La Nguyệt Nguyệt nhanh chóng tạo ra một bức tường nước để chắn trước mặt, nhưng do cấp độ thấp hơn con Zombie kia, rất nhanh cô đã cạn kiệt dị năng.
La Quân Trạch thấy vậy liền che chắn cho em gái mình, nhanh tay ném một quả cầu lửa về phía Zombie, nhưng con Zombie đã né tránh được.
Lúc này, mọi người mới thấy rõ, đó là một người đàn ông trung niên mặc vest, có lẽ trước khi biến đổi, anh ta là một lãnh đạo nào đó.
Dù có khuôn mặt xanh đen, nhưng nhìn tổng thể cũng xem như chỉnh tề. Trong này không có Zombie nào khác ở đây, chắc là kiệt tác của nó.
Có lẽ đều bị anh ta hấp thụ, nên chỉ sau vài ngày mạt thế, anh ta đã lên cấp ba.
Thừa dịp Zombie chưa kịp phản ứng, mọi người không chút do dự, đồng loạt tấn công bằng các loại dị năng. Nhưng chỉ có dị năng của Tiêu Thần là có tác dụng, những người khác chỉ gây ra một vài vết thương nhẹ, hầu như không có tác dụng gì.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Chẳng mấy chốc, trên người họ đều đã có vài vết thương, chỉ có Lâm Lạc là được Tiêu Thần bảo vệ kỹ càng ở phía sau, không bị chút thương tích gì.
Tiêu Thần quyết định thật nhanh, anh bảo mọi người tìm chỗ ẩn nấp, để mình anh ở lại đối phó với Zombie, như vậy anh mới có thể phát huy toàn bộ sức mạnh.
Anh siết c.h.ặ.t t.a.y Lâm Lạc, sau đó buông tay, đẩy cô về phía đồng đội, ra hiệu cho họ bảo vệ cô an toàn.
Lâm Lạc dù rất lo lắng cho Tiêu Thần, nhưng cũng hiểu bây giờ không phải lúc để mềm yếu. Cô ở lại cũng chỉ làm vướng tay vướng chân Tiêu Thần mà thôi.
Cô nhẹ nhàng nói một câu "Cẩn thận", rồi nhanh chóng theo đồng đội tìm chỗ để núp vào.
Sau khi thấy mọi người tạm thời an toàn, Tiêu Thần nhanh chóng lao vào giao chiến với Zombie.
Trong nhà kho, sấm sét cùng ánh lửa liên tục lóe sáng trong cuộc chiến dữ dội.
Tiêu Thần vừa né tránh những quả cầu lửa của Zombie vừa phóng sấm sét xuống đầu nó.
Anh điều khiển dị năng tinh thần, ngưng tụ thành một chiếc kim nhỏ, thừa dịp Zombie không chú ý thì đ.â.m thẳng vào hệ thần kinh trung ương của nó.
Động tác của Zombie bắt đầu chậm lại, Tiêu Thần nhân cơ hội này, tụ một quả cầu sấm sét có sức mạnh khủng khiếp, không chút do dự ném thẳng vào đầu nó, khiến Zombie ngay lập tức tan thành tro bụi.
Tiêu Thần cảm thấy có hơi kiệt sức, không ngờ một Zombie cùng cấp lại mạnh hơn con người nhiều như vậy.
Nếu không có sự hỗ trợ của dị năng tinh thần, có lẽ hôm nay anh đã gặp nguy hiểm lớn.
Sau khi không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa, Lâm Lạc cùng những người khác lo lắng thò đầu ra quan sát tình hình.
Phát hiện Tiêu Thần đã chiến thắng, Lâm Lạc thở phào nhẹ nhõm. Cô nhanh chóng chạy về phía anh.
Trong nụ cười chiều chuộng của Tiêu Thần, cô nhảy lên người anh, đôi chân kẹp chặt eo, hai tay ôm chặt lấy cổ, cảm nhận sự ấm áp và hơi thở của anh.
Tiêu Thần dùng hai tay đỡ lấy hông cô gái nhỏ, nhìn con mèo nhỏ đang nhiệt tình bám lấy mình, lòng anh tràn đầy vui vẻ.
La Quân Trạch và những người khác thấy đội trưởng không sao, tất cả đều thở phào một hơi. Sự ăn ý bao năm khiến họ không cần nói gì cũng có thể hiểu nhau.
Lâm Lạc quấn quýt lấy Tiêu Thần, không muốn xuống.
Cô thấy ván này mình toang thật rồi, cô phát hiện bản thân đã quan tâm đến Tiêu Thần nhiều hơn mình tưởng tượng.
Lúc nào cô cũng sợ anh gặp chuyện không may, sợ không bao giờ có thể gặp lại anh nữa. Nếu anh xảy ra chuyện, có lẽ cô sẽ phát điên mất.
La Nguyệt Nguyệt nhìn bạn thân của mình quấn lấy Tiêu Thần như vậy, không thể chịu nổi mà trêu chọc: "Tiểu Lạc Lạc, có cần mình tìm giúp cho hai người một cái giường không?"
Nghe thấy tiếng trêu chọc của Nguyệt Nguyệt, Lâm Lạc nhìn thoáng qua ánh mắt ám muội của mọi người, cuối cùng cũng nhận ra mình vừa làm gì trước mặt họ.
Khuôn mặt nháy mắt đỏ ửng, cô nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Tiêu Thần, xấu hổ núp sau lưng anh.
Hu hu... không còn mặt mũi để gặp ai nữa.
Tiêu Thần cảnh cáo liếc nhìn La Nguyệt Nguyệt một cái, đồng thời nhắc nhở La Quân Trạch quản lý tốt em gái mình.
Sau đó anh quay lại, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Lạc, nói nhỏ vào tai cô, chỉ đủ để hai người nghe thấy: "Ngoan, về rồi tiếp tục, đến lúc đó em muốn thế nào cũng được."
Lâm Lạc đỏ mặt, trừng mắt nhìn Tiêu Thần. Người đàn ông này càng ngày càng mặt dày rồi, cô đâu có ý đó cơ chứ. Đúng là đồ lưu manh!
Cô gái nhỏ trong lúc vô tình lộ ra vô hạn phong tình kia, nhìn vẻ đẹp quyến rũ không thể tả ấy, Tiêu Thần cảm thấy hơi nghẹn trong lòng, hô hấp anh bắt đầu dồn dập.
Nếu không phải tình huống không phù hợp, anh thật sự muốn hung hăng hôn cô một cái thật sâu, cô đúng là một tiểu yêu tinh.
Không thể làm gì hơn, Tiêu Thần đành bất lực vươn tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô gái nhỏ, để giải tỏa cảm giác nóng bức trong lòng.
Lâm Lạc thấy Tiêu Thần và những người khác đều có vết thương, cô lấy thuốc cứu thương từ không gian ra để họ xử lý.
Bàn tay của Tiêu Thần bị bỏng bởi dị năng lửa, Lâm Lạc lấy một tuýp kem trị bỏng và thoa lên tay anh, vừa thoa vừa nhẹ nhàng thổi.
Tiêu Thần mặt đầy thỏa mãn, thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc ân cần của cô gái nhỏ.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của cô, giống như đang đối xử với một món đồ dễ vỡ, anh khẽ mỉm cười.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp được một người mà lòng mình hoàn toàn thuộc về cô ấy. Anh rất chắc chắn, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã quyết định cả đời này sẽ không bao giờ buông tay cô, trừ khi anh chết.
Sau khi mọi người ăn uống xong xuôi, nghỉ ngơi đầy đủ, cả đội chuẩn bị tìm kiếm lối đi bí mật dẫn xuống tầng hầm.
Lâm Lạc nhìn kho hàng đầy ắp đồ hộp, ra hiệu cho mọi người chờ một chút, sau đó chạy đến gần đống đồ hộp, vung tay thu hết những món đồ hộp còn nguyên vẹn vào không gian. Toàn bộ kho hàng trong nháy mắt liền trở nên trống rỗng.
Mọi người một lần nữa ngạc nhiên trước loại dị năng không gian kỳ diệu này.
Tiêu Thần nhìn hành động dễ thương của Lâm Lạc làm anh bật cười thành tiếng.
Đúng là một sóc nhỏ đáng yêu!
Tiêu Thần để cho mọi người nắm chặt thời gian, thăm dò sàn kho xem có gì bất thường không.
Mọi người phân tán ra, đi gõ gõ đập đập khắp nơi. Lâm Lạc đi đến tận sâu bên trong, quan sát kỹ lưỡng, phát hiện một bức tường có gì đó không đúng.
Có một bức tường trông như được xây lại sau này, nếu không quan sát kỹ sẽ không phát hiện ra. Thêm vào đó, kho hàng đã lâu đầy đồ hộp, che khuất bức tường này, ngay cả những nhân viên làm việc lâu năm ở đây cũng không nhận ra được.
Lâm Lạc gọi một tiếng, mọi người cùng bước tới. Cô ra hiệu cho mọi người nhìn vào bức tường này.
Tiêu Thần trong lòng khẽ động, dùng tinh thần lực thăm dò bên trong, phát hiện đó là một không gian, cầu thang dẫn xuống tầng hầm nằm ngay sau bức tường này.
Tiêu Thần ra hiệu cho Ngụy Long phá bức tường. Ngụy Long bao phủ nắm đ.ấ.m của mình bằng một lớp kim loại và đ.ấ.m mạnh vào tường.
Dưới sức mạnh khủng khiếp của anh ta, bức tường nhanh chóng xuất hiện một lỗ hổng đủ lớn để một người có thể đi qua.
Tiêu Thần nắm tay Lâm Lạc, dẫn đầu bước qua lỗ hổng, sau đó mọi người lần lượt nối tiếp nhau vào trong. Họ đi theo cầu thang xuống dưới và nhanh chóng đến tầng hầm.