• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà trường tổ chức thi đấu môn bóng rổ, nghe nói Lục Trầm cũng tham gia.

Lần này tôi không muốn cổ vũ cho anh nữa.

Tôi ở thư viện xem luận văn, đột nhiên nhận được tin nhắn của Chương Tư Tư.

"Không ổn rồi, Lục Trầm đánh bóng rổ bị thương, được đưa đến phòng y tế rồi, hình như còn rất nghiêm trọng đó!"

"Hân Di, cậu xem chưa đấy? TT!"

Tim tôi nhảy lên, nhịp đập không khống chế được tăng lên.

"Rất nghiêm trọng" là nghiêm trọng bao nhiêu?

Sẽ không phải bị thương nặng chứ, sau này sẽ không thể đánh bóng rổ được?

Trong đầu luôn nhắc chuyện này không liên quan đến mình, nhưng chân vẫn không làm chủ được mà đứng dậy.

Tôi chạy ra khỏi thư viện, phi như bay đến phòng y tế.

Mình chỉ nhìn một cái thôi, chỉ một cái.

Đến phòng y tế, bên trong trống không, tôi lại tới từng phòng một.

Chuẩn bị đi hỏi bác sĩ thì đột nhiên cửa phòng vệ sinh trong phòng y tế bỗng mở ra.

Lục Trầm mặc bộ đồng phục đánh bóng đi ra, nhìn thấy tôi thì ngẩn người.

Tôi quét mắt nhìn anh, trên cánh tay có chút vết trầy da.

"Cái đó...tôi tìm bác sĩ....đi nhầm phòng rồi...."

Tôi lập tức nói dối, còn chưa ra đến cửa thì bị kéo lại.

"Hứa - Hân - Di, em nghĩ cái cớ kém chất lượng như vậy, anh sẽ tin à?"

Tôi quẫn bách quay đầu, anh lấy khăn giấy lau mồ hồ trên trán tôi.

"Chạy nhanh như vậy, lo cho anh tới vậy à?"

"Không có, em đến đây khám bệnh."

Tôi tiếp tục cứng miệng, không muốn ở thế hạ phong.

Anh nhướng mày: "Bệnh gì?"

"......đau dạ dày."

"Anh lại thấy em bệnh tương tư"

"Anh nói linh tinh!"

Tôi trừng anh, muốn rời đi thì anh đã khóa cửa lại, dựa người ở đó nhằm chặn lối đi của tôi.

"Anh không phải đã nói....nếu lần sau chặn anh, phải có một lời giải thích?"

"Không có gì để giải thích cả, tôi không thích anh, không có hứng thú với anh, không muốn lãng phí thời gian trên người anh, đơn giản vậy thôi."

Anh nghe xong cũng không cáu giận, cười nhìn tôi.

Tôi nuốt nước bọt, anh dường như dù thế nào cũng không hề tin vậy.

Đột nhiên, anh cúi đầu nhìn tôi.

"Hứa Hân Di, em không hợp với việc nói dối đâu."

"...."

"Người theo đuổi tôi không ít, loại ánh mắt ái mộ đấy tôi là người biết rõ nhất, cho dù em giấu nó rất kĩ."

Anh cách tôi rất gần, hơi thở nóng bỏng ấy tôi có thể cảm nhận được rõ ràng.

Đáng ghét! Anh ấy dựa vào cái gì mà hiểu rõ tôi như vậy?

Trong khoảnh khắc, tôi giống như không còn nơi nào để ẩn mình, vừa 囧 vừa xấu hổ.

Bỗng nhiên, tấm rèm bên cạnh bị kéo ra.

Chân phải Tường Tử đang bó thạch cao, yếu ớt mở miệng.

"Xin lỗi, Trầm ca, tôi không cố ý phá vỡ không khí của các cậu, tôi thật sự không nhịn được nữa rồi, cậu đã nói sẽ đỡ tôi đi vệ sinh cơ mà."

Hai mắt cậu ta đan xen, dường như thật sự nhịn đến cực hạn rồi.

Lục Trầm xem thường nhìn cậu ta một cái, rồi đi qua dịu cậu đi vệ sinh.

Tôi liếc nhìn cánh cửa phòng, anh như tâm linh tương thông, đột ngột quay đầu.

"Hứa Hân Di, em đứng đợi ở đây, nếu còn chạy anh sẽ đến phòng học tìm em."

"......"

Tôi ngồi đợi trước cửa phòng, xuyên qua ánh sáng phản chiếu trên cửa sổ nhìn thấy đường cong thân hình dần dần rõ ràng.

Xem ra nỗ lực trong một tháng này vô cùng xứng đáng.

Lúc Tường Tử đi ra, ánh mắt lúc nhìn tôi dường như mang theo....sự kính trọng?

Lục Trầm đi tới, còn chưa mở miệng, một y tá mở cửa đi vào.

"Ai là Lục Trầm, tôi vừa kết thúc ca làm việc, tới đây băng bó đi."

Lục Trầm gật đầu đi theo, còn quay đầu nhìn tôi một cái.

Tường Tử ở bên cạnh hướng về phía anh ra hiệu bằng tay, dường như đang muốn nói 'sẽ nhìn chằm chằm tôi' vậy.

Lục Trầm vừa đi, Tường Tử liền vò vò đầu, bộ dạng muốn nói mà do dự.

"Anh làm sao vậy, nếu muốn uống hay ăn cái gì thì cứ nói..." Tôi liếc nhìn chân của cậu ta, mặc dù cũng không phải muốn để ý đến.

"Thực ra.....xin lỗi." Giọng cậu ta nhỏ như muỗi kêu.

"Hử?"

Tôi ngơ ngác nhìn, cậu ta hẵng giọng.

"Hứa Hân Di, thực xin lỗi."

"Tôi lúc trước luôn có thành kiến với cô, là do tôi có mắt như mù, còn ngu xuẩn mà cho rằng Trầm ca chỉ muốn chơi đùa với cô, không nghĩ đến cậu ta lại thật lòng."

"Tôi còn....ở trước mặt cậu ta nói mấy lời không hay về cô nữa, có điều yên tâm đi, Trầm ca đã "nghiêm khắc" dạy dỗ tôi rồi, về sau tuyệt đối coi cô là chị dâu để cung phụng."

"Sau này chuyện của chị chính là chuyện của em, chị dâu!"

?????

Tôi một mặt bàng hoàng, bị dọa tới lùi về sau hai bước.

Ngữ khí của Tường Tử đặc biệt thành khẩn, hận không thể phát thề cho tôi xem.

Tôi nhìn chân của cậu ta, đột nhiên các thông tin được nối lại với nhau.

"Anh thành như này....không phải là do Lục Trầm làm đó chứ?"

Cậu cười gật đầu, cũng không cho là đúng: "Là tôi nông nổi, lúc trước nói lời sai trái. Có điều Trầm ca của khi trước giúp tôi đánh nhau rất nhiều lần, vết thương cỏn con này không đáng là bao."

"Chính là cái lần chị cho cậu ta leo cây, một thời gian dài cậu ta không vui, chị dâu còn không mau đi dỗ Trầm ca đi."

Tôi không nhịn được đỏ mặt, ấp úng nói: "Tôi không phải chị dâu của anh...."

Cho nên lần trước Lục Trầm không phải là không nói giúp tôi, mà là....trực tiếp động thủ?"

Trái tim không nhịn được vài phần dao động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK