• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đừng thắc mắc tại sao mẹ là tiểu thư gia tộc phương Tây lại có họ "Hướng", tác giả thích thế, các bạn không hiểu đâu.

Từ ký ức của nguyên chủ, Diệp Doanh Như biết cuộc sống của cô ấy như thế nào, thậm chí cô còn cảm thấy áp lực trong dòng ký ức ấy và tất cả đều do thái độ tiêu cực của nguyên chủ gây ra, dù sau này thái độ cũng đã thay đổi, nhưng mà cái suy nghĩ tiêu cực về gia đình của cô ấy đã ăn sâu vào trong máu rồi.

Đối với nữ chủ thì thái độ của nguyên chủ chính là ghen ghét Hướng Y Ca, nhưng đó là lúc cô ấy chưa hiểu chuyển, sau này lớn hơn chút, va chạm xã hội thì thái độ của nguyên chủ dành cho Hướng Y Ca là trung lập, không ghét nhưng cũng không thích nổi.

Về phía Diệp Doanh Như thì làm sao cô có thể thích nguồn cơn dẫn tới cái chết của cô chứ. Dù Hướng Y Ca không làm gì sai, nhưng mà cô ấy cũng không phải là tiền, làm sao có thể khiến ai ai cũng thích cô ấy được. Cô luôn giữ thái độ trung lập đối với những nhân vật trong sách, dù giờ đây thế giới này chắc không còn là một "quyển sách" nữa.

Dù không thích Hướng Y Ca thật, nhưng cô sẽ không làm gì tới nữ chính cả, cô không rảnh.'Diệp Doanh Như 'nói đúng, đây là cuộc sống mới của cô, là món quà thượng đế bù đắp cho cô, vậy nên Diệp Doanh Như sẽ trân trọng nó.

Chỉ cần Hướng Y Ca không động chạm gì tới cô, thì cô sẽ không làm gì tổn hại tới nữ chính cả.

Bỗng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa. Diệp Doanh Như đoán người gõ chắc chắn là Hướng Y Ca. Cô mở cửa ra, và quả đúng là như vậy.. Người gõ cửa phòng cô là Hướng Y Ca.

Diệp Doanh Như tựa lưng vào một bên của cánh cửa, tỏ ý không muốn Hướng Y Ca bước vào phòng mình.

Hướng Y Ca thấy vậy, ngại ngùng nói: "Chị không tính mời em vào trong nói chuyện à?"

Oa, hình tượng em gái nhà bên kìa, nếu là anh giai nào đó chắc sẽ cho Hướng Y Ca vào thôi, nhưng tiếc cô là con gái và cô không thích Hướng Y Ca chút nào, nên Diệp Doanh Như đáp lại một cách rất lạnh nhạt: "Có chuyện gì thì nói luôn ở ngoài này đi."

Hướng Y Ca nghe vậy, nét mặt hiện lên sự mất mát: "Lâu lắm rồi chúng ta không nói chuyện.. Cũng đã bốn năm rồi, kể từ khi chị lên đại học, chị thậm trí còn không về nhà ăn tết mà chỉ nhắn qua loa một tin nhắn rồi lại biến mất.."

Lúc này Diệp Doanh Như bỗng ngắt lời Hướng Y Ca: "Cô thật sự không biết lý do hay là giả vờ không biết lí do vậy? Chả nhẽ giờ tôi phải nói thẳng mặt cô rằng vì có cô nên tôi không muốn ở căn nhà này sao? Hướng Y Ca à, đều là người trưởng thành hết rồi không cần cái gì cũng phải rõ ràng ra như vậy đâu."

Nghe vậy, Hướng Y Ca bắt đầu rơi nước mắt: "Chị ghét em ư, trước kia chị.."

"Tôi chưa bao giờ thích cô cả." không đợi Hướng Y Ca nói hết câu, Diệp Doanh Như lại nhảy bổ vào họng nữ chính. Thật ra cô cũng không tính nói lạnh lùng như vậy đâu, nhưng mà nhìn nữ chính khóc cô thấy hơi phiền.

Diệp Doanh Như không tính tiếp chuyện với Hướng Y Ca nữa, liền đóng cửa phòng lại, ngăn cách hai người.

Bên ngoài hành lang, Hướng Y Ca ngồi quỵ xuống đất, nức nở khóc, không ai hiểu tại sao cô ấy lại khóc một cách đau khổ như thế cả, rõ ràng chưa từng thân thiết, vậy tại sao lại làm như mối quan hệ của chúng ta rất sâu đậm?

Dù ngăn cách bởi một cánh cửa nhưng tiếng khóc của Hướng Y Ca vẫn truyền tới tai Diệp Doanh Như khiến lòng cô bức bối vô cùng. Cô bước ra ban công nhằm tìm lại chút bình yên, phải công nhận màn đêm hôm nay thật đẹp, Diệp Doanh Như ngắm hoài không cảm thấy chán.

Ban công của cô nằm ở tầng hai, ở đây có một cái ghế tựa dài cùng một cái bàn nhỏ. Diệp Doanh Như ngồi trên ghế ngả người về sau, cô ngửa mặt lên ngắm khung cảnh hữu tình này.

Nói không tò mò vì sao nữ chính có vẻ rất tình cảm với cô thì là nói dối, cô cảm thấy khi nhìn thấy cô trong mắt Hướng Y Ca tỏa ra một tia sáng, đó là sự vui sướng, là chờ mong cũng là một chút.. thử? Khó hiểu thì khó hiểu nhưng cô cũng không mặt dày đi hỏi chuyện đâu.

Bây giờ là cuối hạ, không khí mát mẻ, gió Tây Nam nhẹ nhàng thổi qua, bầu không khí như này thật dễ khiến cho người khác chìm vào giấc ngủ, Diệp Doanh Như cứ thế thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Diệp Doanh Như ngồi dậy và thấy trên người mình rơi xuống một chiếc chăn mỏng. Cô không nhớ rằng tối qua bản thân có mang chăn ra đắp, cửa cũng khóa nốt, vậy tại sao trên người cô lại suốt hiện chiếc chăn này?

[Ký chủ tò mò không? ] Bỗng lúc này hệ thống lên tiếng.

Giờ thì thay vì tò mò ai đắp chăn cho mình thì Diệp Doanh Như lại tò mò sao dạo này hệ thống im lặng như vậy, ngày trước nó luôn la hét ép cô làm nhiệm vụ, sao bây giờ lại trầm lặng như thế. Hay là do cốt truyện chưa bắt đầu nhỉ?

"Ngươi biết là ai ư?" Trong lòng nghĩ một đằng nhưng Diệp Doanh Như lại nói ra một nẻo.

[Không biết, khi ký chủ ngủ thì hệ thống cũng không hoạt động được, trừ khi nhận thấy nguy hiểm.]

"Vậy ngươi nói làm gì?" Cái hệ thống rác nát này muốn chọc tức cô à?

Hệ thống không trả lời mà đánh trống lảng sang việc khác: [Cốt truyện có chút thay đổi, vậy nên thay vì đợi mấy tháng sau bị bắt cóc mới kích phát nhiệm vụ thì nhiệm vụ bắt đầu từ bây giờ..]

"Cái gì! Sao lại thế được!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK