Ánh mắt của tôi hướng về phía bạn thân, cô ấy nháy mắt một cái, tỏ ý đã nhận được.
Mấy giây sau, trong đám người có người kêu lớn:
“Trời đất, ai đưa đoạn phim ban nãy đưa lên douyin rồi?”
Mọi người lần lượt lấy điện thoại ra, sau khi tìm thấy đoạn phim, ai ai cũng trợn tròn mắt bất ngờ, nhỏ tiếng nghị luận:
“Lượng người xem quá khủng bố! Tăng nhanh quá đi mất!”
“Đều là chửi bới… Quả thật đáng cười!”
“Sắp muốn lên bảng tìm kiếm xu hướng rồi sao?”
“Sắp nổi rồi! Người phụ nữ này, sau này ai còn dám lấy cô ta?”...
Trương Địch không có phản ứng quá lớn, chỉ giống như con rùa rúc đầu, không lên tiếng, nửa người đứng phía sau bạch nguyệt quang, với tư thế bảo vệ.
Nhưng mà, dường như bạch nguyệt quang không quá cần sự bảo vệ của anh, khi vừa nghe thấy “sau này ai còn dám lấy cô ta”, đẩy Trương Địch ra, xông vào trong đám người giật một cái điện thoại đang phát đoạn phim qua.
Chỉ nhìn một cái, sắc mặt của cô còn trắng hơn vừa nãy, hoảng loạn lui về sau một bước, trong ánh mắt đều là sự khủng hoảng.
Đoạn phim đó, là từ góc độ sảnh tiệc quay, có nội dung trên màn hình lớn, cũng có phản ứng của cô dâu và các khách mời.
Chỉ là...
Lượng người xem là hack, bình luận cũng là hack, tôi đã sử dụng chút tiền.
Quan trọng là bình luận, câu nào cũng là dẫn dắt dư luận.
Có người mắng gian phu dâm phụ, có người nói cô gái đó là bạn gái cũ của bản thân, đặt tiền lên hàng đầu, ai có tiền theo người đó.
Còn có bình luận đặt các biểu cảm kinh ngạc ở phía sau, “Trời đất! Đó chẳng phải là Nguyệt gì đó sao? Bạn của tôi mấy ngày trước còn nói muốn dẫn cô ta về ra mắt gia đình nữa! Sao bây giờ lại có người đàn ông khác rồi?!”
“Nguyệt Nhi!” Trương Địch hét lớn.
Chu Nguyệt dường như không nghe thấy, sau khi lùi lại mấy bước, hung dữ trừng mắt nhìn Trương Địch một cái, hấp ta hấp tấp lấy điện thoại ra, đi đến trong góc của phòng: “Lâm thiếu, em là Nguyệt Nhi, đoạn phim đó trên mạng, em có thể giải thích… Là em bị cưỡng ép… Em chỉ quen biết với cô dâu, không quen chú rể… Anh giải thích với bác trai bác gái với! Em không phải loại người đó.”
Lần này đến sắc mặt của Trương Địch thay đổi lớn, anh không thể tưởng tượng nổi nhìn Chu Nguyệt.
Mọi người ở xung quanh, lúc trước còn có vài phần biểu cảm “xảy ra chuyện rồi”, bây giờ đều hoàn toàn ngồi xem kịch hay:
Ngày tổ chức hôn lễ chú rể cắm sừng cô dâu, vừa tuyên bố phù dâu là tình yêu cả một đời, lập tức bị vả mặt, phù dâu vậy mà lại có vị hôn phu!
“...Khi nào anh dẫn em về?... Cái gì? Đợi thông báo?... Vậy hơn bốn mươi nghìn đó của em đâu? Em không đầu tư nữa…. Alô, Lâm thiếu! Lâm thiếu!”
Chu Nguyệt suy sụp ngồi xuống đất, kêu gào trong điên loạn.
Trương Địch xông qua đó, hai tay nắm lấy vai của Chu Nguyệt, hai mắt đỏ ngầu: “Cái gì hơn bốn mươi nghìn?! Cô không phải nói là để cho dì hai của cô sửa nhà sao? Lâm thiếu vừa nãy là người nào?”
Đám bạn của Trương Địch cũng vây quanh đến, lần lượt hỏi tiền đâu?
Tiền đâu?
Sau đó, đám bạn của Trương Địch báo cảnh sát.
Một buổi hôn lễ đàng hoàng, cuối cùng lại kết thúc bằng việc cảnh sát đến.
Chu Nguyệt, Trương Địch, còn có đám bạn của Trương Địch cùng nhau đến sở cảnh sát để cho lời khai.
Ba mẹ Trương Địch ở lại khách sạn để giải quyết những việc còn lại, một là trả tiền đãi tiệc, tiền cho công ty tổ chức lễ cưới, hai là trả lại tiền mừng cho các khách mời.