• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Saki

Dương Tuế trở về cửa hàng.

Cửa hàng vẫn mở, trước cửa đặt những chiếc xửng hấp, Dương Vạn Cường đang đứng trước xửng hấp, đang gói bánh bao cho mấy công nhân, gói đầy một túi lớn.

“Ba, con về rồi.”

Dương Tuế chạy vào qua cánh cửa nhỏ bên cạnh, khi đi ngang qua Dương Vạn Cường, hưng phấn vỗ vai ông một cái, giọng vang to như loa phóng thanh, đối diện đường cũng có thể nghe thấy.

Dương Vạn Cường giật mình, tay run lên, suýt làm rơi bánh bao của khách hàng xuống đất.

“Con gái mà sao không thể dịu dàng một chút chứ!”

Dương Vạn Cường ngoài miệng thì trách móc, nhưng trên mặt không giấu được nụ cười yêu thương.

Dương Tuế không những không kiềm chế, mà còn nhảy nhót chạy lên lầu, từ trong cầu thang đã gọi to: “Mẹ ơi! Con về rồi!”

Giọng to đến mức dường như cả tòa nhà đều rung lên.

“Con gái nhà ông tính cách thật sôi nổi.”

Người công nhân mua bánh bao trông như một ông chú năm sáu mươi tuổi, tóc mai đã bạc, không giấu được vẻ từng trải. Nhìn thấy Dương Tuế dường như nhớ đến con cái nhà mình, cười rất hiền từ.

Dương Vạn Cường lịch sự cười cười, giả vờ chê bai: “Con gái tôi bình thường không như vậy đâu, không biết chuyện gì làm nó vui đến thế, điên điên khùng khùng, để ông thấy cảnh cười rồi.”

Dương Tuế lên lầu, Chu Linh Quyên đang nấu bữa tối trong bếp. Do là nhà cũ, nhưng cách đây hai năm đã sửa sang lại, làm bếp thành kiểu bán mở. Dương Tuế chạy lên lầu phóng vào phòng, khi đi qua bếp, Chu Linh Quyên đang xóc chảo liếc nhìn Dương Tuế, “Ồn ào quá, gọi cái gì vậy, tai mẹ có điếc đâu.”

Lúc này Dương Tuế có thể nói là mặt mày hớn hở, vui vẻ rạng rỡ.

“Con trúng số à? Vui đến thế?” Chu Linh Quyên tò mò hỏi.

Dương Tuế không nói gì, cô như một cơn gió, nhanh chóng chui vào phòng, đóng cửa lại, cả người nhào lên giường.

Cô không kìm được mà hét lên, cuộn mình trong chăn lăn lộn trên giường.

Bách Hàn Tri nhớ cô!!

Anh nói, chỉ cần là chuyện có ý nghĩa đều sẽ nhớ cả!

Vậy có phải có nghĩa là, đối với anh, cô cũng là một sự tồn tại có ý nghĩa?!

Aaaa.

Điều này còn khiến cô vui hơn cả trúng số! Cô muốn đốt pháo ăn mừng ba ngày ba đêm.

Giường gần như sắp sập vì động tác mạnh mẽ của cô, kêu cọt kẹt.

Lúc này, cửa “rầm” một tiếng bị người ta đẩy mạnh mở ra.

Dương Tuế giật mình, đúng lúc lăn đến mép giường, hoảng hốt nên tiện thể rơi xuống đất.

Mặc dù dưới đất có thảm, nhưng ngã xuống vẫn đau thật sự.

“Chị, chị biến thành con gà thét chói tai à?”

Dương Dật đi vào.

Nếu là bình thường, Dương Dật dám vào phòng cô mà không gõ cửa, cô chắc chắn sẽ túm đầu đánh cho một trận.

Kết quả hôm nay, dù vừa ngã đau đến nhăn mặt, cô vẫn hớn hở bò dậy, thấy Dương Dật liền nhào tới, ôm lấy đầu cậu, hôn mạnh lên trán:

“Em trai, sao hôm nay chị thấy em dễ thương thế! Nhìn cái mũi dâu tây này, ngoan ngoãn đáng yêu quá!”

Dương Dật: “…”

“Chị nói cho em biết, anh ấy nhớ chị! Anh ấy nhớ chị! Anh ấy nhớ chị! Anh ấy thực sự nhớ chị!” Dương Tuế nắm chặt hai tai Dương Dật, lắc lư đầu cậu điên cuồng.

Dương Dật bị lắc đến hoa mắt chóng mặt.

Cậu vừa mới uống một chai sữa khi về, giờ sữa đang sôi sục trong dạ dày, cứ trào lên không ngừng.

Dương Dật đẩy mạnh Dương Tuế đã mất lý trí ra, hai tay chống vào khung cửa, ọe một tiếng.

“Cút ra ngoài mà nôn.”

Dương Tuế lập tức đổi mặt, lạnh lùng đẩy Dương Dật ra.

Dương Dật nôn khan mấy cái, cuối cùng chẳng nôn ra gì, chỉ là hư trương thanh thế.

“Gái già độc ác.” Dương Dật nuốt nước bọt, vừa trào lên một chút, trong miệng toàn mùi sữa.

Dương Tuế lười để ý đến Dương Dật, tâm trạng cô tốt đến mức không thể diễn tả, trái tim như nai con đang nhảy múa điên cuồng.

Cô chắp tay sau lưng, nhảy nhót đến bàn học, xé một tờ giấy note màu hồng, khéo léo gấp thành con bướm.

Cô ngả người vào lưng ghế, duỗi thẳng hai chân, xoay một vòng trên ghế xoay, tay cầm con bướm giấy hồng vẫy qua vẫy lại.

Dương Dật thậm chí cảm thấy bây giờ cô gần như biến thành con bướm đó, muốn bay ngay đến bên cạnh Bách Hàn Tri.

Dương Dật cầm điện thoại đi đến trước mặt Dương Tuế, “Chị ơi, anh rể có phải lấy tài khoản ma để đối phó em không, sao trong này chẳng có gì cả, cả thầy chủ nhiệm hói đầu của em còn biết đổi ảnh nền cho vòng bạn bè.”

Dương Tuế liếc nhìn, đúng là giao diện vòng bạn bè sạch sẽ và giản dị, giản dị đến mức có thể dùng từ “sơ sài” để miêu tả của Bách Hàn Tri.

“Của chị cũng vậy mà.” Dương Tuế liếc cậu, rồi nghiêm túc nhắc nhở: “Đừng gọi anh rể anh rể nữa, để anh ấy biết thì người mất mặt là chị đấy!”

Dương Dật như không nghe thấy lời cô nói, thất vọng thở dài, lẩm bẩm: “Còn tưởng add Wechat rồi sẽ được xem bữa tiệc xe sang của anh rể chứ.”

“Chị không thể cố gắng thêm chút để em sớm gọi anh rể được sao!” Dương Dật tức giận đập bàn.

Dương Tuế: “…”

Ngay sau đó, Dương Dật bị Dương Tuế đá ra ngoài.

Dương Tuế lại ngồi xuống ghế, ngẩn người một lúc, cô lấy từ kệ sách ra một bức thư màu hồng.

Đây chính là bức thư tình năm xưa không gửi được, cô luôn cất giấu ở góc kệ sách, không dám lấy ra xem, ngay cả khi lấy sách cũng cẩn thận.

Thời gian quá lâu, bức thư đã ngả vàng.

Đến giờ, Dương Tuế vẫn không đủ can đảm mở bức thư ra xem những tâm sự thiếu nữ khó nói của mình viết đầy một trang giấy khi đó.

Trên bức thư viết một câu —

Cậu là người xa vời không thể với tới, cũng là nỗi tiếc nuối cả đời.



Ăn tối xong.

Dương Tuế trở về phòng, chuẩn bị học hai tiếng, sau đó bắt đầu tập thể dục, không thể bỏ tập được.

Học hành như đã hứa, nhưng cô viết được vài chữ lại phải nhìn điện thoại một lần.

Lúc ăn cơm cô đã đăng một bài trên vòng bạn bè, hình ảnh là con bướm giấy vừa gấp xong, nội dung là —【Hôm nay vui cực kỳ.】

Sau khi đăng, cô liên tục làm mới, làm mới rồi làm mới, chỉ muốn xem Bách Hàn Tri có thích bài không.

Từ lúc ăn cơm đến giờ, không biết cô đã xem điện thoại bao nhiêu lần.

Cho đến lần làm mới thứ n, cuối cùng cô cũng thấy avatar của Bách Hàn Tri trong mục tương tác.

Tim Dương Tuế đập loạn nhịp.

Bách Hàn Tri đã thích bài đăng của cô.

Dương Tuế lại bắt đầu ngứa ngáy, muốn tìm một chủ đề để nói chuyện với anh, dù chỉ nói vài câu cũng được.

Đang lúc cô vắt óc nghĩ chủ đề thì Dương Dật lại đột nhiên chạy vào phòng.

“Chị ơi, em muốn dùng máy tính của chị chơi game.”

Dương Dật nhanh nhẹn chạy lại, hai mắt sáng rực níu kéo Dương Tuế.

Dương Tuế thậm chí không nhìn lên: “Mơ đi!”

“Chị ơi~ Chị ơi~”

Dương Dật lắc lắc tay Dương Tuế, đang định nài nỉ thì vừa lúc chú ý thấy điện thoại của Dương Tuế, đang dừng ở giao diện trò chuyện với Bách Hàn Tri.

“Chị có phải muốn nói chuyện với anh rể không?” Dương Dật tinh quái này lập tức nhìn thấu tâm tư nhỏ của Dương Tuế, cậu vì muốn chơi game nên lập tức lấy điện thoại mình ra, “Em giúp chị nhé.”

Dương Tuế còn chưa kịp nói gì, Dương Dật đã nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Bách Hàn Tri.

Dương Tuế giật mình, sợ Dương Dật nói bậy, vội giật lấy điện thoại của cậu.

Dật Tâm Dật Ý:【Anh Bách, anh đang làm gì thế ạ.】

Dương Tuế: “…”

Thật ra cách nói chuyện này rất bình thường, chỉ là một câu đơn giản thôi. Tại sao cô lại không gửi được nhỉ?

Một việc rất dễ dàng, tại sao cô lại không làm được?

Bách Hàn Tri mấy phút sau mới trả lời, ngắn gọn hai chữ, thậm chí không có dấu câu.

【Chơi game】

Dương Dật vừa thấy hai chữ “chơi game”, mắt lập tức sáng rực:【Game gì vậy ạ!】

Lại qua hai ba phút nữa, Bách Hàn Tri gửi lại một tấm ảnh.

Trên màn hình máy tính hình chữ U khổng lồ là giao diện liên minh huyền thoại, trên viên pha lê vỡ vụn hiển thị hai chữ “Chiến thắng” to đùng.

Bàn chơi game hơi bừa bộn, có vài chai nước tăng lực, bên cạnh bàn phím còn có một hộp đồ ăn nhanh, đã ăn được một nửa.

“Đệt, liên minh huyền thoại.”

Dương Dật thốt lên kinh ngạc, mặt dày ôm chặt đùi, trả lời:【Em cũng chơi game này, anh Bách, anh có thể dẫn em cùng chơi không ạ?】

Còn kèm theo một biểu tượng cảm xúc đáng yêu hình mèo con li3m chân.

“…” Khóe mắt Dương Tuế giật giật, “Em có thể đừng đi làm mất mặt không, cái tài có tiếng mà không có miếng của em, có thể đừng lôi ra khoe được không.”

Dương Dật có phải quên mất mình còn là học sinh tiểu học không, chơi game mobile thôi đã bị người ta chê thậm tệ, vậy mà còn dám đi chơi game PC để mất mặt, hơn nữa lại còn chơi cùng Bách Hàn Tri.

Tưởng rằng Bách Hàn Tri sẽ từ chối khéo, nhưng kết quả khiến Dương Tuế ngạc nhiên là Bách Hàn Tri thực sự trả lời Dương Dật một câu:【Được】

Dương Dật vui mừng xoay tròn tại chỗ, “Chị thấy chưa, bây giờ phải cho em mượn máy tính để chơi rồi!”

Cậu hào hứng ngồi xuống trước máy tính, mở máy lên và đăng nhập vào game liên minh huyền thoại. Sau đó, cậu kết bạn với Bách Hàn Tri trong game.

Sau khi kết bạn, việc đầu tiên cậu làm là xem trang cá nhân của Bách Hàn Tri.

“Vãi, bậc thầy siêu phàm!” Dương Dật kinh ngạc đến mức suýt rớt cằm, “Nhiều skin thế, nhiều chuỗi thắng thế! Nghiêm túc đấy à?”

Không sợ gặp người chơi có tiền, chỉ sợ đối phương vừa giàu vừa giỏi.

Dương Dật chơi game hăng say mỗi ngày, nhưng kết quả là chưa có hạng nào, chỉ có thể chơi đấu thường để thỏa cơn ghiền.

Cậu mời Bách Hàn Tri chơi đấu thường. Khi Bách Hàn Tri vào phòng, Dương Dật liền bật mic và bắt đầu tâng bốc: “Anh Bách, anh Bách, anh giỏi quá! Anh có phải tuyển thủ chuyên nghiệp không?”

Thấy Dương Dật và Bách Hàn Tri kết nối mic, Dương Tuế lặng lẽ đến gần hơn, đứng sau lưng Dương Dật.

Cô chăm chú nhìn vào màn hình game.

“Không phải.” 

Lúc này, giọng Bách Hàn Tri truyền ra từ loa máy tính, âm lượng hơi to, kèm theo tiếng rè nhẹ của dòng điện. Giọng anh càng trầm thấp, khàn khàn quyến rũ, “Chỉ là chơi lâu thôi.”

“Vậy nếu em cũng như anh, chẳng phải chẳng mấy chốc em cũng sẽ trở thành bậc thầy siêu phàm sao! Em có thể ra mắt rồi!” Dương Dật tự hào, tự tin vô cùng.

“Có lẽ vậy.”

Bách Hàn Tri dường như khẽ cười.

Tiếng cười nhẹ nhàng, truyền qua sóng điện vào tai, khiến Dương Tuế như bị điện giật, toàn thân khẽ run.

Trò chơi bắt đầu, đang chọn tướng.

Dương Dật hỏi: “Anh Bách, anh chơi vị trí nào?”

Bách Hàn Tri: “Xạ thủ.”

Dương Dật cười hì hì, tự nguyện: “Vậy em hỗ trợ cho anh nhé.”

Bách Hàn Tri: “Ừm.”

Dương Tuế thấy Dương Dật xu nịnh như vậy, lắc đầu ngán ngẩm. Không nói thì thôi, Dương Dật cứ tự đâm đầu vào mà làm trò cười.

Đang âm thầm chê bai trong lòng, thì từ loa lại vang lên giọng Bách Hàn Tri, anh hỏi như thể vô tình: “Chị em đâu rồi?”

Tim Dương Tuế lập tức nhảy lên tận cổ họng, căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ.

Dương Dật đang tập trung chọn tướng, trả lời mà không suy nghĩ: “À, chị em đang đứng ngay cạnh em đây.”

Nói ra mà chẳng qua não, “Anh Bách này, anh không biết đâu, hôm nay chị ấy về nhà như phát điên ấy, ôm em hôn, còn nói ưm…”

Lời Dương Dật chưa kịp dứt, Dương Tuế đã nhanh tay lẹ mắt bịt miệng cậu lại.

Cô trừng mắt nhìn Dương Dật, trông như thể sắp giết người diệt khẩu đến nơi.

Dương Dật bị khí thế của Dương Tuế dọa cho sợ, lập tức nhận thua, giơ hai tay đầu hàng.

Mặc dù Dương Tuế đã kịp thời ngăn cản, không để Dương Dật nói ra câu quan trọng nhất.

Nhưng có vẻ như Bách Hàn Tri không quá để ý đến nửa câu sau Dương Dật chưa nói ra, chỉ nghe được nửa câu đầu Dương Dật nói “ôm hôn”.

Anh cà lơ phất phơ hừ cười một tiếng, trêu đùa: “Vậy em có phúc đấy.”

Tai Dương Tuế bỗng nhiên nóng bừng.

Dương Dật thuận miệng nói: “Đương nhiên rồi, ghen tị chưa.”

Câu hỏi vừa ám muội vừa xấu hổ này khiến Dương Tuế muốn độn thổ, cô giơ nắm đấm lên, đập vào đầu Dương Dật.

Nhưng ngay lúc đó, Bách Hàn Tri nói với giọng kéo dài: “Đúng là đáng ghen tị thật.”

Lời nói kèm theo tiếng cười hờ hững, ý nghĩa mơ hồ, như đùa như thật, thực hư khó đoán.

Rõ ràng là anh hoàn toàn đang phụ họa theo lời Dương Dật, để cả hai có cớ thoát khỏi tình huống khó xử.

Hơn nữa cũng không nói rõ là ai ghen tị, nhưng một câu không chủ ngữ như vậy lại để lại nhiều không gian cho người nghe tưởng tượng.

Dương Tuế nghe câu trả lời của anh, cảm giác nóng từ tai lan khắp toàn thân.

Rõ ràng anh không ở trước mặt cô, nhưng cô vẫn xấu hổ cúi đầu, che khuôn mặt đang nóng bừng, không biết đối phó thế nào.

Dương Dật cũng nhìn cô bằng ánh mắt ẩn ý của kẻ đứng xem chuyện vui, rồi nháy mắt ra hiệu với cô.

Sau đó còn giơ ngón cái lên với cô.

Game chính thức bắt đầu.

Dương Tuế đứng một bên xem say sưa, chăm chú đến mức còn hơn cả khi học, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng tướng Bách Hàn Tri đang chơi trên bản đồ nhỏ.

Dương Dật thực sự rất gà, cực kỳ gà, vô cùng gà.

Tướng mà cậu chơi, một gã đàn ông to lớn mạnh mẽ, lại bị đối phương gi ết chết dưới tháp một cách dễ dàng. Rõ ràng là đến để hỗ trợ Bách Hàn Tri, nhưng cuối cùng lại cần Bách Hàn Tri bảo vệ mình.

Câu Bách Hàn Tri nói nhiều nhất là — Trốn sau lưng anh.

Dương Dật thực sự rất nghe lời, bảo trốn là trốn, vừa gà vừa nhát.

Tuy nhiên, dù cậu gà như vậy, đường dưới vẫn thành công phá hủy nhà chính của đối phương dưới sự tấn công mạnh mẽ của Bách Hàn Tri, mặc dù phải kéo theo một gánh nặng, nhưng cũng giành chiến thắng trong game.

Dương Dật như thể vừa vô địch thế giới, đập bàn nhảy lên, hò reo: “Ồ yeah, em thắng rồi!”

Dương Tuế suýt lật ngược mắt lên trời, mỉa mai: “Em cũng không nhìn xem ai đã dẫn dắt em à, còn dám nói là em thắng.”

Dương Dật khó chịu hừ một tiếng: “Chị bảo em gà, ít ra em còn giỏi hơn chị. Chị còn chẳng đủ tư cách để kề vai sát cánh chiến đấu cùng anh Bách, chị hoàn toàn không biết chơi!”

“…”

Game kết thúc, họ quay lại phòng tổ đội.

Mic của Bách Hàn Tri vẫn đang bật, anh nghe thấy tiếng cãi vã của hai chị em, cười khẽ một tiếng đầy thú vị.

Nghe tiếng cười của Bách Hàn Tri, Dương Tuế theo phản xạ đỏ mặt, tim đập nhanh.

Cô khẽ ho một tiếng, thầm ghi nhớ trong lòng, nghĩ rằng Bách Hàn Tri đang nghe, cô nhất định phải dịu dàng một chút, không được nổi nóng.

“Dương Tuế.” Bách Hàn Tri bất ngờ gọi cô.

Dương Tuế hít thở gấp, “Hả?”

“Khi nào cậu đi học múa?” Giọng Bách Hàn Tri thoải mái.

Chủ đề chuyển đổi quá đột ngột khiến Dương Tuế không kịp phản ứng, vô thức trả lời: “Thứ hai.”

“Ồ.”

Bách Hàn Tri như thể không để tâm, chuyển hướng hỏi Dương Dật: “Còn chơi nữa không?”

Dương Dật gật đầu lia lịa: “Chơi chơi chơi chơi!”

Sau đó, họ bắt đầu một ván mới.

Bách Hàn Tri khi chơi game có vẻ khác với bình thường.

Mặc dù cô đã từng thấy mặt nóng nảy và thiếu kiên nhẫn của Bách Hàn Tri, nhưng bình thường anh rất điềm tĩnh, đối với mọi việc đều hờ hững, có chút phóng khoáng, có chút lơ đãng.

Nhưng khi chơi game, cả người anh như trở nên sống động hẳn, nói chuyện cũng nhiều hơn.

Dương Tuế rất ghen tị với Dương Dật, có thể chơi game cùng Bách Hàn Tri.

Lúc này, cô quyết tâm, cô cũng phải học chơi game này.

Như vậy cô có thể gần anh hơn một chút, có thể có chủ đề chung để trò chuyện.



Thứ hai, Dương Tuế không thể đi học múa.

Vì đêm văn nghệ kỷ niệm ngày thành lập trường sắp đến, mỗi khoa đều đang đăng ký tiết mục, mỗi khoa bắt buộc phải có ba tiết mục.

Ngành hóa học đã có hai tiết mục rồi, một là biểu diễn đàn tranh, một là tiết mục ca hát.

Còn thiếu một tiết mục nữa, đúng lúc anh khóa trên năm hai của ngành hóa học là chủ nhiệm câu lạc bộ múa, anh ấy đã chuẩn bị một tiết mục múa đôi. Mọi người đều biết Dương Tuế biết nhảy múa, nên anh ấy mời cô cùng tham gia.

Thật sự khó từ chối, thêm vào đó lại là hoạt động tập thể của trường, chỉ còn thiếu mỗi tiết mục này, nếu cô từ chối nữa thì hơi khó coi.

Chiều hôm đó tan học, Dương Tuế không đến phòng tập múa, cô hẹn với anh khóa trên đến phòng tập của câu lạc bộ múa để luyện tập.

Đến thứ ba, chiều hôm đó tình cờ không có tiết. Cô lại hẹn gặp anh khóa trên ở tòa nhà giảng đường, cùng đi đến phòng tập.

Hai người vừa đi vừa thảo luận trên đường.

Tối hôm qua, tất cả thành viên câu lạc bộ múa đều có mặt. Họ đã tổ chức một cuộc họp nhỏ và sau khi thảo luận, quyết định thử thách với một bài nhảy được chuyển thể từ bài hát tiếng Hàn《Troublemaker》đang rất hot trên mạng gần đây.

Các động tác múa hơi thân mật và ám muội, vì bản thân bài hát thuộc thể loại khá nóng bỏng và gợi cảm.

Tại phòng tập múa, đôi khi nhảy đôi cũng có những tình huống như vậy, nên Dương Tuế đã quen rồi, cô xem đó chỉ là sự hợp tác bình thường.

Tuy nhiên, việc phải nhảy điệu nhảy đôi trước đám đông, đặc biệt là ngày hôm đó, không chừng Bách Hàn Tri cũng sẽ xem, chỉ nghĩ đến thôi cô đã thấy không thoải mái. Lúc chọn bài, mọi người đều đồng ý, Dương Tuế cũng không tiện phản đối.

Nhưng việc thay đổi một chút động tác chắc là hợp lý. Vì vậy, trên đường đi cô chủ động đề xuất với anh khóa trên về việc sửa đổi một chút động tác.

“Em muốn sửa thế nào? Nói anh nghe thử xem?”

Anh khóa trên rất tôn trọng ý kiến của Dương Tuế.

Dương Tuế mím môi, vô thức giơ tay lên làm mẫu sơ qua động tác múa.

Cô nói với anh khóa trên về ý tưởng của mình.

Anh khóa trên gật đầu như đã hiểu: “Đến phòng tập chúng ta có thể thử xem.”

Dương Tuế mỉm cười: “Vâng ạ.”

Đúng lúc đó.

Không xa phía trước, xuất hiện một chiếc xe đạp địa hình màu đen.

Là Bách Hàn Tri.

Khi nhìn thấy anh, nụ cười trên mặt Dương Tuế lập tức biến mất, thay vào đó là sự căng thẳng không thể kiềm chế.

Anh đội một chiếc mũ lưỡi trai đen, vành mũ hơi thấp, làm nổi bật đường nét cằm sắc sảo, trên mặt không có chút biểu cảm nào.

Anh đạp xe dần đến gần, mắt nhìn thẳng.

Dương Tuế vô thức nắm chặt tay, đang phân vân có nên chủ động chào hỏi không.

Nhưng hiện giờ có người ngoài ở đây, hay thôi nhỉ, lỡ như người khác hiểu lầm mối quan hệ của họ, lỡ như anh không muốn người khác biết họ quen nhau thì sao?

Dương Tuế cúi đầu, cũng chọn cách làm ngơ, đóng vai người xa lạ.

Nhưng ngay khi sắp đi ngang qua nhau, chiếc xe đạp địa hình đột nhiên dừng lại, phanh hơi gấp, tiếng động hơi chói tai.

Dừng lại bên cạnh cô, cách không đến một mét.

Một chân anh đạp trên bàn đạp, chân kia chống xuống đất, dài và thẳng.

Bách Hàn Tri nghiêng đầu, gọi tên cô: “Dương Tuế.”

Dương Tuế sửng sốt, dừng bước nhìn về phía anh: “Hả?”

Ánh mắt Bách Hàn Tri toát lên vẻ lạnh lùng, lướt qua chàng trai bên cạnh cô một cách kín đáo, rồi lại nhìn về phía cô.

Đôi mắt đen nheo lại, bình tĩnh mà lạnh lẽo, như đang chất vấn: “Tối qua cậu sao vậy? Không đi học múa à?”

Dương Tuế hơi bối rối, phản ứng chậm nửa nhịp: “À phải, tối qua tôi với anh khóa trên…”

Dương Tuế còn chưa nói xong, chỉ thấy môi Bách Hàn Tri căng ra một chút, “Tối qua tôi đợi cậu ở trạm xe buýt rất lâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK