Giai Đồng nghe vậy ngước lên nhìn Cảnh Đình “Cho ly chanh dây“. Tô Dạ cũng mở miệng nói “Tớ ly cà phê sữa“. “Cho tớ một ly cam” Lam Phi vừa viết vừa kêu. Cảnh Đình thấy Y Thuần không nói chuyện cũng chẳng kêu nước bèn lết lết lại hỏi “Cô nương cô uống gì“. Y Thuần nhìn nhìn “Cho tớ một ly trà mật ông nóng“. Cảnh Đình gật đầu đứng lên bước vào bếp thì Triệt Vũ ai oán lên tiếng “Còn hai bọn tớ sao cậu không hỏi“. Cảnh Đình liếc mắt khinh bỉ “Tớ muốn cho các cậu uống gì kệ tớ” nói xong bước đi kêu vú chuẩn bị nước rồi bước ra.
Triệt Vũ, Thiếu Minh đưa ánh mắt hậm hực nhìn, Cảnh Đình chỉ biết cười hề hề ngồi xuống làm bài tiếp. Bỗng Tô Dạ nhớ chuyện gì đó nên hỏi “Các cậu thầy mới vừa nói cho tờ biết sao cuộc thi này sẽ diễn ra cắm trại và biểu diễn văn nghệ ý bảo tớ thông báo cho các cậu chuẩn bị tiết mục“. Thấy mọi người im lặng lơ lời nói mình Tô Dạ quyết định đi nói với Y Thuần “Thuần Thuần các cậu ấy bơ tớ“. Y Thuần cười nhạt thở dài có vẻ rất mệt mỏi nói “Kêu thầy tự biên tự diễn đi, tớ không muốn hát nữa đâu“. Tô Dạ gật gật đầu “Cũng đúng để tớ nói lại với thầy, ông ấy thật phiền phức“.
Cùng lúc đó vú đem nước ra mọi người ai nấy điều tự đi lấy nước mình Giai Đồng đang quậy chanh dây thì nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Y Thuần cô đặt ly xuống cầm tay Y Thuần lên hỏi “Sao không cẩn thận như vậy“. Lam Phi trợn mắt chỉ thẳng ả ngồi kế bên Vũ Phong nói “Cô ta cố tình lúc Thuần Thuần lấy nước đụng ngã ly trà nóng lên tay cậu ấy đó“. Cô ta thấy thế ngồi chéo hai chân mở miệng nói “Tôi không cẩn thận đụng trúng, chỉ là lỡ thôi phỏng chút có gì ghê gớm“.
Giai Đồng quay qua nhìn Y Thuần thấy ánh mắt cô tập trung vào Vũ Phong đau đến phát khóc mà anh ta vẫn không lên tiếng “Phi Phi, Dạ Dạ đi làm sạch vết thương cho Thuần Thuần đi“. Nghe thấy tiếng nói lạnh băng của Giai Đồng hai người dắt Y Thuần đi ngâm nước lạnh cho bớt sưng. Thấy ba người đã khuất bóng Giai Đồng ngồi ngây ngắn đưa ánh mắt lạnh tanh nhìn cô ta bọn Cảnh Đình biết giờ phút này Giai Đồng cực kì giận dữ.
Mọi người ai nấy điều nhìn cô muốn biết cô sẽ làm gì, nhanh như tia chớp cô lấy ly nước của mình tạt thẳng vào mặt cô ta, mọi người quên luôn phản ứng thế là cô ta ăn chọn luôn ly nước. Cô ta trợn mắt nhìn hung hăn quát “Cô làm cái gì đó hả, con tiện nhân, cô biết tôi là ai không“.
Giai Đồng cười cười thả ly xuống từ tốn quay sang nhìn Cảnh Đình “Tớ cần một ly nước mới, cho cô ta tắm uổng quá” rồi quay lại cười tươi nhìn cô ta “Tôi là dùng ly nước tạt cô, đuôi hay sao không thấy mà đi hỏi lại vậy“. Cô ta tức giận rung người bèn lớn tiếng chửi cô “Con tiện nhân mày còn dám nói như vậy nữa hã“. Giai Đồng chỉ mĩm cười không có tức giận từ từ nhã chữ ra “Tại sao tôi không dám nói, làm cái gì tôi điều nhận không giống như một số người làm rồi mà lại la lỡ giống như người vô tội thật nhìn tởm mắt“. Cảnh Hàn anh trai Cảnh Đình tính mở miệng khuyên ngăn sợ cô đụng vào cháu gái cưng của tổng giám đốc Viên. Thấy có người tính mở miệng cô quay sang dùng ánh mắt lạnh nhìn làm hại Cảnh Hàn muốn nói gì điều được nuốt vào bụng.
Giai Đồng thấy anh ta không tính xía vào nửa nói tiếp “Cậu ấy làm gì cô mà để cô lỡ tay đổ nước trúng vậy“. Cô ta cười khinh bỉ nói “Đồ thứ tiểu tam như ả ta, giết còn chưa hết tội“. Giai Đồng ồ một tiếng “Cô là gì của anh ta” vừa nói vừa chỉ tay qua Vũ Phong. Cô ta hất mặt lên nói “Tôi là vị hôn thê của anh ấy, không đủ để giải quyết ả đàn bà kia sao“. Giai Đồng thấy Cảnh Đình mang nước tới cô chìa tay cầm đưa lên miệng uống một chút rồi nói “Nếu sợ chồng tương lai của cô có quá nhiều tiểu tam thì mua chuồng nhốt hắn lại, kẻo ra ngoài mang nhiều phụ nữ về cô lại mất công tìm cách đối phó, nếu cô không có khả năng giữ được thì làm ơn đừng dồn hết tội lên đầu của người khác mà phải biết suy nghỉ là tại bản thân cô không có tư chất làm vợ người ta và là một người phụ nữ ngay cả chồng cũng không giữ được thì đúng là thất bại hiểu không“.
Ngừng một hơi cô thấy sắc mặt cô ta xanh mét thì tiếp tục nói “Còn anh nữa, không biết giữ vợ tương lai của mình để cho ra ngoài cắn bậy là sao, một đàn ông không có tiền đồ“. Nghe cô nói như vậy Vũ Phong bất giác tức giận chỉ biết “Cô.. cô.. cô“. Giai Đồng nhíu mày hỏi “Tôi sao, nói đúng quá phải không, không cần cảm ơn”, ai nấy điều phải nhịn cười nghe cô nói đến cả Nam Cung Tiêu cũng kéo khóe môi lên.
Lúc này Lam Phi và Tô Dạ mang Y Thuần đi ra nhìn thấy tay cô một mãnh đỏ nhưng cũng được đắp thuốc lên, vừa ngồi xuống thì giọng chanh chua của cô ra vang lên “Đây chỉ là mới bắt đầu, kẻ hèn mọn như cô đừng hòng đeo bám theo anh ấy“. Lam Phi nghe vậy trợn mắt lên nhìn, Y Thuần thì ngước mắt lên buông lời nói “Mụ đàn bà chanh chua, tiểu nhân, bà đây bị ngươi đổ nước nóng chưa tính lại chọc bà nỗi điên sao“. Cô ta đứng lên bước lại Y Thuần tát thẳng vào mặt cô mọi người hết sức ngạc nhiên nhìn cô ta, chưa ai kịp ngăn cẳn, Y Thuần thấy trên má mình nóng rát vẩn ngoảnh đầu quay lại nhìn Vũ Phong nhưng anh ta quyết định im lặng không nhìn lấy cô một lần cô cười chua sót không còn tâm trí phản bác lại cô ta thì cô ta bắt đầu nói tiếp “Cô đừng tưởng sẽ cướp được người đàn ông của Viên Hàm Hàm này“.
Giai Đồng bắt đầu cười lạnh nhẹ nhàng nói “Các cậu đi ra ngoài đi học tới đây thôi” dù chỉ là lời nói nhẹ nhàng nhưng lại có lực sát thương rất mạnh với người nghe, mọi người dọn dẹp dìu Y Thuần đi ra khỏi nhà Cảnh Đình.
Lúc này chỉ còn mỗi Giai Đồng Cảnh Đình và bọn họ cô lập tức đứng lên mắt lạnh nhìn về phía Viên Hàm Hàm làm cho cô ta thối lui vài bước, Giai Đồng bước nhanh bắt tay cô ta, đồng thời tay cô cũng dơ lên “Chát, chát, chát, chát” bốn bạt tay liên tiếp rơi trên mặt cô ta. Cảnh Hàn đứng lên tới ngăn cảnh thì Cảnh Đình chặn ngay lại ánh mắt lạnh đi vài phần “Anh đừng nhún vào, không một ai nhún vào, cô ta làm cô ta tự nhận lấy, nếu anh dám ngăn em sẽ không khách sáo“. Lời nói Cảnh Đình mọi người điều nghe được nên chỉ biết đứng lên nhìn về phía Giai Đồng.
Bỗng một giọng nói vang lên “Cô ấy là cháu gái cưng của tổng giám đốc Viên cô đừng quá đáng thả cô ấy ra, nếu làm cô ấy bị thương họ không tha cho cô đâu“. Giai Đồng quay lại nhìn người vừa phát ra giọng nói đó cô hỏi “Cảnh Đình cô ta là ai“. Cảnh Đình lập tức nói “Cô ta là Từ Lam Vân“.
Giai Đồng cười nhếch mép nói “Câm miệng cô lại, dù có là cháu của tổng thống đi chăng nữa tôi vẩn đánh cô ta vì cô ta dám động vào bạn của tôi, nếu lúc nãy cô ta không tát cậu ấy thì sẽ không ra nông nổi này, à còn cô, thu hồi ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống tôi nảy giờ đi, đừng phạm tôi tôi chưa từng nghĩ mình là quả hồng mềm mặt cho người ta chà đạp đâu“. Buông tay cô ta ra bước tới dùng khăn giấy ước lau sạch tay mình “Biết điều đừng đụng vào cậu ấy, còn không muốn nhìn thấy nam nhân mình ân ân ái ái với người khác thì tốt nhất mua chuồng về làm cách tôi nói lúc nãy“. Nói xong lền cầm cặp bước ra ngoài trước vị bọn họ còn đợi cô nhưng cũng không quên giọng lại “Đình Đình tạm biệt cậu“.
Vũ Phong đi tới đỡ Hàm Hàm dậy, cô ta uất ức khóc nghẹn lên, Cảnh Đình bước tới “Nếu hôm nay Đồng Đồng không cho cô bốn cái tát đó thì tôi cũng là người ban cho cô bốn cái tát y như vậy vì dám đụng vào bạn tôi, đừng tưởng cô là cháu cưng của ông Viên cũng đừng tưởng là vị hôn thê của anh Phong hay là bạn anh tôi mà không dám làm gì cô, còn cô nữa Từ Lam Vân cô dám đụng vào bạn tôi thì đừng trách sao tôi giết chết cô“. Nhìn mọi người một vòng Cảnh Đình bực tức bước lên phòng.
Từ Lam Vân uất ức nhìn qua Cung Tiêu nói “Em có làm gì cô ta đâu sao cô ta nói em như vậy” Nam Cung không nói tiếp tục uống rượu làm cho cô ta tức giận im lặng ngồi kế bên. Nãy giờ Thiên Lãng ngồi xem không nói gì tự nhiên lên tiếng “Cái cô bị bỏng tay là tình nhân bé nhỏ của chú phải không Vũ Phong còn cô mặt lạnh ra tay không chút lưu tình là tình nhân của chú phải không Cung Tiêu”, không ai lên tiếng thì điều biết Thiên Lãng đoán trúng, anh cười ha hả, đang cười thì nhìn thấy Vũ Phong nhìn anh, anh thu nụ cười lại ôm mỹ nhân kế bên vào ngực, Cảnh Hàn hết sức ngạc nhiên không ngờ hai cô đó lại là tình nhân của hai người anh em của anh.
Vũ Phong mở miệng nói “Hàm Hàm anh đưa em về”, cô ta nhìn thấy quần áo bẩn mất cả hìn tượng nên gật đầu cùng Vũ Phong bước đi về. Vũ Phong tạm biệt mọi người, Viên Hàm Hàm nắm chặt tay lại thầm nghỉ “Tôi sẽ trả lại tất cả các người chờ xem“.
Thiên Lãng thấy Vũ Phong rời đi thì cũng ôm mỹ nhân trong ngực cáo từ bước đi. Khải Tuyên thở dài “Hết chuyện vui, về thôi đi đây tạm biệt” rồi phóng đi nhanh như gió. Thấy mọi người về hết Nam Cung Tiêu cũng đứng lên cầm chòa khóa bước nhanh ra ngoài làm Từ Làm Vân xách bóp chạy theo kêu “Chờ em với“. Bỏ lại chủ nhà Cảnh Hàn ngơ ngơ, nhìn bãi chiến trường anh thở dài nói “Quản gia kêu người dọn dẹp” rồi đi về phòng của mình.