A Tử- Phần 3
- --------------
A Tử tới tìm ta: “Gặp được Tam lang chưa?”
“Gặp được rồi. Hắn nói trong tay còn mấy việc cần xử lý, làm xong sẽ tới đón cô.”
A Tử vui vẻ ôm lấy ta: “A Mi, cảm ơn cô!”
Động tác của Tam lang kia cũng khá nhanh, trưa hôm đó ta liền thấy được bóng dáng hắn qua cửa sổ thư phòng của cha. Hắn đang nói chuyện cùng cha ta, ta lén nghe thấy được vài từ, gì mà: “ Yêu thích hết mực, khó lòng dứt bỏ, lúc trước nhất thời mềm yếu khuất phục trước cường quyền,” gì mà “ai cũng có cái ngốc của mình, khiến Thẩm đại nhân chê cười rồi”, rồi gì mà “ khiến Thẩm đại nhân từ bỏ thứ mình yêu thích, không có gì báo đáp.”
Bên cạnh đột nhiên có người thổi khí: “Nghe lén cái gì?”
Ta liếc mắt nhìn Tiết Hàm một cái. Đồ đáng ghét này, luyện được khinh công, ngày ngày cứ đi qua đi lại không tiếng động như ma vậy.
Bên trong thư phòng, cha ta khách khí nói: “...Vậy lão phu đành đem nó phó thác cho ngươi vậy. Nó là chi bảo trong lòng ta, còn thỉnh công tử sau này hết lòng chiếu cố....”
Tiết Hàm hiếu kỳ: “ Cữu cữu nói với ai đấy?”
Ta sợ bị người bên trong nghe được, nên vội vàng bịt miệng huynh ấy rồi kéo đi chỗ khác.
Lúc đi được một đoạn xa rồi, Tiết Hàm hỏi ta: “Muội rốt cuộc có phải cùng với tên tiểu từ người Hồ kia đi Lạc Dương không?”
Tiết Hàm xem thường Tô Thác, thiếu gia nhà tướng quân làm sao mà vừa mắt tên nhóc mãi nghệ được chứ? Nhưng ta lại thích sự hào sảng của Tô Thác, đối đãi với người khác vô cùng chân thành. Tiết Hàm ngày ngày chỉ biết trưng cái gương mặt đẹp đẽ kia ra thôi, nụ cười xán lạn của Tô Thác mới là thứ ta yêu thích.
Ta đột nhiên nghĩ tới, cố ý nói: “Ta đi gặp người trong lòng đó.”
Tiết Hàm sững người, sau đó bậy cười ha hả. Hiếm khi huynh ấy cười đến chảy cả nước mắt như thế. Đám tiểu nha hoàn mà nhìn được chắc là đêm nào cũng gặp ác mộng.
Ta chán ghét: “Huynh đủ chưa, chuyện này thì có gì mà đáng cười?”
Huynh ấy thở dốc: “Muội đi gặp người trong lòng? Muội mới nhận thức được bao nhiêu nam nhân chứ?”
Ta cãi lại: “Cứ phải nhận thức được hết nam nhân trong thiên hạ này thì mới có người trong lòng được sao?”
Tiết Hàm không còn gì để nói.
Ta đắc ý, đem mấy lời A Tử nói lúc trước ra nói lại: “Ta cùng huynh ấy nhất kiến chung tình giữa biển người mênh mang, huynh ấy chính là người mà ta muốn gả, ta nguyện vì huynh ấy mà làm mọi thứ.”
Tiết Hàm cười đến mức không dừng lại được: “Muội học ở đâu ra mấy thứ linh tinh này đấy. Một cô nương gia, nói như thế có thấy mất mặt không?”
Ta nói:” Lưỡng tình tương duyệt có gì mà phải mất mặt?”
Tiết Hàm chế nhạo: “Sao muội lại biết đó là lưỡng tình tương duyệt? Lưỡng tình tương duyệt còn cần muội phải ngàn dặm xa xôi chạy tới tìm hắn sao?”
Ta hằn học nói: “Nếu như không phải lưỡng tình tương duyệt, huynh ấy sao có thể tới cửa cầu thân được?”
Sắc mặt của Tiết Hàm đột nhiên trắng bệch, huynh ấy kinh ngạc nhìn ta, nói: “Muội nói cái gì cơ?”
“Tới cửa cầu thân a. Lúc nãy huynh cũng nghe thấy còn gì? Cha đều đã đáp ứng huynh ấy rồi.” Ta học theo bộ dáng thẹn thùng của A Tử.
Đôi lông mày xinh đẹp của Tiết Hàm xoắn chặt lại, trong mắt như có lửa, đôi môi mím chặt lại.
Ta ngây thơ nhìn lên, vô cùng vui vẻ vì dọa được huynh ấy.
Tiết Hàm ngẩng đầu thâm sâu nhìn ta một cái, đột nhiên quay người bước đi, Cái người này càng ngày càng âm dương quái khí.
Buổi tối hôm đó, cả nhà ta cùng ngồi ăn cơm. Ta đang nhấm nháp cái chân gà vô cùng vui vẻ thì cha ta bỗng nhiên đặt đũa xuống, nói: “Ta muốn nói chút chuyện.”
Tất cả mọi người đều nhìn ông, mặt Tiết Hàm đột nhiên trắng bệch, nhìn chằm chằm ta, rồi lại nhìn cha ta.
Cha nói: “Chuyện này cũng là do A Mi nha đầu mà ra.”
Nói xong thì nhìn ta một cái, “Sáng nay, Vương Thế tử Lạc Dương tới bái phòng, cùng lão phu bàn một chuyện...”
“Cậu!” Tiết Hàm đột nhiên đập đũa, đứng phắt dậy.
Cả nhà đều bị dọa một trận. Ta cũng bỏ cả ăn, kinh ngạc nhìn huynh ấy, không rõ là huynh ấy lại phát bệnh gì nữa. Cha hỏi: “Tiểu Hàm, con làm sao thế?”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của ta, Tiết Hàm từng bước đi tới bên cạnh cha ta, nhấc vạt áo lên, quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Cậu, xin người hãy gả A Mi cho con!”
Hóa ra là muốn cầu cha ta gả ta cho huynh ấy.
A?!
Cái gì? Cái gì? Cái gì? Cái gì? Cái gì?
Chân gà của ta rơi bộp xuống bát, thịch một tiếng.
Nương ta cũng sững sờ: “Tiểu Hàm....lão gia...” sau đó quay lại hổi ta, “Con lại làm cái gì rồi?”
Oan uổng a, ta hét lên: “ Chuyện này thì liên quan gì đến con! Là đầu óc của Tiết Hàm có vấn đề thì có!”
Tiết Hàm thậm chí còn chả thèm nhìn ta, kiên định nói với cha ta: “Cậu, xin người hãy gả A Mi cho con. Con sẽ yêu thương muội ấy, đối tốt với muội ấy.”
Aiyo nương của con ơi! Da gà của ta rơi đầy đất rồi.
Cha ta là người duy nhất còn lý trí, ông nghiêm giọng nói: “Tiểu Hàm, con nghiêm túc à?”
Ta lập tức đá Tiết Hàm một cái: “Nhanh nói là huynh đang đùa thôi đi!”
Tiết Hàm lại thẳng thắn nói: “Cậu, con vô cùng nghiêm túc! Con thích A Mi!”
Ta suýt thì ngất. Huynh ấy thích ta? Gặp ma rồi!
Tiết Hàm càng lúc càng khoa trương, suýt nữa thì rơi lệ nói: “Cậu, con với A Mi là thanh mai trúc mã, tình cảm còn quý hơn vàng. Xin người thành toàn cho bọn con đi!”
Có cái rắm ấy chứ tình cảm hơn vàng cái gì?
Cha quay đầu hỏi ta: “A Mi, ý của con thế nào?”
Ý của ta, “Ý của con là, Tiết Hàm uống say rồi!”
“Hồ nháo!” Nương đột nhiên mắng ta: “Chung thân đại sự, há có thể ba hoa chích chòe!”
Nói đúng đó, ta vội gật đầu.
“Tiểu Hàm nhà người ta có thể để mắt đến con, quả là tổ tiên Thẩm gia đã tích đức nhiều mà.”
Cái gì?
Cha ta lại còn tán đồng: “Đúng a, thật không ngờ tới. Con thế mà lại thích cái nha đầu điên này?”
Tiết Hàm chết tiệt kia lại còn gật đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không tin nổi, “Nhưng mà vãn bối cũng chỉ nhận mỗi A Mi thôi. Mong cậu và dì thành toàn!”
Huynh ấy quỳ trước mặt cha ta, dập đầu ba lần. Cha nương ta vừa mừng vừa sợ, vội đem huynh ấy đỡ lên.
Cha ta nói: “Vậy chuyện này cứ quyết thế đi.”
Cái gì? Ta hét lớn: “Không! Không! Không! Không! Không! Không!”
Tiết Hàm chỉ cười, hoàn toàn không để tâm đến ta.
Cha liếc mắt một cái: “Con có cái gì không vừa ý?”
Ta nói: “Con không muốn lấy huynh ấy!”
Nương nói: “Con không gả cho Tiểu Hàm, thì cả đời này sẽ chẳng gả được cho ai đâu!”
Ta lúc đó hồ đồ nói: “Con không gả cho huynh ấy, vậy thì cả đời này sẽ không gả cho ai khác!”
Ba người bọn họ sững sờ rồi phá lên cười.
Ta chết tâm rồi.
- --------------