Vì nghênh đón trận đấu ngày càng kịch liệt, Tô Quân Quân vẫn luôn tăng cường luyện tập trù nghệ. Có đầu lưỡi nhạy bén, cô càng muốn đề cao kỹ năng trù nghệ của bản thân hơn. Chỉ có luyện tập tốt kỹ thuật sử dụng dao thì cô mới có thể tăng cấp kỹ năng của bản thân.
Cứ như vậy, Tô Quân Quân cũng không có thời gian rảnh rỗi để chú ý những chuyện khác. Đương nhiên cũng không quan tâm cái bảng nhân khí minh tinh không thể hiểu được kia. Cũng càng không biết thi đấu trù nghệ ngày càng hot, số phiếu của coo cũng không ngừng gia tăng.
Mãi đến khi Trần Trùng Trùng chụp hình chia sẻ tin tức tên cô lọt vào top 20 bảng nhân khí, Tô Quân Quân mới không khỏi có chút giật mình. Nhưng mà cô cũng không quá để ý chuyện đó.
Đối với Tô Quân Quân, thi đấu chỉ mang đến hiệu ứng tạm thời. Cô có thể xuất hiện ở trang nhất nhiều lắm cũng chỉ là phù dung sáng nở tối tàn. Chờ sau khi cuộc thi kết thúc, phỏng chừng cũng không có ai còn nhớ đến cô nữa. Thiếu nam thiếu nữ lớn lên xinh đẹp, lại có tài hoa nhiều như vậy cũng chưa chắc có thể nổi. Huống chi cô chỉ là một nữ đầu bếp nhỏ nấu cơm. Trời sinh chính là dựa vào nồi cơm, làm sao có thể đánh đồng với những minh tinh khác?
Tô Quân Quân bên này không dao động nhưng Trần Trùng Trùng bên kia lại vô cùng kích động, cô rất nhanh nhắn tin hỏi.
" Không phải cô bỏ tiền mua phiếu đó chứ?"
Tô Quân Quân lập tức đen mặt: "Nếu có tiền mua phiếu, tôi còn tâm tâm niệm niệm 100 vạn tiền thưởng kia sao?"
Trần Trùng Trùng rất nhanh nhắn tin thoại tới.
"Nói cũng đứng nha, cô muốn mua phiếu cũng không có tiền. Nói như vậy, Tô Quân Quân cô cũng coi như là đạp phải vận cứt chó rồi. Không ngờ có nhiều người bỏ phiếu cho cô như vậy."
Tô Quân Quân bất mãn: "Cô nói kiểu gì vậy? Cái đó phải gọi là vận may ri vào đầu chứ!"
Trần Trùng Trùng trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: "Nhưng mà đổi vị trí tự hỏi một chút, Tô Quân Quân, cô thật sự giống như sáp nổi tiếng."
Tô Quân Quân: "Nổi tiếng? Tôi chỉ là một đầu bếp, có nổi thì cũng là đầu bếp nổi tiếng. "
Trần Trùng Trùng cũng lười nói đến những chuyện web drama đó với cô, chỉ là vẫn nhịn không được nhắc nhở cô.
"Cô có mở tài khoản Weibo không? Nếu muốn thắng 100 vạn, cô nhất định phải tạo cho mình một cái khí thế. Nghe nói trận chung kết sẽ tìm người dân bình thường để đánh giá. Nếu bây giò cô không nỗ lực, những người dân bình thường đó không quen biết cô thì ai sẽ bỏ phiếu cho cô chứ?"
"............" Tô Quân Quân ngẫm nghĩ lại, có lẽ cô cũng nên mở một cái Weibo.
Trần Trùng Tùng còn không quên nắc nhở cô: "Sau khi cô mở Weibo, đầu tiên cô nên quay một đoạn video ngắn đăng lên, tốt nhất là để lộ một chút trù nghệ của cô."
"A, được" Tô Quân Quân đồng ý.
"Đúng rồi, cô quay video bằng di động hả? Quay bằng video trước, đừng quên trang điểm một chút." Trần Trùng Trùng nói.
"Được. Tôi biết rồi." Tô Quân Quân cũng đồng ý.
Trần Trùng Trùng nghĩ nghĩ: "Kỳ thật, cô hẳn nên học phần mềm biên tập video. Như vậy đi, cô quay xong video rồi gửi cho tôi, tôi giúp cô biên tập sửa sang lại một chút."
"Có cần phải phiền toái như không?" Tô Quân Quân nhịn không được hỏi
"Loại chuyện này sao có thể lười biếng được nha? Cô còn nghĩ vì chính mình tạo khí thế không?" Trần Trùng Trùng bất mãn mà nói.
"Được được. Tôi quay video xong nhất định sẽ gửi cho cô." Tô Quân Quân không chịu được Trần Trùng tiếp tục giáo huấn, chỉ đành phải đáp ứng hết.
Cứ như vậy, chờ sau khi hai người kết thúc cuộc trò chuyện, Tô Quân Quân thật sự bắt tay vào mở tài khoản Weibo, tên đặt là Tô Quân Quân 0826.
Tiếp theo, cô thay một bộ quần áo, đem tóc chải lại, lại lấy đồ vật khi mà Mao gia gia mua, siêu thị đưa tới tất cả đều là tạp dề cá nhỏ màu hồng nhạt.
Đúng lúc buổi sáng ông Mao đem về một mẻ cá hồi tươi mới, Tô Quân Quân tham khảo cách làm kiểu Tây làm thành vài món cá hồi hương vị khác nhau. Mao gia gia lại được một phen ăn uống thỏa thích, chỉ là cá hồi làm ra lần này thật sự rất nhiều, cuối cùng phải để lại một ít, đặt trong tủ lạnh.
Tô Quân Quân nghĩ tới nghĩ lui, nếu muốn quay video, vậy thì làm món cá sống cắt lát, đơn giản lại không tốn thời gian, lại có thể thể hiện kỹ thuật dùng dao của cô.
Cứ như vậy, cô lây ra một cá bình đế sứ trắng lớn đặt trên bàn, di động cũng đặt lên. Cô còn thử quay một chút, điều chỉnh góc độ, cuối cùng đem điện thoại đặt ở bên cạnh bản hồ sơ.
Nguyên liệu nấu ăn cũng đã chuẩn bị đầy đủ, di động cũng mở ghi hình, lúc này đột nhiên nghe thấy trên ban công truyền đến một tiếng mèo kêu.
Tô Quân Quân đi qua vừa thấy, quả nhiên lại là con mèo li hoa béo kia.
Cô theo bản năng nói: "Hai ngày nay ngươi đi đâu vậy?"
"Meo" Con mèo kia chỉ híp mắt nhìn cô, bộ dạng thực giống như có linh tính.
Từ sau lần con mèo li hoa béo này ăn cháo cá của cô, cứ lâu lâu nó lại chạy tới tìm Tô Quân Quân đòi ăn. Tô Quân Quân vốn dĩ cũng thích động vật nhỏ, tự nhiên cũng nguyện ý cho nó ăn.
Chỉ tiếc mỗi lần cho những đồ ăn thiếu muối đó, con mèo béo này luôn khinh thường nhìn lại; ngược lại nếu cho nó ít cá, nó sẽ ăn đến vui vẻ. Tô Quân Quân vì chuyện này còn cố ý hỏi ông Mao về mèo béo. Ông Mao nghe xong lời cô nói, cười cười mà nói: "Cháu thật sự thích con mèo béo kia sao?"
Tô Quân Quân gật đầu nói: "Chính là cảm thấy rất có duyên. Nếu không có ai muốn nuôi nó thì cháu có thể nuôi nó."
Ông Mao lại híp mắt nói: "Cháu đừng nhìn nó béo thành như vậy, kỳ thực nó đã lớn tuổi rồi, xung quanh miệng đều đã trắng. Cháu nuôi nó cũng vô dụng, nói không chừng không biết lúc nào đó đã chết rồi. Nói nữa sinh bệnh, cháu còn muốn tiêu tiền cho nó."
Tô Quân Quân lại nói: "Cũng không có vấn đề gì, cháu có thể nuôi nó."
Ông Mao nghe xong lời cô nói, chỉ cười nhẹ một cái, ánh mắt ông nhìn cô cũng trở lên càng thêm ấm áp. Tô Quân Quân bị ông cười đến không hiểu ra sao, rồi lại nghe ông Mao nói.
"Đáng tiếc, nó đã có nhà."
Tô Quân Quân không nhịn được lại hỏi: "Cháu đây về sau có thể chiếu cố nó không? Lúc nó chạy đến đây, cho nó ăn một chút có được không? Cháu có xem qua ở trên mạng, mèo không thể ăn quá nhiều đồ hàm lượng cao, nhưng mà con mèo béo kia hình như rất thích ăn cá cháu làm."
"Ăn kiêng là đối với mèo khác, nó sống lâu như vậy đương nhiên cũng khác so với mèo bình thường. Nó nếu thích ăn cái gì, cháu cứ cho nó một ít là xong rồi, không cần cố kỵ cái gì cả nhiều như vậy."
Sau đó, Tô Quân Quân liền dứt khoát dự theo lời ông Miêu nói. Li hoa béo kia tới nhiều lần, Tô Quân Quân dứt khoát đặt một cái giỏ tre trên ban công, bên trong còn đặt thêm một cái chăn nhỏ mềm mại.
Chỉ tiếc, li hoa béo kia hình như không thích chăn nhỏ, nó càng thích nằm phơi nắng ở trên ban công hơn. Ông Mao nói đúng, nó đã là mèo già, khóe miệng đều đã trắng. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này, nó so với những con mèo khác càng thêm trầm ổn hơn. Có đôi khi, Tô Quân Quân sẽ pha một ly trà, lấy một quyển sách nấu ăn, ngồi ở trên ban công, cùng mèo già chia sẻ thời gian buổi trưa yên tĩnh. Tô Quân Quân thậm chí còn cảm thấy, tâm cô đều bởi vì con mèo này mà trở lên càng thêm mềm mại.
*
Hôm nay cũng vậy, Tô Quân Quân dứt khoát đem li hoa béo vào trong.
Mèo béo trợn tròn đôi mắt, nhìn con cá hồi trên thớt, Tô Quân Quân không nhịn được cười.
"Chờ ta làm xong cá sống cát lát sẽ cho mày ăn một chút"
Li hoa béo tựa hồ đã nghe hiểu, thân hình nhảy lên một cái, nhảy đến bên ghế nằm, sau dó bò xuống dưới.
Lúc này, vừa vặn là thời điểm mặt trời buổi chiều đẹp nhất, ánh mặt trời chiếu vào trên người mèo béo, chiếu đến đôi mắt nheo lại của nó, mơ màng sắp ngủ.
Tô Quân Quân quay đầu lại liếc mắt nhìn con mèo một cái, lúc này mới đi đến trước thớt, cầm lấy dao, đem củ cải trắng cắt thành sợi mỏng, bày ở bình đế sứ trắng ở dưới bàn, lại rải một ít tảo ở bên trên.
Ngay sau đó, cô bắt đầu động tay, đem cá hồi cát thành phiến mỏng 3mm, mỗi phiến cắt thành 8 lát, bày ở trên cùng đĩa sứ trắng. Tô Quân Quân tốc độ hạ đao rất nhanh, toàn bộ quá trình không quá một phút liền làm ra một đĩa cá sống cắt lát.
Cô còn cố ý đặt một lát cá sống lên tay đưa tới phía trước camera quay đặc tả. . Đam Mỹ Cổ Đại
Lúc này mèo li hoa béo kia liền đi đến bên người cô, meo meo mà kêu lên một tiếng. Tô Quân Quân dứt khoát lấy cái đĩa cho mèo ra, gắp cho nó vài miếng cá sống cắt lát. Mèo béo ăn đến phá lệ vui sướng.
Liên tiếp cho ăn vài miếng, Tô Quân Quân mới nhớ tới tới tắt ghi hình trên di động, lại đem đoạn video kia gửi cho Trần Trùng Trùng. Đồng thời còn gửi một tin nhắn: "Không cẩn thận đem cả mèo lọt vào ống kính, có cần quay một lần nữa không?"
Một lát sau, Trần Trùng Trùng gửi lại một cái tin nhắn: "Quay một lần nữa làm gì, thêm một linh vật vào có gì không tốt? Cô cứ chờ chút, tôi làm xong video rồi chuyển cho cô."
Tô Quân Quân lại tiếp tục bồi li hoa béo kia chơi một lát.
Một giờ sau, video liền được gửi lại.
Video biên tập cắt nối rất khá, chẳng những thêm âm nhạc thư giãn, lại thêm cả lăng kính, vốn là mèo béo xông tới lại bị Trần Trùng Trùng cắt nối biên tập thành sự đáng yêu. Đặc biệt còn tăng thêm bộ dáng mèo lười đáng yêu.
Hình ảnh trong video đều có vẻ yên tĩnh và ấm áp lạ thường, đặc biệt là thời điểm khi vai chính nữ nhìn thấy mèo, cô cười thực ôn nhu; lúc bắt đầu nấu ăn thì lại bộc lộ sự sắc bén.
Tô Quân Quân nhìn chính bản thân mình trong video cảm thấy rất tốt. Cô nhanh chóng đem video đăng lên Weibo, sau đó cũng không để ý nữa.
Buổi tối, ông Mao lại đến ăn cơm, Tô Quân Quân liền dứt khoát làm một nồi chao rau dưa cá hồi. Tô Quân Quân thuận miệng nói với ông Mao chuyện cô mở tài khoản Weibo, không nghĩ tới ông Mao cũng hiểu được cái này, còn muốn cùng cô theo dõi nhau.
Sau khi ăn xong, Tô Quân Quân vừa mở Weibo ra đã thấy, tên tài khoản của ông Mao là Mao đại gia, nội dung bên trong rất ít. Theo dõi bạn tốt cũng chỉ có 10 người, fan lại có trên vạn người.
Trên Weibo của ông Mao có một tin tức, là giúp đỡ Tô Quân Quân kéo phiếu bầu cho bảng xếp hạng nhân khí. Bài dăng này đăng lên, phái dưới có đến mấy ngàn bình luận.
Vừa rồi, Mao đại gia chia sẻ weibo của Tô Quân Quân. Trước sau cũng không quá nửa tiếng, cư nhiên lại được hơn 200 lượt chia sẻ và bình luận.
Trong lúc nhất thời, Tô Quân Quân ngốc luôn rồi, không lẽ nhóm bác trai bác gái đã về hưu hiện tại cũng thời thượng như vậy hả? Nhóm nhảy quảng trường còn dựa vào Weibo để liên hệ?
Tô Quân Quân không cẩn thận đem suy nghĩ trong lòng nói ra, ông Mao đang ở "Thanh bàn" lại hừ lạnh một tiếng.
"Ai nói liên hệ dựa vào weibo? Chúng ta có WeChat, ở trong nhóm gọi một tiếng, mọi người liền có thể hẹn đi đi nhảy quảng trường được không?"
Đang nói, điện thoại ông lại vang lên thông báo.
Tô Quân Quân hơi liếc mắt một chút, quả nhiên là tin nhắn WeChat, cô thuận miệng hỏi một câu: "Gọi ông đi nhảy quảng trường sao?"
Ông Mao nghe xong lời này hung hăng trường mắt nhìn cô một cái, nuốt xuống ngụm cháo cuối cùng, mới mắng: "Nha đầu nghịch ngợm này, muốn trêu đùa gia gia cháu đúng không?"
Ông làm bộ hung dữ nhưng mà Tô Quân Quan một chút cũng không sợ, ngược lại còn nở nụ cười.
Hai người lại bẻ xả nhau hai câu xong, ông Mao lại vội vã trở về. Cũng không biết có phải đi nhảy quảng trường thật hay không.
Danh Sách Chương: