Trình Tinh Dã không tiếp lời anh ấy, chỉ nhún vai, duỗi chân dựa vào ghế chờ. Anh tháo kính râm xuống, đôi mắt đen láy trêu ghẹo lướt xuống biểu tình thoáng có chút quẫn bách của Dương Bắc Mạt, bàn tay gầy gò hiện rõ khớp xương khẽ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi đi, đi như vậy nửa ngày cô không mệt sao?”
“Không sao.” Dương Bắc Mạt bỗng khựng lại.
Cô vốn muốn đến chỗ trống bên cạnh Lý Lị, nhưng bị anh mời như vậy, cô tiếp tục tiến đến chỗ Lý Lị liền trông có vẻ cô thật sự không muốn gặp anh, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh.
“Tôi nhớ không phải cậu thi vào đại học Nam Kinh sao? Sao bây giờ lại làm nhiếp ảnh gia?” Trần Minh tò mò hỏi.
Ấn tượng của anh ấy đối với cô vẫn luôn dừng lại ở hình ảnh một cán sự môn toán trầm lặng, vì sao biết cô học đại học Nam Kinh, cũng là do sau khi thi tốt nghiệp cấp ba, Trình Tinh Dã có chút đắc ý khoe thành tích của cô với anh ấy.
Lúc đó anh ấy cảm thấy rất buồn cười, cũng không phải anh thi toán đạt điểm tối đa, rốt cuộc đang khoe khoang cái gì.
Kết quả anh nói, anh cũng là người được thủ khoa dạy qua, người bình thường không có đãi ngộ này.
“À, tôi học ngành thiên văn học, hiện tại cũng đang làm nhiếp ảnh gia bầu trời sao, nhưng bởi vì nghề nghiệp này thu nhập tương đối có hạn, nên tôi có nhận chụp ảnh cho một vài doanh nghiệp.” Dương Bắc Mạt giải thích ngắn gọn.
“Thì ra là thế.” Trần Minh như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu, lại cười nói, “Xem ra nghề nghiệp này nghe qua rất nhẹ nhàng lãng mạn nhỉ! Có phải cậu còn được đi chụp cực quang hay gì đó không?”
“Có, tuần trước tôi vừa đi New Zealand một chuyến, chụp được Nam cực quang.” Dương Bắc Mạt cười nhạt, cũng lười giải thích thêm về nghề nghiệp của mình.
Ngược lại, Trình Tinh Dã ở một bên hơi nhíu mày, xen vào nói: “Công việc này không dễ dàng như cậu nghĩ đâu.”
Trần Minh hơi sửng sốt, kinh ngạc nói: “Anh Dã, anh còn biết chụp ảnh sao trời ư?”
“MV lần này của chúng ta cần bối cảnh sao trời, ít ra tôi cũng phải tìm hiểu trước chứ.” Trình Tinh Dã khẽ nhún vai, liếc mắt nhìn Dương Bắc Mạt bên cạnh, “Hơn nữa cô ấy nói rằng lúc trước khi dựng lều trại quay phim, cần đốt lửa, đề phòng sói và gấu, có thể tưởng tượng được nơi cô ấy đi hẻo lánh cỡ nào, điều kiện khó khăn ra sao.”
“Kích thích thế cơ à? Cả đời này tôi còn chưa từng thấy sói và gấu ở ngoài vườn bách thú!” Trần Minh líu lưỡi, lại cười cợt chuyển hướng sang Dương Bắc Mạt, “Là tôi coi thường công việc này của cậu, xin thứ lỗi nhé.”
“… Không sao, vốn cũng là một nghề nhỏ, không rõ ràng hay hiểu lầm là rất bình thường.” Dương Bắc Mạt nhẹ nhàng khoác áo, nhưng trong thâm tâm vẫn bị lời nói của Trình Tinh Dã làm cho có chút ấm áp.
“Vậy chuyến quay phim lần này của chúng ta có nguy hiểm không? Tôi thấy chị Lý đã giúp chúng ta đặt phòng khách sạn rồi, không cần ở lều chứ?” Trần Minh tiếp tục hỏi.
“Không cần, chúng ta sẽ ở sát biên giới của sa mạc Đằng Cách Lý, cũng không tiến sâu vào nội địa sa mạc, cho nên không có gì nguy hiểm, chú ý giữ ấm là được rồi.” Dương Bắc Mạt trả lời.
“Vậy là tốt rồi, nếu ở lều tôi cũng không có cách nào xử lý mái tóc chói lọi này.” Trần Minh vén mái tóc màu hồng phấn trên trán mình.
“Rồi rồi, sắp bị chói mắt rồi, lần sau xin cậu đổi màu đi.” Trình Tinh Dã ghét bỏ liếc nhìn anh ấy một cái.
“Nếu tôi không nhuộm màu tóc chói mắt như thế này, sẽ trở thành kẻ tàng hình khi ở bên cạnh anh, ánh mắt của tất cả các em gái đều dính chặt lên mặt anh, cũng tại anh mà đến nay tôi vẫn không tìm được bạn gái. “Trần Minh oán giận nói.
“Thôi đi, chính cậu mới là người khó tính, giờ lại trách tôi sao?” Trình Tinh Dã cười khẩy, rồi nhướng mày nói, “Hay là tôi sa thải cậu luôn, cho cậu cơ hội đi tìm hạnh phúc mới nhé?”
“… Cũng không cần làm đến mức như vậy.” Trần Minh bại trận, lại thở dài, “Nhưng anh nói tôi khó tính cũng là không đúng, Lâm Thư Viện kia thật xinh đẹp, điều kiện, gia cảnh lại tốt, lúc nào cũng tìm cớ đến công ty để gặp anh, thiếu điều đem hai chữ theo đuổi khắc lên trán, sao anh không rung động chút nào?”
“Tôi không thích kiểu người như cô ấy.” Trình Tinh Dã nhếch khóe miệng, ánh mắt như vô tình liếc nhìn Dương Bắc Mạt.
“Con mẹ nó đến nay tôi vẫn không hiểu anh thích kiểu con gái nào, cái giới giải trí này cũng không thiếu gì hình tượng phụ nữ, thế mà anh chưa từng để ý tới một ai.” Trần Minh bất lực mà lắc đầu, đột nhiên trở nên cảnh giác, kéo kín lại cổ áo, “Thế chẳng lẽ anh lại động lòng với đàn ông!”
“Nói cái quái gì vậy!” Trình Tinh Dã liếc mắt nhìn anh ta, mệt mỏi nói, “Tôi thực sự không có gì để nói về họ, nhàm chán.”
“Chậc, ngoại hình cậu nhìn qua thì giống như đã nói chuyện với cả tá cô gái ngoài kia, kết quả lại là phái ngăn chặn những dục vọng, thực sự bất hợp lí.” Trần Minh nói.
“Cậu cũng không phải mới quen tôi, có cái gì mà thấy không hợp lí.” Trình Tinh Dã cười nhạo, cố chuyển đề tài.
Nhưng Dương Bắc Mạt còn đang suy nghĩ, Lâm Thư Viện à, cô ấy chính là cô gái xinh đẹp được người trong giới hết lòng ca ngợi, khí chất tuyệt vời, kỹ năng diễn xuất hoàn hảo, gia thế tốt, vậy mà anh lại thấy chướng mắt?
Xem ra Trình Tinh Dã là người vô cùng kén chọn.
Cô không mơ tưởng hão huyền về hành động của anh là lựa chọn sáng suốt.
Dương Bắc Mạt bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, yên lặng lấy điện thoại ra lướt tin tức thiên văn gần nhất.
Trình Tinh Dã vừa trò chuyện với Trần Minh, vừa liếc mắt nhìn qua Dương Bắc Mạt đang cụp mắt xuống, nghĩ thầm rằng cô thực sự không có một chút hứng thú nào với anh, nếu có thể không tham gia vào cuộc đối thoại của bọn họ, chắc chắn sẽ không mở miệng nói một câu.
Không hiểu sao, anh cảm thấy thất bại, cũng không còn hứng thú mà nói chuyện phiếm, dứt khoát rời đi với lý do đi tìm nhà vệ sinh.
Kết quả chờ lúc anh quay trở về, thấy Dương Bắc Mạt lại đang cùng Trần Minh hàn huyên, hơn nữa lông mày cô khẽ cong, nét cười nhạt dịu dàng, trông như cuộc trò chuyện rất vui vẻ, sự buồn bực trong lòng càng dâng lên mãnh liệt, nhưng ngoài mặt vẫn là dáng vẻ lưu manh cà lơ phất phơ, anh ngồi xuống bên cạnh cô, miễn cưỡng hỏi: “Hai người trông thế mà có nhiều chuyện cũ để ôn lại nhỉ?”
“Những gì chúng tôi vừa nói có thể đã vượt qua tất cả những gì đã nói trong ba năm cấp ba, làm gì có gì cũ để kể.” Trần Minh cười nói, “Cô ấy vừa kể cho tôi chuyện đi Na Uy chụp tinh vân, thật đặc sắc!”
“Sao đúng lúc tôi rời đi lại kể câu chuyện thú vị như vậy?” Anh nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, ẩn sâu trong ánh mắt ấy như đang cất giấu một loại cảm xúc sắp dâng trào.
Dương Bắc Mạt cố gắng né tránh ánh mắt anh, thản nhiên nói: “Đúng lúc anh rời đi thì cậu ấy hỏi tôi có từng gặp sói hay chưa, tôi đành phải kể chuyện ấy.”
“À, vậy kể cho tôi với, tôi cũng muốn nghe.” Anh trầm tư nói.
“Đúng vậy…” Trần Minh hưng phấn ngẩng đầu nói, nhưng vừa mới đứng lên đã bị Trình Tinh Dã nhìn bằng một ánh mắt sắc lẹm, không dám lên tiếng, sửng sốt vài giây sau mới phản ứng lại, “Hay là Dương Bắc Mạt, cậu nói lại một lần đi.”
“Cũng được thôi” Dương Bắc Mạt gật đầu.
Trong suốt thời gian cô kể chuyện, Trình Tinh Dã vẫn bày ra cái bộ dạng lười nhác tựa lưng vào ghế, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự chăm chú.
Tựa như năm đó khi cô bổ túc toán cho anh, nhìn thì giống như không để tâm, nhưng thật ra lại rất chú ý lắng nghe.
Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên cô giảng bài cho anh, anh liên tục quấy phá, kéo lấy quyển sách giáo khoa để trêu chọc cô, khiến cô cảm thấy có chút tức giận, cũng rất nghiêm túc nói với anh rằng không nên làm lãng phí thời gian của cô.
Kết quả anh nhíu mày, đặt sách giáo khoa xuống nói: “Tôi không lãng phí thời gian của cậu.”
Sau đó liền lặp lại toàn bộ lời cô vừa mới nói, không sai một chữ.
Cuối cùng, trong ánh mắt kinh ngạc của cô, khóe môi khẽ cong: “Tôi nói đúng không? Cô giáo Dương.”
Cô hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ bên trong của Trình Tinh Dã.
Nhưng cũng không thể ngăn cản bản thân của mình bị sức hấp dẫn của anh mê hoặc.
Thật may cô rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc của mình, dẫu tình cảm trong lòng có mãnh liệt đến bao nhiêu, cô vẫn có thể duy trì được bộ mặt lạnh nhạt ấy.
Cũng giống như bây giờ, dù cô có bị anh nhìn đến mức tim đập nhanh vài nhịp, nhưng vẫn còn có thể giữ được khuôn mặt điềm đạm tiếp tục kể cho anh chuyện xưa.
Chỉ là chuyện còn chưa nói hết, đã vang lên tiếng loa thông báo đến giờ khởi hành, Dương Bắc Mạt dừng lại, đứng lên: “Lần sau có cơ hội, tôi sẽ kể tiếp, giờ chúng ta nên đi xếp hàng lên máy bay.”
“Trên máy bay tiếp tục nói nhé.” Trần Minh bày ra bộ mặt vẫn chưa thỏa mãn, lấy vé máy bay từ trong túi ra, “Tôi là 16A, chúng ta đều được chị Lý đặt vé máy bay, vậy tôi và cậu chắc là ngồi cạnh nhau, anh Dã là khoang thương gia, anh đi lối VIP đi, bye bye!”
“Ừ.” Trình Tinh Dã gật đầu, lại nhìn về phía Dương Bắc Mạt, “Nhưng cô ấy sẽ ngồi khoang thương gia với tôi.”
“Hả?” Cả Dương Bắc Mạt và Trần Minh đều sửng sốt.
Bình thường nhân viên khi đi công tác cùng ngôi sao đều ngồi khoang phổ thông, dù sao chi phí công ty chi trả cũng không phải là làm từ thiện.
“Cho nên Dương Bắc Mạt, cô đi theo tôi.” Trình Tinh Dã cười rạng rỡ với cô, lông mi dài khẽ động.
Dương Bắc Mạt hoảng hốt, lúc sau mới kịp phản ứng mà gật đầu, sau đó yên lặng đi đằng sau anh theo lối đi VIP.
“Không phải chứ, sao tôi lại ngồi khoang phổ thông!” Trần Minh trong cảm thấy bất công hướng về phía hai người hô lên một tiếng, lại nhìn về phía Lý Lị, “Chị Lý, tôi cũng muốn ngồi khoang thương gia!”
“Cái này tôi không giúp được cậu, là Trình Tinh Dã tự bỏ tiền túi ra nâng hạng vé cho cô ấy.” Lý Lị bất đắc dĩ cười.
“Ồ, vậy à.” Trần Minh gật đầu, ngay sau đó lại phản kháng, “Đm! Tại sao anh ta lại chỉ nâng hạng vé cho cô ấy? Như thế không phải rất vô lí sao!”
“Anh Dã chắc chắn có vấn đề!”