"Tần trưởng lão, đây là?"
Một nguồn sức mạnh chảy vào trong cơ thể y, tinh thần trở nên sảng khoái, thần hồn cũng trở nên mạnh hơn không ít.
"Đây là linh trà ta mới nghiên cứu ra!"
Tần Dương ông cũng cho biết, linh trà này ngày ngày được tưới bằng sương sớm ẩn chứa linh lực thuần khiết nhất, trải qua thời gian lá trà cũng ẩn chứ linh lực có thể giúp thần hồn mạnh hơn, cũng giúp cho đầu óc thư giãn. Nói đến đây, ông lại quay sang hỏi Âu Dương Mặc:
"Thân thể ngươi sao rồi?"
"Đã đỡ hơn trước. Chỉ là vẫn chưa hồi phục hoàn toàn!" Âu Dương Mặc đáp.
Tần Dương nghe vậy cũng đi vào tìm thứ gì đó.
"À đây rồi!"
Ông đưa ra cho Dương Mặc một lọ đan dược: "Đây là linh đan, uống xong vết thương của ngươi cũng sẽ hồi phục hoàn toàn được rồi!"
"Đa tạ ngài!"
"Không có gì nữa thì mau đi về đi!" Tần Dương đáp.
"Ta còn muốn thỉnh giáo một chuyện!"
"Nói đi"
Âu Dương Mặc cũng nói ra muốn xem có tin tức gì về bệnh của muội muội mình. Hiện tại cũng sắp đến ngày rằm, đến lúc ấy bênh tình của Âu Dương Phù Hương càng trở nên nghiêm trọng hơn. Tần Dương cũng nói:
"Ta cũng đã tra rất nhiều bí tịch, có thể muội muội ngươi chính là Phượng Hoàng Huyết Mạch!"
Phượng Hoàng Huyết Mạch theo cổ tịch ghi chép lại đó là một loại huyết mạch mang trong mình dòng máu của phượng hoàng thượng cổ. Tương truyền phàm là người có Phượng Hoàng Huyết Mạch trước khi thức tỉnh ngày rằm cả người sẽ trải qua cái lạnh thấu xương không phải người thường có thể chịu nổi, nhưng phàm là người thức tỉnh xong thân thể trần ngập hàn khí, thực lực mạnh đến đáng sợ. Âu Dương Mặc nghe xong cũng hiểu được phần nào về bệnh tình hiện giờ của Phù Hương. Hiện tại nguồn sức mạnh trong cơ thể Phù Hương đang dần thức tỉnh, lúc phát tác đương nhiên sẽ ngày càng mạnh hơn nữa, rồi đến lúc đó đến ngay cả Tần Dương cũng không còn có thể khống chế được.
"Hiện tại mỗi lần phát tác chỉ có thể dùng đá phượng hoàng thôi, Hỏa Linh Đan cũng không khắc chế được bênh tình muội muội ngươi nữa!"
"Đa tạ ngài!"
"Không còn chuyện gì nữa thì trở về tu luyện đi!"
Âu Dương Mặc cũng trở về tu luyện. Vừa luyện kiếm trong lòng nghĩ về bệnh tình Phù Hương hiện tại, những đường kiếm càng trở nên thô bạo hơn liên tục chém vào khiến vách đá cũng vỡ ra.
"Tâm không tĩnh, kiếm cũng không thành được!"
Trần Huyền đứng trên không âm thầm quan sát từ lúc đầu đến giờ, cũng đã đoán ra trong lòng Dương Mặc có trắc ẩn, hiện lên trên nét mặt là nỗi u sầu.
"Sư Phụ!"
Nhìn vẻ mặt u sầu của Âu Dương Mặc, Trần Huyền dường như cũng đoán ra được phần nào.
"Chuyện của muội muội ngươi đúng không? Xem ra ta đoán đúng rồi!"
"Sư Phụ, liệu còn cách nào khác nữa không?"
Ông cũng không nỡ nhìn Dương Mặc như vậy, biết y đang tìm đá phượng hoàng liền lấy ra một viên. Quay sang hỏi Dương Mặc:
"Ngươi đang tìm thứ này đúng không?"
Âu Dương Mặc nhìn thấy mắt cũng sáng rực lên: "Đa tạ sự phụ!"
Trần huyền cũng nhìn y mà mỉm cười: "Tiếp theo đây ta sẽ dạy con thế nào là kiếm tâm!"
Ông lấy một chiếc lá làm kiếm, niệm ý rồi vung một chiêu ra, xé tan một khoảng trời, vách đá cũng đổ sập xuống hiện lên một đường kiếm vừa mạnh mẽ lại tràn đầy ý niệm.
"Dương Mặc, con đã nhìn thấy chưa?"
Âu Dương Mặc cũng đáp lạ: "Đệ tử đã hiểu rồi!"
"Con hiểu như thế nào?"
"Kiếm với tâm hợp hai thành một, tâm lặng như kiếm!"
"Tốt lắm, bây con làm thử ta xem."
Âu Dương Mặc cũng hít sâu một hơn, nhắm mắt cảm nhận xung quanh, tâm lặng như nước hòa làm một với kiếm, coi kiếm như một phần trong cơ thể tùy ý mà sử dụng. Sau khi vận chuyển linh lực dồn hết vào cánh tay một chưởng vung ra, đường kiếm cũng trở nên thuần khiết hơn trước rất nhiều. Trần Huyền nhìn thấy cũng rất hài lòng, tiếp theo đó ông dạy cho Dương Mặc về cách vận chuyển linh lực trong đan điền, cũng dạy cho y trận pháp tụ linh cấp cao, sau khi hoàn thành xong mắt trận là có thể vận chuyển linh lực thuần khiết hơn rất nhiều lần. Từ đó tu luyện cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn. Ban đêm buông xuống, Âu Dương Mặc cũng trở về nghỉ ngơi. Lại cư nhiên bị kéo vào trong tiểu thế giới trong Bàn Long Ấn. Xuất hiện ở một hồ sen, xung quanh tỏa ra linh khí nồng đậm. Dương Minh xuất hiện ở đằng sau bất ngờ đánh đến, Âu Dương Mặc cũng không kém đã nhanh người né được. Hai người đánh tới đánh lui, đánh qua đánh lại cuối cùng do sơ ý mà Âu Dương Mặc cũng bị một chưởng bay ra xa.
"Không tồi, không tồi! Xem ra thời gian qua con cũng cố gắng không ít."
"Vẫn kém xa người thôi!" Âu Dương Mặc đáp lại.