô.

Cô ngạc nhiên, cô không ngờ anh sẽ đột nhiên hôn cô, nhưng sau khi kinh ngạc chính là đáp lại, cô vòng tay lên cổ anh, mặc cho anh hôn, chính cô cũng thoáng phản kích.

Một lúc sau, Triệu Trạch Duệ mới đẩy cô ra.

Dù nụ hôn không dài nhưng cũng rất ngọt ngào, vì hiện tại hai người không giống trước kia, quan hệ của hai người bây giờ là người yêu, mà anh bỏ hết tất cả công việc xuống để du lịch với cô, cô cũng bỏ xuống tất cả lịch trình với người thân để đi cùng anh.

Nhìn gò mà hồng phấn của cô, anh cảm thấy giống như một quả táo, hương vị có lẽ rất ngon.

“Chúng ta xuống núi thôi?” Triệu Trạch Duệ hỏi.

“Ừ!” Diệp Hiểu Hàm đã hài lòng, cũng hoàn toàn quên việc trước đây anh kháng cự cô thế nào, vì hiện tại anh đối xử với cô rất tốt, yêu thương cô như một người bạn gái.

Cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK