• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ trước tới giờ Chử Trần chưa từng tặng Lục Xuyên Trạch thứ gì, dù cho đây chỉ là nhiệm vụ từ hệ thống cậu cũng vui mừng khôn xiết. Lục Xuyên Trạch cẩn thận cất bông hoa vào trong không gian, quay đầu nhìn thấy Chử Trần đang có phần khó chịu.

Chử Trần đợi cả buổi cũng không nghe thấy tiếng chuông báo hoàn thành nhiệm vụ, mùi hương hoa thoang thoảng cứ từng đợt từng đợt xông vào mũi, lại thêm tên Lục Xuyên Trạch đang dùng cơ thể của mình cực kỳ cẩn thận cất đóa hoa đi, điều này khiến Chử Trần cảm thấy nghi hoặc.

"Cậu thích hoa lắm à, sao trước nay chưa từng thấy cậu quý như thế."

Lục Xuyên Trạch dựa vào thân cây, ánh mắt vẫn đang nhìn rừng hoa nở vô cùng tươi đẹp.

"Không có, không ai tặng thì tất nhiên không thích."

"Vậy ai tặng thì cậu cũng thích sao?"

Chử Trần miệng nhanh hơn não, chưa kịp nghĩ đã buột miệng nói ra. Giờ nghĩ lại hình như có gì đó kì kì.

"Sao có thể, cậu tặng tôi mới thích."

Mắt thấy cuộc nói chuyện này dần đi lệch chủ đề, Chử Trần cũng không rảnh để tiếp tục tranh luận, mất tự nhiên chuyển chủ đề: "Ò, đi thôi."

Lục Xuyên Trạch vẫn như cũ đi phía sau Chử Trần, không ngờ Chử Trần ngay lập tức đổi vị trí.

"Tôi đi cùng với cậu."

Chử Trần bây giờ cao hơn Lục Xuyên Trạch một đoạn, nhiều khi Lục Xuyên Trạch giống như một tùy tùng đi theo phía sau cậu, cho tới lúc này cậu mới phát hiện vị trí có gì đó không đúng.

Lục Xuyên Trạch luôn cách cậu ba bước chân, chỉ cần giơ tay vừa hay chạm được tới cơ thể của cậu, với khoảng cách này cậu sẽ không cảm thấy kì lạ, nếu có chuyện gì xảy ra sẽ không xông thẳng lên trước.

Chử Trần đột nhiên hiểu ra, Lục Xuyên Trạch đang âm thầm bảo vệ cậu. Nhưng cậu là người cần phải bảo vệ sao, Lục Xuyên Trạch thật sự nghĩ cậu yếu đuối vậy, đáng ghét.

"Hừ."

Lục Xuyên Trạch nhạy bén dừng bước chân, quay đầu hỏi Chử Trần, "Thiếu gia, lại có chuyện gì nữa."

Mỗi khi Chử Trần tạo ra những tiếng động không rõ nguyên do như vậy, chứng tỏ cậu ấy đang rất bực mình, lại trỗi dậy cái tính ngạo kiều rồi.

"Coi như tôi nhìn rõ con người cậu, nhất định cậu nghĩ tôi là kẻ yếu ớt, thế nên mới đi sau tôi đúng không."

Lục Xuyên Trạch ngẩng đầu nhìn về phía flycam, hay lắm, lại kéo chân mình nữa.

"À, ừ."

Vẻ mặt Chử Trần tỏ vẻ ra vậy, tên xấu xa Lục Xuyên Trạch này đời nào tốt đẹp vậy.



"Giờ có thể đi tiếp được chưa, một lúc nữa trời tối rồi ở đây sẽ không an toàn."

"Ừm."

Đuôi sau lưng Chử Trần sắp vểnh lên đến nơi, thậm chí khóe miệng cong lên khó mà thấy, cậu cực kỳ thích nhìn dáng vẻ chịu thua của Lục Xuyên Trạch.

Từng phút từng giây trôi qua, khu rừng như không có điểm kết thúc, rừng cây cứ kéo dài không ngừng khiến trong lòng Chử Trần có phần lo lắng.

Sắc trời dần tối, đường đi ngày càng khó khăn hơn, Chử Trần gắng gượng lắm mới ổn định lại tâm trạng. Lòng bàn chân sớm đã không còn cảm giác, đau rát vô cùng, Chử Trần rũ mắt xuống cố gắng kìm những giọt nước mắt không rơi ra.

"Lục Xuyên Trạch, tôi thấy có gì đó không ổn, cậu xem cái cây trước mặt kia chúng ta đi qua rồi đúng không."

Chử Trần nhìn theo hướng Lục Xuyên Trạch chỉ, quả thật đã đi qua nơi này. Khu rừng này quanh năm thiếu ánh sáng, có đủ loại hình dáng khác nhau để sinh tồn. Mà cái cây khô này thân cong quái dị, giống như muốn ôm cả hai người họ.

"Đi qua rồi."

Hai người đều không phát hiện ra trực tiếp liên quan đến bọn họ đều đã bị gián đoạn kết nối. Sóng điện từ kì lạ khiến tín hiệu bị chập chờn, cuối cùng mất kết nối hoàn toàn.

Lúc này Lục Xuyên Trạch mới hiểu được nhiệm vụ kêu cậu làm anh hùng cứu mỹ nhân của hệ thống có nghĩa là gì.

"Hệ thống, có phải do cậu làm không. Muốn chúng tôi ở riêng với nhau cũng không cần bắt đi vào rừng sương mù chứ."

Lục Xuyên Trạch vô cùng nghi ngờ thân phận thật sự của hệ thống, từ việc giao nhiệm vụ cho Chử Trần hái hoa tặng cậu là đã không hợp lý. Ngay từ đầu nếu theo đúng tuyến đường sẽ không thể lạc trong sương mù, nhưng hệ thống lại cố ý đưa nhiệm vụ hái hoa để dẫn dụ hai người họ đi theo con đường này.

Lạc đường trong khu rừng sương mù là điều dễ hiểu, bên trong rất nhiều thú dị năng có tinh thần lực cao, độ nguy hiểm vô cùng cao, lại ngoài phạm vi của cuộc thử luyện lần này.

"Ký chủ yên tâm, không có bất kỳ nguy hiểm nào đâu. Chỉ là phát sóng trực tiếp bị gián đoạn, máy nhắn tin của hai người cũng bị tôi chặn luôn rồi, như thế mới gọi là tách biệt, mời ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ."

Chử Trần nhìn vẻ mặt của Lục Xuyên Trạch, do dự lên tiếng: "Cậu biết có chuyện gì xảy ra không?"

"Ừm, do hệ thống tạo ra. Hiện tại phát sóng bị ngắt rồi."

Nghe được phát sóng dừng rồi Chử Trần vui đến mức ngồi phịch xuống đất, nước mắt giàn giụa nói: "May quá."

"Đau chân hả."

"Ừ."

Lục Xuyên Trạch không dám nói câu nào nữa, cậu dùng cơ thể của Chử Trần không cảm nhận được gì, sao Chử Trần lại bị thương rồi.

"Hay là cởi giày ra tôi xem thử."

Chử Trần rụt chân lại, "Khỏi, nghỉ ngơi tí là ổn. Mà nè, giờ chúng ta làm sao ra ngoài được đây."

Lục Xuyên Trạch lắc đầu, hệ thống chỉ nói làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng không nói rõ thời gian địa điểm.

Trời đã chuyển tối hoàn toàn, không gian vắng lặng xung quanh dần rục rịch những tiếng động khác nhau. Tiếng xào xạc giống như loài bò sát nào đó đang kéo con mồi của mình đi qua con đường toàn lá cây.

Trong bóng đêm Chử Trần nuốt nước bọt, không muốn bị bầu không khí yên lặng như tờ này làm lộ sự sợ hãi.

Lục Xuyên Trạch tìm chỗ ngồi cạnh Chử Trần, cong môi cố ý nói: "Chử Trần, giờ cậu đói hay khát."

Chử Trần thấy bản thân mình vừa đói lại vừa khát, giờ nghĩ hay ăn luôn Lục Xuyên Trạch lót dạ.

Xì.

"Nè, coca cola cậu thích."

Không còn live stream Chử Trần cũng chả thèm giả vờ nữa, ngay lập tức quay đầu qua, kiêu ngạo nói: "Lục Xuyên Trạch, đút tôi."

Hít.

Trái tim của Lục Xuyên Trạch bị đả kích, cơ thể cậu lại phát ra giọng của Chử Trần, điều này bống chốc khiến Lục Xuyên Trạch sững sờ ngay tại chỗ.



"Nhanh lên."

"Sao cậu giả giọng thế." Lục Xuyên Trạch vừa giúp Chử Trần uống nước, vừa cảm thán, càng khiến người khác cảm thấy không thể tin được.

"Không muốn cứ dùng giọng của cậu, tôi đỉnh không."

"Ừ, đỉnh lắm, không ngờ anh Tranh Tranh muốn trở thành ảnh đế."

Hồi nhỏ mơ ước của Chử Trần là làm diễn viên, một diễn viên điện ảnh, trở thành người đoạt được tất cả giải thưởng trên khắp Đế Quốc.

"Hứ, không làm nổi ảnh đế đâu, bố tôi nói sau này sẽ giao Đế Quốc cho tôi."

Rất ít khi Chử Trần tâm sự, lúc nhắc đến ảnh đế trong mắt Chử Trần hiện lên khao khát không thể che giấu được.

Đế Quốc cần một người thừa kế, mà người đó chỉ có thể là Chử Trần có tinh thần lực SS.

Anh cả và anh hai của Chử Trần đều là Omega cấp S, hai người họ đều có tính cách yếu đuối không thể đảm đương nổi trách nhiệm gánh vác đất nước. Vì vậy từ nhỏ Chử Trần đã biết, cậu ấy và các anh không giống nhau, cậu ấy là người cần bảo vệ, là viên thuốc an thần của Đế Quốc, cậu không thể thua.

"Anh Tranh Tranh, muốn làm hoàng đế không?"

"Thích chứ, tôi muốn bảo vệ con dân của Đế Quốc, tôi muốn dẫn dắt đất nước đạt được sự phồn vinh. Sao hả, cậu không tin à, cứ chờ đó mà xem."

Làm sao Lục Xuyên Trạch không tin được, chỉ là cậu xót, anh Tranh của cậu sợ đau đến thế, thích khóc như vậy, sao cậu có thể nỡ để cậu ấy chịu tủi thân dù chỉ một chút."

"Vậy thì tôi muốn trở thành nguyên soái." Thay cậu loại bỏ trở ngại, thay cậu đánh đông dẹp tây, thay cậu khởi đầu thời đại hưng thịnh.

"Tôi vẫn chưa làm mà, cậu muốn trở thành nguyên soái thì nói với bố tôi, ông ấy sẽ phong chức cho."

Trong lòng Chử Trần nổi lên suy nghĩ xấu Lục Xuyên Trạch đi thật thì tốt, để bố cậu có thể nhìn rõ bộ mặt của cậu ta, còn nhỏ mà không lo học tập đã mơ mộng là nguyên soái rồi.

"Thế không được, tôi chỉ làm nguyên soái của cậu thôi."

Số lượng tướng quân của Đế Quốc rất nhiều, nhưng nguyên soái lại chỉ có một. Được làm nguyên soái mới có thể bảo vệ anh Tranh của cậu suốt đời được.

"Được thôi, cậu muốn thì chức nguyên soái này chỉ có thể là cậu."

Chử Trần chỉ mong sao Lục Xuyên Trạch làm nguyên soái cơ, tới lúc đó cậu có thể nhẹ nhõm một tí. Dù rằng Lục Xuyên Trạch có vài điều khiến cậu không vừa ý, nhưng tuyệt đối trung thành với đất nước, điều này Chử Trần tin tưởng chắc chắn.

"Chốt như vậy đi. Đưa tay ra."

Chử Trần không rõ ý vì vậy giơ tay phải ra, ngón tay út ngay tức khắc bị ngoắc lấy, "móc ngoéo tay giữ lời hứa. Đóng dấu rồi, anh tranh nói lời phải giữ lời đấy."

"Trò này của mấy nghìn năm trước rồi, cậu còn tin hả."

"Thứ mà tổ tông truyền lại sao không tin được."

"Tôi nghỉ ngơi đủ rồi."

Chử Trần vừa đứng dậy lập tức bị tiếng kêu sắc nhọn làm giật mình.

Một cơn gió thổi đến, mang theo mùi máu nồng nặc, Chử Trần trong phút chốc bất ngờ bị sặc.

"Có vẻ như có thứ gì đó đang đến."

Chử Trần vừa dứt lời đã bị Lục Xuyên Trạch kéo ra phía sau bảo vệ, cơ giáp màu đen đột nhiên xuất hiện, dùng tinh thần lực thăm dò tình hình xung quanh.

Chử Trần gấp gáp cũng đi vào cơ giáp, rất nhanh có thứ gì đó phi ra trước mặt, Chử Trần trợn to mắt, đó là bọ cánh cứng.

Thanh kiếm vung giữa không trung tạo ra một đường kiếm, đem theo tiếng gió như xé tan không khí.

Lục Xuyên Trạch dùng tinh thần lực để ép đám bọ cánh cứng lại trong một vòng nhỏ hẹp. Những con bọ cánh cứng khi phát điên sẽ ăn thịt người, không thể để bọn chúng thoát ra ngoài được.

Đây là lần đầu tiên Chử Trần nhìn thấy được sức mạnh kinh khủng của tinh thần lực 3S, không gian co rút, đây là thứ mà Chử Trần không dám nghĩ tới, Lục Xuyên Trạch đã làm được rồi. Cho dù có là bố mình cũng chưa chắc đã làm được như này.



Lục Xuyên Trạch đột nhiên kéo Chử Trần lùi về sau, dùng kiếm chặt đứt đầu của con bọ cánh cứng.

"Chử Trần, ngơ ra đó làm gì."

"Không phải có cậu bảo vệ tôi đấy sao."

Chỉ cần một câu nói làm động lực to lớn cho Lục Xuyên Trạch, khí thế khi xoay người vung kiếm của cậu càng thêm mạnh mẽ tự tin, chỉ trong thời gian ngắn đã giết hết tất cả con bọ cánh cứng.

Máu từ thân kiếm lăn xuống từng giọt, vừa thu lại cơ giáp, cơ thể hai người liền quay về nguyên bản.

Sắc trời dần sáng, từng tia sáng dần xuyên qua khu rừng rậm, trong không khí mùi máu quá nặng khiến Chử Trần nôn khan hai lần.

"Đi, đi thôi."

Chử Trần nhanh chân chạy đi trước, Lục Xuyên Trạch phì cười, không biết từ lúc nào Chử Trần càng ngày càng bớt giả bộ trước mặt mình, giống như bánh bao sữa hồi nhỏ.

Khu rừng vốn dĩ không thấy ánh sáng bỗng nhiên hiện ra một con đường, Lục Xuyên Trạch đi phía sau Chử Trần, nhìn cậu ấy từng bước tiến về phía ánh sáng.

Lục Xuyên Trạch đột nhiên vô cùng hoảng hốt, cậu rất sợ rừng Chử Trần sẽ biến mất ở đó.

Hai bước, ba bước, một bước.

Lục Xuyên Trạch nắm chặt cánh tay của Chử Trần, "Sau này cậu đừng mất tập trung như vậy, rất nguy hiểm."

"Cậu quát tôi."

Chử Trần mở to đôi mắt ươn ướt, trong mắt đầy ắp sự không thể tin nổi.

"Đúng vậy, vừa nãy rất nguy hiểm, nếu không có tôi thì phải làm sao."

"Nếu không có cậu tôi sẽ không bao giờ phân tâm, tôi cũng có khả năng bảo vệ người khác."

Lục Xuyên Trạch không đáp lời, đúng là thế, cậu nên hiểu rằng Chử Trần là người miệng sắc nhưng tâm mềm, rõ ràng là tin tưởng mình nhất.

"Xin lỗi, tôi sai rồi, anh Tranh tha lỗi cho tôi có được không."

Vừa nói Lục Xuyên Trạch vừa kéo tay Chử Trần lắc lắc.

"Cấm làm nũng, ôi, thật hết cách với cậu, không có lần sau nữa."

"Ừ, không có lần sau."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK