Diệp Tố đá văng cửa phòng, phát hiện khí tức của Dịch Huyền đang ngồi thiền đã rất hỗn loạn, linh lưu nghịch chuyển. Hai ngón tay của nàng nhanh chóng điểm vào huyệt vị của nội quan và linh đạo của hắn ta, linh khí trên đầu ngón tay nàng thuận thế mà vào, đánh tan khối linh khí nghịch chuyển trong cơ thể hắn ta.
Dịch Huyền chợt phun ra một ngụm máu bầm rồi ngã xuống giường.
Diệp Tố nhìn tiểu sư đệ đã ngã xuống giường, bên môi mang theo vết máu, nốt ruồi đỏ giữa mi tâm càng có vẻ yêu diễm thì trong lòng thầm tặc lưỡi một tiếng, sớm như vậy đã có dấu hiệu nhập ma rồi sao? Nàng còn tưởng là vì sau này, nữ chính và nam chính kích thích Dịch Huyền cho nên hắn ta mới có thể nhập ma, thì ra là bây giờ đã sinh ra tâm ma rồi à?
Diệp Tố như có điều suy nghĩ, một lát sau, nàng tiện tay cầm chiếc chăn mỏng bên cạnh đắp lên mặt hắn ta rồi nhắm mắt làm ngơ, xoay người rời khỏi phòng.
Dịch Huyền nghe thấy tiếng bước chân kia dần đi xa thì mới tỉnh táo lại từ trong cơn hỗn loạn, hắn ta kéo tấm chăn mỏng ở trên mặt xuống, kinh ngạc nhìn lên đỉnh giường.
Ngay từ lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, Dịch Huyền đã biết Diệp Tố không thích hắn ta.
Dịch Huyền giơ tay lên che hai mắt lại, cười giễu một tiếng: Chẳng qua là vì nàng đang cố tỏ ra phong phạm của đại sư tỷ mà thôi, giả mù sa mưa....
Việc xây tường mất cả một buổi sáng, đám Diệp Tố vừa mới ngồi xuống ngạch cửa nghỉ ngơi thì đã nghe thấy ngoài cửa viện có tiếng chuông vang lên, đám sư tỷ đệ bọn họ đều đồng loạt quay đầu nhìn qua.
Ninh Thiển Dao mặc váy bào màu trắng nhạt, tóc búi cao đẩy cửa viện đi vào, trên hai cổ tay nàng ta có đeo một chiếc chuông bạc, nghe nói đó là lễ vật mà chưởng môn của Vô Âm Tông tặng cho nàng ta, trông rất thanh tâm minh mục.
Cả người nàng ta sạch sẽ hoa quý, khi mang ra so sánh với mấy người ngồi ở ngạch cửa dính đầy bùn đất thì trên trời dưới đất chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.
Ninh Thiển Dao nhẹ nhàng đi vào, mang theo từng đợt tiếng chuông. Khi nàng ta nhìn thấy đám người này bẩn thỉu khắp người, trong mắt không khỏi lộ ra vài phần kinh ngạc nhưng nàng ta cũng chỉ hỏi: "
Sư huynh, sư tỷ, tiểu sư huynh có ở đây không?”"
Có." Hạ Nhĩ chỉ vào căn phòng trong cùng.
Ninh Thiển Dao lại không vội vàng đi vào mà ngược lại lấy ra một quyển bút ký đưa cho Diệp Tố: "Đại sư tỷ, đây là vài thứ mà Thiển Dao tâm đắc khi đạt được Trúc Cơ, đại sư tỷ cầm về tham khảo đi, nếu có gì không hiểu thì có thể đến hỏi Thiển Dao.”"
Cho ta?" Diệp Tố nhất thời không thể hiểu được hành động này của nàng ta.
Mỗi người ở Tu Chân Giới đều có duyên pháp riêng, nhất là loại đột phá cảnh giới này, phải dựa vào giác ngộ của chính cá nhân mới được, chưa từng thấy ai lại đi viết bút ký tâm đắc gì đó, dù sao thì mỗi người cũng một khác mà.
Ninh Thiển Dao gật đầu, có chút nghịch ngợm chớp chớp mắt: "
Các sư huynh, sư tỷ khác cũng có thể xem nha.”Đám người đang ngồi trên ngạch cửa đều mang theo vẻ mặt quái dị, Tây Ngọc nói thẳng: "Đại sư tỷ không dùng được nữa đâu, tỷ ấy đạt được Trúc Cơ từ lâu rồi.”"
Tiểu, sư, muội, cũng, thật, tốt, bụng." Minh Lưu Sa chậm chạp nói, nhưng phối hợp với lời nói của Tây Ngọc lại cứ thấy có chút xấu hổ khiến người ta hít thở không thông.
Danh Sách Chương: