• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, khi chuẩn bị ra ngoài thì phát hiện ngoài cửa ồn ào náo động, có người vừa chạy vừa hét lớn: “Tả Phong ở đầu thôn đã chết rồi!!”

Tổ chương trình chen chúc qua mọi người chui lên phía trước. Thi thể người nằm dưới đất giữa phòng khách trong cánh cửa bị mấy người trong thôn che kín, một sợi dây thừng to nằm rải rác bên cạnh anh ta, Chu Vụ thấy được khuôn mặt của người đàn ông từ trong khe hở.

Là người thanh niên hôm qua ôm bức tranh khóc lóc, trước đó còn lao tới la hét đuổi tổ chương trình cút đi.

“Gọi cảnh sát!” Hà Hải lấy điện thoại ra. Anh ta vừa định bấm số gọi thì phát hiện lại bị mất tín hiệu, ngay cả wifi cũng không truy cập được.

Thôn trưởng chỉ huy mọi người che thi thể lại rồi nâng sang một bên, xua đuổi đám đông đang vây lại xem.

Gã nói với mọi người: “Không có gì phải loạn lên hết, chuyện này tôi sẽ tự xử lý, bây giờ chuyện quan trọng nhất là hôn lễ. Vẫn cứ như cũ, không có sự cho phép của tôi không được gọi cho cảnh sát, nếu không tôi sẽ tìm người đó gây chuyện!”

“Vẫn như cũ? Đã chết người rồi mà còn muốn tiếp tục tổ chức hôn lễ sao?” Ngô Nghiêu không nhịn được nói.

Thôn trước liếc mắt nhìn anh ta, sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, gã đi đến chỗ bọn họ. Gã yêu cầu tổ chương trình rời khỏi nơi phát hiện vụ án, rồi di chuyển đến quảng trường.

Vừa đi, gã vừa nói với tổ chương trình rằng: Chuyện này phía trên thôn bọn họ sẽ tự giải quyết, tổ chương trình không được nhúng tay vào, nếu không gã sẽ không cho quay chụp gì hết nữa và bọn họ phải rời khỏi thôn.

Nói trắng ra chính là uy hiếp.

Bọn họ nhìn nhau mấy lần, đồng ý trước rồi tính sau.

Bời vì sự việc lần này, Chu Vụ cảm thấy cả thôn như đang bị một bóng mờ bao phủ, ánh nắng chói chang cũng không thể xuyên qua lớp sương mù đó.

Tổ chương trình cũng không tiện nói gì. Hôm qua bọn họ liên lạc với Tiểu Triệu ở tổ hậu cần ở bên ngoài không vào được, phát hiện núi bị sập vài ba chỗ rất nghiêm trọng, cho nên không vào trong thôn được. Cho dù bây giờ họ có thể gọi cảnh sát thì cảnh sát cũng không có cách nào tiến vào đây được.

Chu Vụ lần đầu tiên gặp án mạng, còn từng gặp nạn nhân nữa nên trạng thái cậu cực kỳ không ổn, Hà Hải vỗ vai cậu, nói: “Án mạng không liên quan đến chúng ta. Đợi khi nào ra ngoài được rồi báo cảnh sát, chân tướng rồi sẽ rõ ràng thôi. Cậu không cần lo lắng như thế!”

Chu Vụ gật đầu đồng ý.

Chu Vụ ăn cơm trưa xong, vì tinh thần sa sút, nên cậu đi dạo quanh trong thôn, cậu không dám đi đường nhỏ, chỉ đi dọc theo đường cái.

Một giọng nữ có phần quen thuộc xuất hiện ở phía bên phải, cậu quay đầu lại thì nhận ra là cô gái trẻ lần trước đã cho cậu bùa bình an.

Cô lo lắng vẫy tay với Chu Vụ, cậu liếc mắt nhìn bên cạnh rồi bước đến.

Chu Vụ hỏi: “Sao vậy?”

Cô gái trẻ lo lắng: “Anh đi cùng em đi!”

Chu Vụ hỏi: “Đi đâu?”

Cô gái trẻ đó nói: “Rời khỏi đây.”

Chu Vụ Có chút khó xử: “Sao vậy? Anh còn việc phải làm nữa. “Cô gái trẻ sốt ruột đến đỏ cả mặt nhưng dường như có lý do nào đó kiềm chế không cho cô ấy nói ra: “Không có thời giờ để giải thích đâu. Anh cứ đi theo em trước, vừa đi em vừa giải thích với anh. “Cô ấy kéo Chu Vụ đi về phía trước, cậu cũng hết cách đành phải cứ đi theo cô gái trẻ này trước đã.

Chu Vụ nói: “Hiện tại bên ngoài cũng bị phủ kín đường rồi, bọn mình sao mà ra được. “Cô gái trẻ nói: “Có thể đi đường xuống núi.”

Chu Vụ nói: “Sao phải xuống núi?”

Cô gái trẻ nhìn quanh bốn phía, vừa muốn mở miệng: “Là vì…. “Còn chưa nói được gì thì đột nhiên phía trước xuất hiện vài thôn dân thân hình lực lưỡng chặn đường bọn họ.

“Khách quý, cậu muốn đi đâu vậy?” Giọng nói có chút già nua của trưởng thôn xuất hiện, gã bước ra từ con hẻm sau lưng cậu.

Những người đàn ông lực lưỡng lập tức tiến đến gần, bao vây trái phải chắn lối đi của Chu Vụ.

“Tôi đồng ý cho các cậu ở trong thôn quay phim chụp hình, cậu cũng hứa làm phù rể. Chuyện đã hứa hẹn sao có thể coi là miễn cưỡng được. Nếu như cậu trái với hứa hẹn, vậy chúng tôi đây không phải là phía bị tổn thất sao?”

Chu Vụ nghe nửa hiểu nữa không, nhưng cũng tạm hiểu được đối phương đang uy hiếp cậu.

Cuối cùng, cô gái trẻ được Chu Vụ đưa đến cửa thôn, tận mắt nhìn thấy cô ấy xuống núi một đoạn xa cậu mới quay trở về thôn.

Chu Vụ trở về nơi ở thì phát hiện có thêm mấy người trong thôn đứng canh chừng ngoài tòa dinh thự. Lúc cậu muốn ra ngoài sẽ bị người khác chặn lại, cuối cùng cậu chỉ đành phải bỏ cuộc.

Không phải là phù rể thôi sao, cậu làm là được thôi chứ gì.

Tuy là nghĩ vậy nhưng trong lòng cậu cũng không hề thoải mái. Cậu mơ hồ cảm thấy dường như những lời mà cô gái trẻ đó chưa kịp nói ra là một mấu chốt rất quan trọng.Đêm đến, Chu Vụ đứng trước cửa nhìn những thôn dân đang chuẩn bị những dụng cụ cuối cùng.

Bọn họ treo những chiếc lồng đèn đỏ lên, thắp những ngọn nến sáng trước mỗi căn nhà, ở các góc đặt một chén gạo có cắm nén hương to bằng ngón tay cái.

Chu Vụ nhớ lại bức ảnh cưới nhìn thấy lúc trên đường đến đây, cả người cậu bỗng thấy sởn gai ốc.Đứng ở cửa nhìn thôn dân, Chu Vụ cứ cảm thấy toàn thân rất khó chịu nên cậu quay người vào phòng.

Chậu than vẫn liên tục sưởi ấm căn phòng, Chu Vụ vẫn không c.ởi đồ cưới ra. Ngô Nghiêu từ bên ngoài tiến vào, ánh mắt không rời khỏi người cậu.

“Anh làm sao đấy, lần đầu gặp tôi à? ” Chu Vụ nói.

Ngô Nghiêu: “Lúc vừa bước vào tôi còn tưởng rằng có một tiểu nương tử đang ngồi trong phòng đấy.”

Chu Vụ tự dưng muốn chọc Ngô Nghiêu cho buồn nôn: “Vậy người bước vào chính là tiểu tướng công nhỉ? A ~~ Tướng công của em. “Ngô Nghiêu: ………Anh nói: “Cậu đợi đây, tôi đi ra ngoài một chút.”

Chu Vụ: “Làm gì thế?”

Ngô Nghiêu xoay người nói: “Tôi đi trèo cửa sổ.”Đợi Ngô Nghiêu đi ra ngoài được vài bước, Chu Vụ nhẹ nhàng nói: “Đi cửa chính là tiểu tướng công, trèo cửa sổ thì là đồ lưu manh đạo tặc hái hoa.”

Ngô Nghiêu: “……. ” Vậy cậu đây là muốn ép tôi làm tướng công à!

Ngô Nghiêu không ngờ rằng Chu Vụ trông hiền lành vô hại, còn đang hoảng loạn như vậy mà miệng lưỡi vẫn rất ghê gớm, đấu với cậu mười phần thì hết chín phần thua.

Chu Vụ không trêu chọc nữa, mà hỏi tình hình chuẩn bị.

Ngày mai là chính thức cử hành hôn lễ, sau bao lâu chuẩn bị, số lượng người dự lễ cưới được nghe nói là đông nhất từ ​​trước đến nay, tổ chương trình chỉ được dừng trước cửa lễ đường, không được quay chụp bên trong, cho đến sau bữa tiệc mừng và đêm động phòng thì có thể được quay phim.

Chu Vụ thì có thể vào trong lễ đường, Ngô Nghiêu chờ Chu Vụ đi ra rồi kể lại cảnh tượng bên trong, rồi anh ta sẽ phục hồi lại hiện trường rồi viết vào bản thảo.Đêm trước hôn lễ một ngày, tất cả người trong thôn tắt hết tất cả đèn, ánh trăng trên bầu trời bị mây đen che phủ, sao cũng không thấy được. Chu Vụ không ngủ được, ôm chăn ngồi vây quanh chậu than trong phòng xem chương trình với Ngô Nghiêu.

Ngô Nghiêu thức đến hai giờ chịu không nỗi ngủ gục trên ghế. Chu Vụ tới ba giờ cũng trụ không nỗi, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.

Một tiếng pháo nổ vang, Chu Vụ đang ngồi ngủ bị giật mình bật người dậy. Có người gõ cửa phòng, cậu chỉnh nếp gấp trên bộ đồ, thắt lại chiếc đai lưng hơi lỏng lẻo, rồi bước ra ngoài.

Một số dân làng tập luyện với Chu Vụ ngày hôm trước đang đứng ở cửa, họ đưa cho cậu bó hoa và nến. Ngày mai Chu Vụ phải đi đầu dẫn dắt đoàn người.

Chu Vụ nhận bó hoa rồi lập tức chạy về phòng, làn da chỉ mới tiếp xúc trong không khí mới vài phút đã cóng đến mức chịu không được, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vì lạnh mà đỏ phừng lên, chóp mũi còn bị tê tê.

Cả tổ chương trình thức trắng đêm, sắp xếp tốt các vị trí của máy quay, chịu đựng môi trường khắc nghiệt của vùng núi lâu như vậy cũng chính là vì giờ khắc này đây.

Hơn hai mươi đoá hoa hồng trắng xen lẫn với hoa chấm bi, nhưng vì dùng dây thắt cổ điển buộc lại, nhìn trông như một bó tú cầu cổ đại. Có thể là còn phải tung hoa tú cầu nữa.

Chu Vụ trở lại phòng khách, Ngô Nghiêu đã tỉnh dậy, còn có thêm một người nữa là Thái Du. Anh ta đang ngồi xem tivi với Ngô Nghiêu, chỉ vào “tiểu thịt tươi” trên màn hình.

Ngô Nghiêu chỉ vào màn ảnh nói: “Mặt hàng không biết ngượng này cướp miếng thịt mỡ của Chu Vụ nhà chúng tôi.”

Thái Du cũng cùng chung sự ghét bỏ với Ngô Nghiêu, anh ta thốt ra lời vừa nghiêm túc mà vừa rất ngớ ngẩn: “Cậu ta không được! Tôi trông đường nét mặt cậu ta mắt đen mũi dẹt, không phải là người tốt đẹp gì. Không phải là bồ nhí thì cũng là góa phụ thôi.”

Chu Vụ đi ngang qua nghe rõ từng từ một: Phụt ——–Ngô Nghiêu hỏi: “Tin được không? Anh còn biết xem tướng luôn à?”

Thái Du: “Ít nhiều gì cũng biết xem một chút, tổ tiên tôi có người làm nghề này đó.”

Chu Vụ ngồi xuống hơ lửa, cả người dần dần ấm lên, hỏi: “Này, em họ anh thì sao?”

Ngô Nghiêu hỏi tiếp: “Đúng rồi, em họ anh thì sao? Em ấy cũng biết xem tướng hả? Em ấy xinh đẹp như vậy không được đi sai hướng thành kẻ giả quỷ giả thần làm kẻ lừa gạt đâu! Em ấy vẫn luôn ở bên ngoài phụ quán cơm à?”

Nói tới đây, Thái Du đột nhiên ngẩng đầu lên, tỏ ra nghi hoặc nhìn hai người bọn họ.

“Sao đấy?” Chu Vụ bỗng sinh ra dự cảm không lành.

Giọng Thái Du đầy nghi ngờ: “Tôi làm gì có em gái chứ!”

Lời vừa dứt, đùng một tiếng, trong chậu than b.ắn ra những tia lửa, những tia lửa đó vụt sáng lên rồi tắt, chiếu sáng vào mặt của mọi người chưa tới một giây, vô cùng gay mắt.

Ngô Nghiêu nuốt nước miếng: “Anh lại làm tôi sợ rồi đó, ngày chúng tôi đến, không phải em ấy còn giới thiệu anh với chúng tôi sao…”

Nói tới đây, Ngô Nghiêu nói không nổi nữa, Chu Vụ cũng đang nhớ tới tình hình ngày hôm đó. Thái Phương cũng không tiếp xúc trực tiếp với Thái Du mà sau khi đưa bọn họ đến đây rồi lập tức rời đi, và rồi cũng không thấy xuất hiện lần nào nữa.

Thái Du nói: “Ngày hôm đó có người dẫn các anh tới sao? Tôi cứ nghĩ các anh là vì thấy quảng cáo tôi đăng ở trên mạng rồi tự mò mẫm để tới đây chứ. Trước đó, có một tòa soạn gửi tin nhắn cho tôi bảo muốn đến phỏng vấn.”

Ngô Nghiêu run lên ba lần, anh ta bắt đầu sợ hãi, anh ta vẫn không từ bỏ ý định hỏi tiếp: “Nhưng cô ta cùng chung họ với anh, ở tiệm cơm bên ngoài ấy? Anh không phải là thường xuyên đến đó để tìm khách sao?”

“Tiệm cơm bên ngoài đó là của dì tôi mở. Nhưng dì tôi đâu có con cái gì đâu, mười mấy năm trước dì bị sinh non, nên để lại bệnh sau này không thể sinh con nữa.” Anh ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại nói: “Người dẫn các anh đến đây tự xưng là em họ của tôi sao?”

Chu Vụ gật đầu: “Cô ta hỏi tuổi của tôi rồi còn nói mình 18 tuổi.”

Sắc mặt Thái Du càng trở nên kỳ lạ hơn: “Quái lạ!”

Ngô Nghiêu tự ôm bả vai mình, bị dọa sợ không nhịn được tựa vào Chu Vụ: “Anh nói mau đi, chuyện gì thế?”

Anh ta nói: “Dì tôi sinh non vào mười tám năm trước, Giới tính của đứa trẻ đã được kiểm tra trước khi sẩy thai, là một bé gái. “Ngô Nghiêu sợ tới mức mông muội, cả người run lẩy bẩy không nói nên lời. Chu Vụ cũng hít một hơi, lòng bàn chân nổi lên cảm giác ớn lạnh.

Thái Du thấy hai người bị doạ thành ra như vậy, cười ha ha: “Tôi lừa các anh đấy, thật ra thì tôi có em họ thật, em ấy thường giúp tôi chào khách làm ăn. “Hai người sửng sốt, liếc nhìn nhau, Ngô Nghiêu hỏi: “Em họ anh tên gì?”

Thái Du: “…… “Thái Du: “Thôi được rồi, thấy hai người sợ hãi quá nên tôi nói dối vậy thôi. Chứ tôi là người duy nhất trong thế hệ của mình, không có ai khác.”

Nghe thấy vậy, hai người vừa ôm một chút hy vọng lại trầm lặng, Ngô Nghiêu u oán nói: “Biết vậy tôi đã không hỏi.”

Thái Du: “Là anh không nên hỏi đó.”

Nói xong, không gian lại rơi vào trầm lặng.

Chu Vụ mấy ngày nay luôn gặp chuyện kỳ lạ nên còn ổn. Nhưng Ngô Nghiêu thì không hề ổn, anh ta vốn dĩ là rất sợ mấy chuyện như vậy, im lặng một hồi cũng thử dò xét anh ta: “Cũng có khi là có kẻ giả mạo thành em họ của anh, cố ý muốn tiếp xúc với chúng tôi thì sao?”

Thái Du: “Vậy cô ta có ý đồ gì?”

Ngô Nghiêu: “Thì sếp của chúng tôi trả tiền.”

Thái Du lập tức hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Ngô Nghiêu nói ra một con số, Thái Du đứng phắt dậy, xắn tay áo bước ra ngoài.

“Anh định làm gì?” Chu Vụ gọi anh ta lại.

Thái Du nửa tức giận nữa oan ức: “Tôi đi tìm cô ta! Tôi vất vả phiên dịch viên rồi cho chỗ ở cho các anh, tổng cộng mới kiếm được hơn một nghìn, cô ta chỉ dẫn các người đi đường thôi đã lừa được hai ngàn!!”

Ngô Nghiêu: ……Chu Vụ: ……Hiện trường lại rơi vào trầm mặc.

Thái Du thấy không ai cản mình lại, xoa tay rồi lại quay về chỗ ngồi, tủi thân nói: “Một quý mới nhận được một đơn khách hàng là các anh, tôi sắp kinh doanh không nổi nữa rồi, sau khi tích được một số tiền tôi muốn đến thành phố để tìm việc khác làm, kiếm thật nhiều tiền!”

Ngô Nghiêu giơ ngón tay cái lên: “Rất tốt! Nam nhi chí ở bốn phương! Anh muốn tìm công việc gì?”

Thái Du chỉ tay vào trong quảng cáo đang chiếu trên tivi: “Việc làm có đồng phục, thêm xe, còn có thể làm quen với nhiều người.”

Chu Vụ và Ngô Nghiêu cùng nhìn về hướng màn hình, trên đó là một quảng cáo của một công ty shipper, hai người im lặng.

Căn phòng lại là một mảnh im ắng, không ai mở miệng, còn Thái Du thì say mê xem quảng cáo.

Một làn gió mát thổi vào từ khe cửa không đóng chặt, Ngô Nghiêu rùng mình. Đột nhiên “lạo xạo”, cánh cửa được mở ra, sự chú ý của Ngô Nghiêu vừa đặt trên tivi, cánh cửa đột nhiên bị mở ra làm anh ta suýt nữa thì giật bắn mình, anh ta hét lên “đệch mẹ”, kết quả những người bước vào lại là bọn người Hà Hải.

“Ổn rồi ổn rồi. Tất cả đã chuẩn bị tốt cả rồi, chỉ cần chờ đến mai nữa thôi. Nhanh ngủ đi.”

Một vài người bước vào cửa, căn phòng yên tĩnh có hơi người, Ngô Nghiêu mới dám buông Chu Vụ ra, nhìn thấy dáng vẻ này của Ngô Nghiêu, Đinh Thành đến hỏi xảy ra chuyện gì, trước đó đâu thấy Ngô Nghiêu nhát gan như thế.

Sau khi Đinh Thành nghe xong chuyện Thái Du nói, anh ta đẩy đẩy mắt kính, tất cả mọi người đều chìm vào im lặng. Chị Vương ngồi xổm xuống thu dọn đồ trong balo, bỗng nhiên mở miệng nói: “Thật ra… Ngày hôm đó mọi người không để ý đến cái bóng của cô ta sao?”

Lời này thốt ra, tất cả mọi người nhìn về phía chị.

“Bóng gì vậy?” Giọng nói Ngô Nghiêu run rẩy.

“Cô ta không có bóng.” Chị Vương nói.

Ngày hôm đó, Chu Vụ bởi vì cúi đầu, hơn nữa ánh sáng rất tối, cậu hoàn toàn không để ý đến cái bóng người khác, sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào tiếng bước chân.

Ai nấy cũng không nói gì nữa, không khí trở nên rất nặng nề, mọi người thu dọn đồ đạt rồi trở về phòng ngủ.

Hàng lang dài cứ cách mấy mét treo một ngọn đèn, giữa lối đi sẽ có một đoạn đường bị tối, Chu Vụ và Ngô Nghiêu bước đi nhanh như bay.

Cậu nhận ra hôm qua mặc nguyên quần áo đi ngủ là uổng công vô ích, dù sao cũng phải cởi ra để ủi, nên cậu bèn cởi ra và mặc bộ đồ ngủ vào.Đêm nay Chu Vụ không bị quấy rối nữa, cậu ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm dậy soi gương, cậu thấy vết bầm tím trên eo dường như đã giảm bớt nhạt đi, cậu soi người, thử ấn vào da thịt, đã không còn cảm thấy đau nữa.

Tất cả mọi người tinh thần sung mãn tập trung trong phòng khách, mắt Ngô Nghiêu thâm quầng, vừa nhìn đã biết không ngủ được, anh ta vỗ vỗ vai Chu Vụ: “Bây giờ tôi đã có thể hiểu cảm giác của cậu, tối qua nhìn bức tranh chân dung đó, tôi luôn cảm thấy như có một Nhiếp Tiểu Thiển muốn hút dương khí tôi.”

Chu Vụ nói: “Trông cái vẻ lúc này của anh, rất dễ khiến người ta cảm thấy anh đã bị hút rồi đó.”

Chuyện tối hôm qua mọi người vô cùng ăn ý không nhắc lại nữa, mọi người tiếp tục bận rộn làm việc, Chu Vụ mặc vào bộ đồ đã được ủi phẳng phiu, đai lưng lại bị siết rất chặt, lúc bước ra ngoài, Ngô Nghiêu bảo eo cậu còn nhỏ hơn cả người mẫu nữ.

Chu Vụ đau khổ nói bây giờ có lẽ cậu đang cosplay mỹ nhân cổ trang, mỗi thìa cơm ăn ba cử, mỗi cử nhai một phút, sau đó ăn được một nửa bát nhỏ thì bảo no rồi.

Ngô Nghiêu nói: “Vậy thì không được, cậu đã gầy như vậy rồi, sau này vợ tương lai của cậu ôm cậu cộm tay mất.”

Lúc này, tiếng pháo nổ ở bên ngoài làm hai người giật mình. Màn khởi động đã bắt đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK