Trong não giống như có tiếng sấm nổ tung, đem thần trí linh hồn tất cả oanh tạc không còn lại dù chỉ một chút, Triệu Thần cơ hồ phải dùng hết mọi sức lực mới thoát khỏi phản ứng dây chuyền do câu nói kia gây nên, cậu nhìn Ian, thanh âm của cậu vang lên mang theo lo lắng mà bản thân cậu cũng không biết.
“Anh ta muốn đi đâu?”
Ian kinh ngạc mà nhìn Triệu Thần, ách nhiên thất tiếu, sau đó cô đơn lớn dần trong ánh mắt.
“Ngay cả cậu không biết, tôi làm sao có thể biết?” Ánh mắt đó hạ xuống, lưu luyến trên quyển nhật kí, “Tôi vốn muốn giữ lại nó để làm kỉ niệm, nhưng mà tôi nghĩ anh ấy viết những thứ này, hẳn là hy vọng có một ngày cậu có thể nhìn thấy, cậu xem đi.”
Nói xong, Ian uống cạn ly sô đa. Hắn buông cái ly trống không trong tay, đứng dậy đi hướng hậu trường của Bar, trước khi đi, nói với Triệu Thần:
“Quán bar phải làm ăn, nếu không để ý, ở đây xem mấy tiết mục đi.”
Vào khắc kia người con trai rời đi, tựa như đông cứng, Triệu Thần cảm thấy quanh thân bỗng nhiên lạnh như băng, đó là cảm giác lạnh lẽo cậu chưa bao giờ cảm nhận được, lạnh buốt tận xương.
Triệu Tinh cư nhiên rời đi, sau khi anh ta cuốn mình vào một vòng lốc xoáy, anh ta cư nhiên xoay người ly khai, quả thực vớ vẩn mà buồn cười.
Nhưng mà Triệu Thần lại một chút cũng cười không nổi, trước mắt là kí ức về cậu cùng Triệu Tinh bị cắt nối sắp xếp mà phá thành mảnh nhỏ đoạn ngắn, chúng nó lóe ra, nhắc nhở cậu, có một người như thế sắp vĩnh viễn rời xa cậu. Triệu Thần lấy điện thoại gọi cho Triệu Tinh, nhưng mà thanh âm băng lãnh máy móc của nữ nhân viên cho cậu biết, “số quý khách gọi không đúng.”
Ngay cả số điện thoại di động cũng bỏ đi, Triệu Thần cắn răng, cậu nắm chặt quyển nhật kí rời khỏi quán bar.
Ban đêm, người qua lại trên đường đông hơn ban ngày, Triệu Thần lo lắng đứng ở trạm chờ xe bus, cậu thỉnh thoảng cúi đầu nhìn di động, con số trên đồng hồ như biến hóa gia tốc, nhiều chiếc taxi dừng ở chỗ cậu, nhưng không có một chiếc nào sáng đèn đỏ báo hiệu xe trống. Đèn xe kéo thành con sông ánh sáng, tựa như trôi qua cuộc đời cậu.
Khi Triệu Thần về đến nhà, mẹ đã ngủ. Lúc đẩy cửa phòng cậu vẫn nuôi một tia hi vọng rằng Triệu Tinh vẫn đang chờ trong đó, tất cả vẫn còn kịp. Nhưng mà nếu Triệu Tinh chưa rời đi, cậu sẽ nói gì với anh ấy?
Nắm chặt chìa khóa, Triệu Thần cảm thấy bản thân mình đang đứng trên một hòn đảo đơn độc, không thể đi tới, cũng không cách nào lui lại phía sau. Nhưng mà khi cậu mở cửa, đối mặt với căn phòng trống trải, thâm tâm cậu dần sụp đổ, sụp đổ đến chỉ còn lại một mảng trống rỗng.
Triệu Thần thất hồn lạc phách mà đi vào phòng Triệu Tinh, cậu bật đèn, nhìn căn phòng đã bị thu dọn đổi mới hoàn toàn, hai chân bỗng nhiên mất đi lực chống đỡ, giây tiếp theo cả người ngã bệt xuống sàn nhà.
Đã từng tưởng tượng nếu một người mất đi linh hồn sẽ biến thành thế nào, là cái xác không hồn mọi không có bất cứ quan hệ nào với mọi chuyện?
Không, còn cả trống rỗng, tựa như con rối, ngay cả động tác cũng không nguyện ý.
Triệu Thần an tĩnh mà ngồi trên sàn nhà, không gian quen thuộc này, đã hết sạch tất cả như Triệu Tinh chưa từng tồn tại. Cậu không biết mình ngồi bao lâu, cậu chỉ cảm thấy dây thần kinh đứt thành muôn mảnh ngắn, đại não rốt cuộc cũng khống chế được tứ chi. Ánh mắt của cậu không có mục đích mà đảo lại mỗi góc phòng, mỗi một chỗ đều khiến cậu tìm được vị trí của mình với Triệu Tinh. Cuối cùng tầm mắt rơi trên quyển nhật kí, tay Triệu Thần rút cuộc cử động.
Cậu đem nhật kí đặt ở trên đầu gối mình, ngón tay chậm rãi mở ra, nét chữ viết ngoáy quen thuộc của Triệu Tinh lại một lần nữa xuất hiện trước mắt Triệu Thần, một khắc kia, cậu bỗng nhiên có cảm giác muốn rơi lệ.
“Nhớ lại mười năm qua, từ khi cho rằng thế giới chỉ còn lại một mình mình cho tới bây giờ, a di và gia đình của bà ấy tựa như ánh mắt trời chiếu sáng tâm tư, cho ta biết cuộc đời vẫn đẹp lắm, tương lai vẫn tươi đẹp như trước, a di, có thể cho phép con ở trong này gọi một tiếng “mẹ” không?”
“A Thần là đứa nhỏ trong ngoài không đồng nhất, cho tới nay vẫn là thay ta thu dọn tàn cục rối rắm, ta biết rằng, em ấy có một bụng oán khí, nhưng mà vẫn là người thân của ta, là em trai yêu quý, cám ơn em”
“Hôm nay A Thần 18 tuổi, ta và em ấy đã trưởng thành, a di, nên để chúng con hiếu kính người.”
“Đưa A Thần đến trường em ấy, nhìn em đi vào ký túc xá, trong lòng có một loại cảm giác thực kỳ quái, trống vắng, chẳng lẽ bởi vì nhìn A Thần lớn lên, hiện giờ chậm rãi rời xa? Ha ha…”
“Ta là làm sao vậy, vì cái gì lại để ý A Thần như vậy, để ý đến việc em ấy cùng với những người khác, trong lòng đều buồn chán?”
“Ta đã điên rồi…”
“GOD, con nghĩ con đã yêu một người, một người từ nhỏ lớn lên cùng con, đồng thời là em trai con, vì cái gì lại như thế?”
“Càng muốn bản thân không nghĩ đến, lại càng nhớ, có phải hay không nếu chết đi thì tốt.”
“Ta thừa nhận, ta bất trị, ta là một con quái vậy, hy vọng a di cùng A Thần vĩnh viễn sẽ không biết.”
“Chúng ta sẽ cùng đi qua thời gian này, chính bởi thế chúng ta sẽ mãi nhớ khoảng thời gian ấy, chờ thời gian trôi qua, mọi thứ sẽ tốt đẹp.”
…
“Nếu như, cho dù chỉ là một phần nghìn cũng được, em có yêu anh không?”
Tầm mắt bỗng nhiên mơ hồ, khi vươn tay lau đi, chạm đến một mảnh ướt át, đó là cái gì?
Triệu Thần cảm thấy mình không nhìn nổi nữa, cậu dùng tay gắt gao che miệng lại, đem ý muốn phát ra âm thanh hung hăng ngăn chặn, trong đầu của cậu vô số suy nghĩ đảo lộn.
Nếu thời gian có thể quay lại, nếu hết thảy có thể lặp lại lần nữa, nếu…
Nhưng mà thế gian vĩnh viễn không có nếu, thời gian sẽ không dừng bước lại, đợi đến khi cậu có kề sát người đó, con đường vận mệnh cũng đã xa rồi.
Vào đêm này, chỉ còn lại ngọn đèn an tĩnh mà an ủi cậu, chờ những vết thương đẫm máu lành lặn, cuối tụ thành sẹo vĩnh viễn.