• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọc Anh dù có một mình ở đây nhưng cô cũng không sợ hãi gì cả. Phương Hân vẫn nấp sau đống váy dạ hội, chăm chú vào "trận chiến" sắp diễn ra, bao nhiêu dự đoán trong suy nghĩ của Phương Hân lần lượt hiện ra. Người hoảng sợ nhất bây giờ không phải là ai khác mà chính là cô nhân viên của cửa hàng. Bao nhiêu ngôi sao tới đây lấy váy, thậm chí quay phim ở đây đều rất hợp tác với cửa hàng, cô gái chưa từng gặp ai lại hống hách như Châu Tử Nhiên và quản lý của cô ta.

Ngọc Anh kéo ghế rồi ngồi xuống. Hai tay đặt lên đùi, nhìn Châu Tử Nhiên.

"Tôi ngồi đây xem mấy người làm gì?"

Châu Tử Nhiên đứng dậy, khuôn mặt dần dần trở nên tức giận. Phương Hân đang loay hoay lấy điện thoại ra quay video lại. Chẳng mấy khi gặp người nổi tiếng lại còn trong hoàn cảnh đặc biệt này nữa, cô nghĩ rằng mình phải quay video lại làm kỷ niệm, nếu như án mạng xảy ra thì cũng có vật chứng.

Đang lúc căng thẳng lên đến mức đỉnh điểm thì Phương Hân đã gây ra một sơ suất rất lớn. Chiếc điện thoại rơi xuống đất, tạo ra một âm thanh không quá lớn nhưng đủ để đám người đó nghe thấy.

Phương Hân cứng đơ người, tim đập thình thịch thình thịch. Không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, cô cúi xuống định nhặt điện thoại lên thì bắt gặp ánh mắt từ phía những người đó. Phương Hân mắt đảo qua đảo lại, cô có cảm giác giống như đi ăn trộm mà bị bắt tại trận vậy.

Châu Tử Nhiên hất mặt về chỗ Phương Hân, hỏi vệ sĩ cùng quản lý với giọng hách dịch.

"Cô ta là ai? Tại sao vẫn có người không phận sự ở đây?"

Trợ lý tức tối, chỉ thẳng vào mặt Phương Hân.

"Ra ngoài!"

Vốn dĩ nếu bị phát hiện thì cô cũng sẽ ra ngoài thôi, nhưng khi bị một người quản lý không quen không biết chỉ thẳng mặt, quát như con đẻ thì Phương Hân đã thay đổi ý định. Máu giang hồ trong người cô nổi lên, Phương Hân không ngại ai nữa, nhặt điện thoại rồi đi lại chỗ Ngọc Anh đang đứng. Ngọc Anh cũng khá ngạc nhiên khi gặp Phương Hân ở đây. Trở lại vào tiếng trước, Ngọc Anh không ngờ rằng khi mình tỉnh lại lại nằm trong vòng tay của Huy Hoàng, anh không đẩy cô, cũng không nói gì với cô cả. Cô cũng không ghét bỏ gì Phương Hân bởi mối quan hệ của hai người họ chỉ đơn giản đặt lợi ích lên hàng đầu, bản thân cô còn nhìn ra tình cảm của Phương Hân và Chấn Phong còn gắn bó hơn.

Ngọc Anh không biết Chấn Phong là anh trai Phương Hân. Tuy nhiên cô lại biết Châu Tử Nhiên là gà nhà J Entertainment, Chấn Phong chỉ là giám đốc sáng tạo nơi cô ta đang làm việc.

Phương Hân máu dồn lên não, cãi lại bà quản lý.

"Chị là ai mà lại không cho tôi ở đây? Chị tưởng chị là ai? Này nhé váy chị Ngọc Anh đã đặt từ trước rồi, đến sau mãi mãi là đến sau thôi, nên chấp nhận đi."

Châu Tử Nhiên nhíu mày, hình như cô ta đã phát hiện ra điều gì đó.

"Cô và cô ta là đồng bọn đúng không?"

Phương Hân không phủ định cũng chẳng khẳng định điều gì cả.

"Phải thì sao mà không thì sao? Cô định đánh hay là chửi chúng tôi?"

Châu Tử Nhiên lắc đầu.

"Tôi có thể làm gì được hai cô chứ? Tôi cần cái váy kia!"

Phương Hân nhìn sang Ngọc Anh, Ngọc Anh tất nhiên là sẽ không đồng ý. Giờ sắp tới buổi tiệc mà tóc tai rồi trang điểm đều chưa làm, tự dưng dính tới việc trên trời rơi xuống này khiến cho Ngọc Anh cảm thấy bực bội. Ngọc Anh ngóng đồng hồ rồi quay ra nói với cô nhân viên vẫn còn đang sợ hãi.

"Lấy váy cho tôi đi, tôi cần phải đi ngay bây giờ. Còn cô ta, để quản lý về rồi giải quyết."

Cô nhân viên liếc nhìn Châu Tử Nhiên, cô ta trưng ra bộ mặt nguy hiểm, có ý cảnh cáo cô nhân viên. Nhân viên tròng lòng đầy sợ hãi nhưng hai người con gái ở đây mang tới cho cô một sự yên tâm và tin tưởng, hơn hết đây cũng là trách nhiệm của cô, cô phải làm thôi. Nhân viên đi lại chiếc tủ kính, nơi mà chiếc váy khiến hai người con gái điên đảo. Vừa trông thấy chiếc váy, Phương Hân đã há hốc miệng sửng sốt vì thiết kế và quy mô của chiếc váy. Không trách tại sao Châu Tử Nhiên lại muốn có nó đến như vậy. Tuy nhiên, hai vệ sĩ của Châu Tử Nhiên đã chặn đường của cô nhân viên lại, Ngọc Anh sắp được mang váy về rồi nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể cầm, cô bất bình lên tiếng.

"Châu Tử Nhiên, cô có ý gì?"

Châu Tử Nhiên bình tĩnh bước lại chỗ chiếc váy, giật nó từ tay của nhân viên rồi giơ lên trước mặt ngắm nghía.

"Tôi không muốn dùng đến vệ sĩ một chút nào, hiểu không? Nhưng cô đã khiến tôi phải làm điều đó."

Ngọc Anh không nói thêm gì, trực tiếp đi lại chỗ chiếc váy liền bị hai tên vệ sĩ chặn lại. Ngọc Anh cũng không phải dạy vừa, trực tiếp xử lý từng tên một trong sự sững người của Châu Tử Nhiên, quản lý cùng nhân viên. Phương Hân thì khác, không chỉ có ngạc nhiên, Phương Hân còn tỏ ra thích thú và cổ vũ cô ấy. Ngọc Anh ra đòn rất hiểm và vào vị trí nhạy cảm nữa, hai tên vệ sĩ rất nhanh bị đánh bại. Châu Tử Nhiên nhìn hai tên vệ sĩ nằm dưới đất mà không tin vào mắt mình, lập tức chửi.

"Đứng lên cho tôi, nhanh lên. Đúng là nuôi tốn cơm tốn gạo!"

Chuyện không diễn ra như mong muốn, Châu Tử Nhiên nuốt cơn tức giận vào trong. Ngọc Anh chìa tay ra với mong muốn Châu Tử Nhiên tự đưa cho mình, cô không muốn bộ váy của mình bị hư hại bất kì một chỗ nào cả. Châu Tử Nhiên cố tình không đưa, Ngọc Anh đành phải cho cô ta một cái bạt tai, tuy nhiên không đau lắm.

"Đừng nghĩ mình là người nổi tiếng thì thích gì thì làm thứ đó. Không có lần sau đâu, Châu Tử Nhiên."

Ngọc Anh để cho nhân viên gói bộ lễ phục vào một chiếc túi lớn rồi cùng Phương Hân rời đi, để lại Châu Tử Nhiên cùng quản lý đang tức sôi máu. Đám người bên ngoài lại được thêm một dịp để bàn tán.

Phương Hân sau khi chia tay Ngọc Anh liền trở về khách sạn. Cô vào bên trong thì nghe thấy có tiếng nước chảy, có lẽ Chấn Phong đã đi làm về. Phương Hân đợi ở ngoài, không ngừng nghĩ về khoảnh khắc Ngọc Anh đánh nhau, trông vô cùng hấp dẫn. Chấn Phong bước ra, anh đứng phía sau lưng cô, nhìn theo bóng lưng cô mà mỉm cười.

"Mới đi oánh lộn về mà vui vẻ vậy?"

Phương Hân giật nửa mình vì tiếng nói của Chấn Phong. Anh lại giống như hôm trước, không ăn mặc cho tử tế mà chỉ quấn một chiếc khăn duy nhất. Phương Hân hỏi lại anh với vẻ mặt nghi ngờ.

"Sao anh biết? Anh theo dõi em?"

Chấn Phong thừa nhận, anh ngồi xuống giường đối diện với Phương Hân.

"Đúng, không hiểu sao lại cho người bảo vệ em, em lại đi oánh nhau cùng với Ngọc Anh?"

Phương Hân cười trừ.

"Em không hề đánh nhau."

Chấn Phong gật đầu.

"Em cổ vũ đánh nhau."

Phương Hân lườm Chấn Phong. Anh bảo cô đi chơi nhưng lại cho người đi theo cô, anh sợ cô đi qua chỗ Huy Hoàng hay sao? Phương Hân không biết rằng xung quanh cô và anh đều có đầy rẫy nguy hiểm, Chấn Phong làm vậy là cũng muốn tốt cho cô, vì lo cho cô mà thôi. Phương Hân tức giận trong lòng nhưng lại không nói ra. Chấn Phong chỉ vào bộ váy được treo ở phía gần cửa kính, nói với Phương Hân.

"Em thay đồ đi, không cần trang điểm cầu kỳ đâu, bình thường em đã rất xinh rồi. Tối nay chúng ta có một buổi tiệc."

Phương Hân không nghĩ mình tới thành phố K để làm việc nữa. Vốn dĩ cô đến đây chăm sóc cho Huy Hoàng kia mà.

"Tại sao em lại phải đi?"

"Tại vì bữa tiệc này là gặp gỡ đối tác trong nước cũng như quốc tế, chúng ta đại diện cho bố và ông. Em buộc phải đi."

* * *

Đúng bảy giờ tối, chiếc xe của Chấn Phong cùng Phương Hân đã tới nơi diễn ra bữa tiệc. Đây là một trung tâm hội nghị lớn, khuôn viên rộng lớn cùng năm phòng tiệc, hội nghị sang trọng. Khách mời đã đến hơn một nửa, trông ai ai cũng rực rỡ và quý phái. Cánh nhà báo liên tục làm việc, chụp ảnh và phỏng vấn. Chấn Phong từ trong xe đã luôn nhìn chằm chằm vào ngực của Phương Hân. Ai bảo anh biến thái anh cũng mặc kệ bởi vì anh đang nghi ngờ chiếc váy màu đen khoét ngực mà anh đã đích thân chọn cho Phương Hân. Cô mặc đẹp thì khỏi chê rồi nhưng phần ngực, váy khoét hơi sâu thì phải, anh không muốn bất cứ ai chụp ảnh hay nhìn vào đó. Lần đầu tiên Chấn Phong bối rối và bất lực như bây giờ.

Phương Hân cũng cảm nhận được Chấn Phong cứ nhìn vào ngực mình. Cô khẳng định anh chính là một tên biến thái nhà họ Triệu. Tuy nhiên, Phương Hân chưa khẳng định được bao lâu thì Chấn Phong cởi áo vest ra khoác vào người Phương Hân.

"Sao thế?"

Chấn Phong gãi đầu.

"Mặc vào đi, anh hơi nóng."

Trời cuối thu rồi không hiểu nóng ở chỗ nào nữa. Phương Hân cũng không từ chối, khoác chiếc áo vào, dù không đủ che hết nhưng cũng phần nào giúp Chấn Phong đỡ lấn cấn hơn. Anh bước ra trước rồi mở cửa cho Phương Hân, ánh đèn rọi vào hai người, cánh nhà báo liên tục chụp ảnh. Họ nghe nói đây chính là con gái út nhà họ Triệu, thiên kim tiểu thư của công ty giải trí hàng đầu trong nước J Entertainment. Ngày mai, trên mặt báo sẽ tràn ngập về những hình ảnh và tin tức về sự kiện này. Chấn Phong còn cẩn thận nhấc váy lên cho Phương Hân dễ di chuyển. Lần đầu đứng trước ống kính, Phương Hân không quen cho lắm. Luồng sáng liên tục rọi vào mắt khiến Phương Hân bị hoa mắt, thậm chí còn không nhìn thấy gì cả. Chấn Phong lấy tay che mắt cô lại rồi đưa cô nhanh chóng vào trong.

Tiếp theo là Châu Tử Nhiên. Bao nhiêu lần đi sự kiện đều là Chấn Phong cho người đi cùng chăm sóc cho cô ta, đôi khi còn đi cùng nữa. Tuy nhiên, lần này Châu Tử Nhiên không nhận bất kỳ thông báo nào của Chấn Phong rằng sẽ đi cùng cô ta, vì vậy cô ta chỉ có thể tự mình tới đây. Đến nơi còn đụng độ với Ngọc Anh nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK