Đào Nhiên dọc đường đi đều ríu rít, trong mắt ngập tràn tò mò với thành phố mới.
Không hề sơ hở.
Tôi thiếu chút đã dao động suy đoán trong lòng.
Tôi không dẫn cô ấy tới nhà của Thu, mà chúng tôi đi đường ngược lại ra tới ngoại ô.
Ở đây phong cảnh đẹp, lại ít người.
Rất phù hợp ngắm cảnh, cũng thích hợp để gây án.
Ban ngày ban mặt, đột nhiên có người vọt tới ôm ghì cổ tôi, kéo tôi vào trong bụi cỏ.
Đào Nhiên phản ứng nhanh, trực tiếp đánh.
Tôi thấy rất rõ, cô ấy giơ tay trái trước.
Sau đó là cú đá long trời.
Nhưng người kia né siêu nhanh, Đào Nhiên đá hụt.
Tuy vậy cũng đủ để tôi trốn khỏi tay đối phương.
Tôi muốn kéo Đào Nhiên đi, nhưng cô ấy không chịu, hoàn toàn vứt luôn hình tượng liễu yếu đào tơ của mình, hét to: "Tên nhãi to gan dám động đến chị dâu bà à!"
Tôi cười.
Giống thật.
Tôi còn nhớ hồi trung học, Thu có thói quen gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, vậy nên có nhiều người lén lút trả thù cô ấy, mà chúng tôi lại có quan hệ rất tốt với nhau, cho nên thỉnh thoảng tôi cũng sẽ bị liên lụy.
Nhưng tôi không sợ, vì Thu rất giỏi đánh nhau.
Bình thường luôn là Thu dần cho lũ người kia một trận trong hẻm, tôi thì ngồi gần đó làm bài tập, bên tai thường vọng lên tiếng gào thét.
Có lúc làm bài xong cảm thấy mệt mỏi, tôi còn nhìn bọn họ đang đánh đấm ra sao.
Tất nhiên lúc nào cũng là Thu thắng mà không xây xát gì.
Cô ấy thuận tay phải, nhưng mỗi lúc đánh nhau lại thường dùng tay trái trước.
Sau đó là đá xuống.
Nếu đối thủ còn chưa bị đá ngã thì còn có một chiêu Vô Ảnh Cước nữa.
Tôi nhớ rõ từng chiêu thức của cô ấy.
Cũng nhớ rõ ràng mỗi khi những người kia bị hạ gục nằm bẹp trên đất kêu gào, cô ấy sẽ đi về phía tôi, nắm tay tôi nói: "Đi về nhà thôi."
"Sao cậu đã làm xong bài tập rồi thế!"
"Về nhà phải chỉ lại bài cho mình đấy nhá."
Thời trung học của chúng tôi đã trôi qua như vậy.
Có lẽ việc chỉ dựa vào nắm đấm và cú đá trước đó là chưa đáng tin, nên tôi ngăn Đào Nhiên đang chuẩn bị giơ chân làm Vô Ảnh Cước, giọng điệu chắc chắn: "Đồ ngốc, mình nhận ra cậu rồi nhé."