Sàn nhà trơn trượt, anh lại đang bị què, nên mỗi bước đi đều rất thận trọng.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Tôi không mặc gì, nước trên tóc lẫn với bọt xà phòng đang chảy xuống, rơi trên da ngứa ngáy.
Khi nhận điện thoại, tôi mò mẫm về phía trước, không biết đã chạm phải thứ gì, có vẻ là một phần nào đó trên cơ thể anh, nóng hổi.
Tôi giật mình rụt tay lại, chân trượt một cái, cả người lao về phía trước.
Thẩm Quan bị tôi đè xuống đất, anh còn cố gắng đưa tay ra đỡ đầu tôi:
"Em có sao không?"
"Không sao, anh làm đệm cho em rồi."
Bọt xà phòng từ mặt tôi chảy xuống, dường như đã rơi lên mặt anh.
Tôi ngại quá, liền đưa tay lau mặt cho anh.
Hơi thở của anh như ngừng lại trong chốc lát.
Tôi không mặc gì, cứ thế nằm thẳng lên người anh.
Hơi thở của Thẩm Quan trở nên nặng nề, hơi nước trong phòng tắm bốc lên, nhiệt độ cũng tăng cao, tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng và lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội của anh.
Tôi lại lau mặt anh một lần nữa:
"Thẩm Quan, anh nghỉ việc đó đi."
"Được."
"Sau này để em nuôi anh."
"Được."
"Về sau phải yêu em thật lòng, không bao giờ phản bội."
"Được."
Giọng nói trầm thấp, mang theo chút run rẩy, tôi đoán không nhầm thì mắt anh đã đỏ lên rồi.
Tôi nâng mặt anh lên và không chút do dự hôn xuống.
Giang Vãn Dư đã nói với tôi, hôn ước giữa cô ấy và Thẩm Quan chỉ là một thỏa thuận.
Lúc đó, Thẩm Dĩ Đình đã bị chẩn đoán ung thư, chỉ cần Thẩm Quan đính hôn với Giang Vãn Dư, ông sẽ giao lại gia nghiệp cho anh, yên tâm lui về hậu trường.
Thẩm Quan vì gia nghiệp, Giang Vãn Dư vì cổ phần, hai người bắt tay hợp tác.
Điều khác biệt là, Giang Vãn Dư yêu Thẩm Quan, còn Thẩm Quan lại không thích cô ấy.
Giang Vãn Dư đã theo đuổi anh ba năm với tư cách là vị hôn thê, nhưng anh thì lòng sắt đá, chỉ tập trung vào công việc.
Về chuyện móc khóa cặp đôi thì càng là chuyện bịa đặt:
"Móc khóa đó là quà kỷ niệm từ nhà cung cấp tại hội chợ, rất nhiều người có.
"Sơ Vũ, cô biết nỗi nhục lớn nhất đời tôi là gì không?"
Khi nói câu này, Giang Vãn Dư nghiến răng ken két:
"Trong lễ đính hôn, có phần hôn nhau, nhưng anh ấy không chịu hôn, còn yêu cầu tôi dán một miếng băng trong lên trán."
"......"
17
Môi Thẩm Quan rất mềm, ẩm ướt, mang theo hương vị sạch sẽ và tươi mới.
Sau khi đứng dậy, anh lại đè tôi vào tường, tiếp tục cuồng nhiệt.
Tôi không đứng vững, chỉ dựa vào hai cánh tay của anh để giữ thăng bằng, trong lòng vẫn lo lắng về cái chân què của anh, tôi đưa tay đẩy lồng n.g.ự.c anh:
"Chân của anh không sao chứ? Vừa nãy có bị thương không?"
"Không sao đâu, bảo bối."
Giọng anh khàn đi, cắn nhẹ vào vành tai tôi, đưa tôi vào cơn sóng tình ái.
Trong bóng tối, tiếng thở dồn dập và cảm giác tiếp xúc đều rõ rệt hơn.
Tôi chợt nhớ lần đầu tiên của chúng tôi cũng diễn ra trong hoàn cảnh tương tự.
Lúc đó cả hai chúng tôi đều rất non nớt, loay hoay cả đêm, có lẽ vì tôi quá căng thẳng, nên cuối cùng không thuận lợi.
Thẩm Quan phải vào phòng tắm xả nước.
Có lẽ tôi vốn sinh ra đã có dũng khí đối mặt với khó khăn, sau khi suy nghĩ kỹ, tôi đứng trước cửa phòng tắm.
Tôi vô tình chạm vào công tắc đèn khi vịn vào tường, đèn trong phòng tắm tắt.
Tiếng nước ngừng lại, Thẩm Quan nghe thấy giọng tôi, nhẹ nhàng hỏi:
"Sao vậy, bảo bối?"
Tôi ấp úng trả lời: "Hay là... chúng ta thử lại lần nữa."
Chốc lát sau.
Một cánh tay từ bóng tối trong phòng tắm vươn ra, kéo tôi vào.
Thời gian như ngừng trôi.
Trong lúc mê man, anh lại bật vòi hoa sen, tiếng nước chảy tí tách, bọt xà phòng từ tóc tôi trượt xuống làn da.
Hai tay tôi bám vào vai anh, trong đầu hiện ra đủ thứ sắc màu rực rỡ, như pháo hoa nổ tung.
Đột nhiên, đèn phòng tắm bật sáng, ánh sáng chói lòa làm tôi không thể mở mắt.
Tôi cảm thấy mắt mình có chút mất hồn, nhưng lại vừa xấu hổ vừa lo lắng trước sự trần trụi bất ngờ này.
Khuôn mặt đẹp trai phong thần tuấn tú của anh, dường như còn đẹp hơn trước đây.
Cơ thể anh cũng dính đầy bọt xà phòng.
Đôi mắt sâu thẳm và đôi môi đỏ mọng, dưới làn hơi nước bốc lên, trông thật quyến rũ, khiến trái tim tôi dậy sóng.
Cuối cùng, người đàn ông này lại thuộc về tôi.
Một chút ướt át hiện lên trong mắt tôi.
Anh nhẹ nhàng hôn vào khóe mắt tôi: "Em không thoải mái sao?"
Tôi vùi mặt vào cổ anh, thì thầm: "Bọt trên người làm em hơi khó chịu."
Thẩm Quan bật cười, thành thạo giúp tôi gội đầu, tắm rửa, sau đó dùng khăn tắm quấn lấy tôi.
Sau khi sấy tóc cho tôi xong, tôi vẫn thấy hơi mệt, mí mắt nặng trĩu, buồn bã nói:
"Thẩm Quan, hãy ngoan ngoãn ở bên em, em sẽ không để anh phải chịu khổ."
"Ừ, sau này sẽ luôn ngoan ngoãn theo em."
Anh nói, rồi ánh mắt lướt qua những tờ quảng cáo của nhà phát triển bất động sản bên cạnh.
Dạo trước tôi có đi xem nhà, mấy tờ quảng cáo này tôi thu thập không ít, tôi còn khoanh tròn tòa nhà mình thích nhất.
Anh hỏi: "Em thích căn nhà này à?"
"Ừ."
"Em thích tầng mấy?"
"Tầng cao nhất, có vườn nhỏ..."
Tôi lầm bầm trả lời, rồi nghiêng đầu ngủ thiếp đi.