Lục Tẫn làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, đi ngủ đúng 10 giờ mỗi đêm, thức dậy lúc 4 giờ sáng ngày hôm sau, bao nhiêu năm nay vẫn luôn như thế.
Lúc này đã hơn 10 giờ, theo lý thuyết Lục Tẫn đã ngủ rồi, nhưng anh lại xuất hiện ở phòng trực của bảo vệ.
Tất cả mọi người trong phòng trực đều sửng sốt một chút, vừa rồi Diệp U nhắc tới Lục Tẫn chỉ là kế hoãn binh, cô không ngờ mình nói xong thì Lục Tẫn thật sự xuất hiện!
Chú Hỉ hơi kinh ngạc khi thấy Lục Tẫn tới đây: “Sao cháu đến đây?”
Lục Tẫn nói: “Cháu nghe nói đêm nay có chuyện nên tới coi thử.”
Chú Hỉ hơi mím môi, không nói gì. Trước đây sơn trang không phải không có sự cố vào buổi tối, nhưng Lục Tẫn rất ít khi nhúng tay, đều do chú Hỉ trực tiếp xử lý. Hôm nay anh đặc biệt đến đây, nếu nói rằng không phải vì cô Diệp, chú Hỉ không tin chút nào cả.
Nhân viên bảo vệ giải thích ngắn gọn tình hình buổi tối cho Lục Tẫn, sau khi nghe xong, anh nói với chú Hỉ: “Nếu chỉ là một sự hiểu lầm, không cần truy cứu nữa.”
“Đúng, đúng, đúng.” Tiêu Tư Thành thấy mọi việc xoay chuyển, lập tức phụ họa, “Thật sự chỉ là hiểu lầm thôi mà, đã quấy rầy giấc ngủ của mọi người. Xin lỗi, xin lỗi.”
Lục Tẫn liếc nhìn anh: “Anh Tiêu, anh muốn rời khỏi sơn trang phải không? Tôi có thể cho xe đưa anh đi xuống.”
“Không, không, hiện giờ tôi đột nhiên không muốn đi xuống, mọi người mau đi ngủ đi.”
Tiêu Tư Thành nói xong muốn chuồn đi, chú Hỉ đứng ở cửa, chặn đường ra của anh.
Tiêu Tư Thành im lặng một giây, cười lấy lòng chú Hỉ: “Chú Hỉ, Lục tiên sinh đã nói không cần truy cứu.”
Chú Hỉ nhìn anh, cau mày đủ để kẹp chết một con ruồi: “Có thể không truy cứu chuyện đêm nay, nhưng nếu anh và cô Diệp lại gây ra chuyện……”
“Chú Hỉ nói gì vậy.” Diệp U cũng bước tới, cười hì hì với chú Hỉ, “Chú muốn nói Tiêu Tư Thành gây chuyện thì tôi còn tin, nhưng tôi là người luôn tuân thủ bổn phận, đâu có làm gì!”
Chú Hỉ không ngờ có thể nghe những lời hoang đường như thế từ miệng cô, xuýt nữa cười lạnh: “Cô Diệp, con mèo vàng trong sơn trang còn kỷ luật hơn cô.”
“……” Diệp U bị ông nói vậy nên im lặng một chút, sau đó ngập ngừng hỏi, “Trong sơn trang còn có mèo vàng?”
Chú Hỉ: “……”
Đây đâu phải là trọng điểm trong câu nói của ông!!
Chú Hỉ hít một hơi thật sâu, không muốn nhiều lời với cô nữa, ông sợ mình tức giận sẽ giảm thọ.
Diệp U thấy ông không nói nữa, nhanh chóng chuồn đi cùng với Tiêu Tư Thành.
Lục Tẫn và chú Hỉ cũng lần lượt rời khỏi phòng trực, chú Hỉ nghẹn cả bụng lời nói, nhưng thấy hiện tại đã trễ nên không nói gì, chỉ bảo Lục Tẫn mau về nghỉ ngơi.
Diệp U phát hiện Lục Tẫn đi phía sau cô và Tiêu Tư Thành không xa, vì vậy cố ý giảm tốc độ, chờ Lục Tẫn đến rồi đi cùng anh trở về.
“Ha ha, xin lỗi anh, tối rồi còn bắt anh tới đây.” Diệp U nghĩ, chuyện xảy ra đêm nay là do hai chị em cô gây ra, nên muốn xin lỗi Lục Tẫn.
Lục Tẫn nghiêng đầu nhìn cô và hỏi: “Vì sao anh Tiêu nhất định phải ngồi xe rác xuống núi?”
Phòng an ninh đã điều tra xong, Tiêu Tư Thành không có ý định phá hoại trong sơn trang, cũng không trêu chọc các vị khách khác, vì vậy hành động này của anh thật sự không thể tưởng tượng được.
Diệp U nói: “Vì tiền chứ gì.”
Đuôi lông mày của Lục Tẫn khẽ giật, chờ cô nói tiếp.
“Tôi và nó đều muốn xin mẹ tôi đầu tư, nhưng mẹ tôi chỉ đầu tư cho một người, bắt tôi và nó lên núi để tu thân dưỡng tính, nói rằng ai ở đây lâu hơn thì người đó sẽ được tiền đầu tư.”
Lục Tẫn nghe cô nói xong, nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận các mối quan hệ: “Vì vậy cậu ấy ở sơn trang không nổi nữa, nhưng không muốn thua nên mới nghĩ tới xe rác?”
“Không sai, nó muốn lẻn xuống núi mà không ai biết, nhưng đã bị tôi nhìn thấu từ lâu nên tôi mới bí mật đi theo nó. Vốn định bắt ngay tại trận, ai ngờ……” Diệp U nói tới đây, không khỏi âm thầm thở dài, xem ra cô và Tiêu Tư Thành lại giằng co trong trận này.
“Sơn trang tắt đèn vào lúc 10 giờ mỗi đêm, là vì để mọi người làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, hai người chạy ra ngoài muộn như vậy, quả thật đã vi phạm nội quy. Chẳng trách chú Hỉ tức giận.”
“Không, không, sẽ không dám nữa.” Cô tin, nếu cô còn dám tái phạm, chú Hỉ sẽ ném cô xuống núi, Lục Tẫn muốn giữ cũng không được.
“À, sơn trang có mèo vàng thiệt hở?” Diệp U tò mò hỏi anh, “Vì sao tôi chưa thấy qua?”
Lục Tẫn nói: “Mèo trong sơn trang được thả rông, hơn nữa đều tương đối thích thanh tịnh, có gặp được hay không còn tùy duyên.”
“Ồ……” Không thể nào, không thể nào, chẳng lẽ mèo cũng cảm thấy cô quá ồn ào?
Diệp U không phục, hỏi thêm: “Mèo trong sơn trang thật sự có kỷ luật hơn tôi à?”
Mèo vàng là con lợn nổi tiếng! Nó có thể giữ miệng à?
Khóe miệng Lục Tẫn vô hình giật giật, nhìn cô nói: “Quả thật có kỷ luật hơn cô.”
Diệp U: “……”
Cô không tin! Trừ phi để cô thấy nó!
“À, tuy rằng không dễ thấy mèo trong sơn trang, nhưng cô có cơ hội nhìn thấy rắn trên núi.” Lục Tẫn thình lình nói ra, “Đặc biệt vào buổi tối, đêm khuya thanh vắng.”
Diệp U: “……”
Nhất định là do anh không muốn cô chạy lung tung vào buổi tối nên mới nói vậy để hù dọa cô chứ gì??
“Còn có rắn trong sơn trang?”
“Có rắn trên núi Thanh Tịnh, đôi khi sẽ bò vào sơn trang.” Vẻ mặt Lục Tẫn nói những lời này không hề giống như nói đùa, “Quyển sách nhỏ do quầy lễ tân phát trước khi vào ở có viết phương pháp xử lý khẩn cấp khi bị rắn độc cắn.”
Diệp U: “……”
Hình như cô đã liếc qua.
Diệp U đột nhiên cảm thấy toàn bộ đám cỏ phía trước đều nguy hiểm, không khỏi đi gần Lục Tẫn một chút.
Ban đêm gió hơi mạnh, tóc Diệp U bị gió thổi bay, lướt nhẹ qua mặt Lục Tẫn.
Có chút ngứa.
Lục Tẫn ngửi được mùi hương thoang thoảng trên tóc cô, rất giống với đêm đó.
“Tôi tới rồi.” Hai người trở lại tòa nhà nhỏ nơi Diệp U ở, cô dừng lại bên ngoài sân, nói với Lục Tẫn.
Lục Tẫn sửng sốt một chút, khẽ gật đầu.
“Tôi vào trước đây, Tiểu Lộc ngủ ngon nhé.” Diệp U vẫy tay với Lục Tẫn, chạy vào sân. Lục Tẫn nhìn bóng dáng cô khuất dần trong màn đêm, ánh mắt chìm xuống.
Vừa rồi anh hơi mất tập trung chỉ vì một chút mùi hương.
Anh mím môi, rời khỏi cửa.
Tuy rằng đêm nay ngủ muộn hơn ngày thường, nhưng Lục Tẫn vẫn thức dậy vào lúc 4 giờ sáng như thường lệ. Rời giường, tập thể dục một tiếng đồng hồ, sau đó tắm rửa, ăn sáng, dọn dẹp xong, Lục Tẫn đi chân trần vào Tĩnh Tâm Trai.
Đúng như tên gọi, Tĩnh Tâm Trai là nơi để tĩnh tâm suy nghĩ, Lục Tẫn thường ở đây để thiền định.
Trong phòng có thắp nhang do Lục Tẫn quy định, mùi hương mát lạnh như tùng bách, có thể làm cho đầu óc tỉnh táo. Bên cạnh lư hương có một chiếc chiếu, trên bức tường phía sau chiếc chiếu treo một bộ thư pháp được đóng khung cẩn thận, trên đó là bốn chữ to “lục căn thanh tịnh”.
Bộ thư pháp này do ông nội của Lục Tẫn tự tay viết, hiện giờ rất nhiều người biết rằng ông cụ Trịnh là bậc thầy về thư pháp, nhưng hiếm ai biết, ông nội của Lục Tẫn đã từng là bạn cùng trường của thầy Trịnh.
Ông nội của Lục Tẫn thích thư pháp, nhưng không phải chỉ say mê thư pháp. Ông nghiên cứu kiến trúc cổ sâu hơn thư pháp, vì thế thành tựu về thư pháp của ông kém xa ông cụ Trịnh. Lúc còn sống, ông thích viết viết vẽ vẽ mỗi khi rảnh rỗi, bốn chữ to “lục căn thanh tịnh” này được coi như là tác phẩm đáng tự hào của ông.
Sau đó Lục Tẫn học chữ với ông cụ Trịnh, là nhờ mối quan hệ giữa ông nội và ông cụ Trịnh.
Lục Tẫn nhìn dòng chữ trên tường, khoanh chân ngồi trên thảm trải sàn, từ từ nhắm mắt lại.
Một khoảng thời gian trước, anh luôn luôn không thể tĩnh tâm, mỗi khi nhắm mắt, cái đêm buông thả đó sẽ hiện ra trước mắt.
Anh không ngờ sẽ gặp lại Diệp U trong sơn trang.
Trái tim vốn yên bình lại bị rối loạn bởi sự xuất hiện của cô, ngay cả khi đang thiền định trong Tĩnh Tâm Trai cũng không thể tĩnh tâm được.
Diệp U vẫn thức dậy lúc 6h20 sáng, cô phát hiện đồng hồ sinh học của con người thật đáng sợ, cô mới dậy sớm mấy ngày mà tự nhiên tỉnh lại vào thời điểm này!
Ăn sáng xong, cô ra ngoài đi bộ một vòng. Hôm nay anh Lương không ngồi thiền trên đình cao, mà đang nói chuyện phiếm với Hứa Sương. Diệp U vốn định tán gẫu với bọn họ, nhưng tới nơi mới biết bọn họ đang bàn tán chuyện của cô.
“Cô Diệp, nghe nói hai chị em cô lại gặp rắc rối tối hôm qua? Hơn nửa đêm còn réo Lục tiên sinh?” Anh Lương tò mò đầy mặt.
Diệp U xí một tiếng, nhìn anh nói: “Sao một người tu đạo như anh còn quan tâm đến chuyện vặt chốn hồng trần?”
“Ha ha.” Anh Lương cười, “Chẳng phải cô nói rằng tôi là đạo sĩ giả hay sao? Để cô nói vậy là xong à?”
Diệp U nhún vai, nhìn anh nói: “Vậy chính xác là anh đang làm gì? Tôi thấy tiền phòng trong sơn trang đắt như vậy, đạo sĩ lấy đâu ra nhiều tiền?”
Hứa Sương nói: “Anh Lương là một nhà văn mạng rất nổi tiếng, gọi là gì nhỉ? Gấu đen?”
“Gấu nâu.” Anh Lương hắng giọng sửa lại cho đúng.
Diệp U cũng thường la cà trên các trang web tiểu thuyết lớn, nhắc tới tên này cô biết ngay đó là ai: “Tôi biết, tôi biết, viết tiểu thuyết tu tiên, hóa ra anh trốn ở đây để tự mình tu tiên à? Thảo nào tác phẩm mới không được cập nhật, rất nhiều độc giả đang hối thúc đó!”
Anh Lương: “……”
Bọn họ vốn đang thảo luận về chuyện phiếm của cô Diệp phải không? Tại sao dưa lại rơi vào đầu anh?
“Xin lỗi tôi không ở đây được nữa, hai người cứ nói tiếp đi.” Anh Lương giống như bôi dầu vào đế giày, trực tiếp chuồn đi, Hứa Sương liếc nhìn Diệp U với ánh mắt có chút mơ hồ.
“Cô Diệp, cô và Lục tiên sinh có giao tình gì đó phải không?”
Trái tim Diệp U lỡ nhịp, nghiêm mặt hỏi: “Giao tình gì?”
“Chuyện giữa đàn ông và phụ nữ đó, cái loại mờ ám ấy……” Hứa Sương nhìn cô bằng ánh mắt để cô tự hiểu.
Tim Diệp U đập càng nhanh hơn: “Đương nhiên không có, cô đừng bôi nhọ Lục tiên sinh.”
Buổi chiều, cô đến chỗ Lục tiên sinh để xếp gỗ.
“Tiểu Lộc, tôi tới rồi, anh dậy chưa?” Diệp U giống ngày hôm qua, đứng ở sân ngoài nhìn vào trong hét lên, “Tiểu Lộc, Tiểu……”
Giọng cô dừng lại đột ngột.
Chú Hỉ từ trong viện bước ra.
“……” Diệp U nhìn chú Hỉ đi đến trước mặt mình, cười khô quắt, “Chào chú Hỉ, tôi tới tìm Tiểu Lộc, à Lục Tẫn…… Lục tiên sinh.”
Lục căn thanh tịnh: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý đều thanh tịnh không bị ô nhiễm. (dangnho.com)
****************************************
Chương trước Chương sau