______________________
Đó là lúc mười giờ đêm ở Smith.
Vừa đẩy cửa ra liền trông thấy toàn người đang lắc lư theo nhạc.
Dán trên cửa, chính là áp phích tuyên truyền Single thứ nhất của Đảo "Ánh lửa". 1000 đĩa trong mong đợi toàn bộ đã được bán hết.
Đây là lần đầu tiên bọn cậu biểu diễn ở S-mith một lần nữa từ sau khi phát hành "Ánh lửa".
Trong phòng nghỉ phía sau mở hệ thống sưởi hơi, A Trạch vẫn cảm thấy lạnh, đi đến trước điều hòa vặn nhiệt độ lên hai độ, lúc này mới ngồi vào chỗ của mình, làm kiểm tra lần cuối cho ghita bass. Đàn của A Tề đã đeo ở trên người, dĩ nhiên là một bộ dạng không thể chờ đợi thêm được nữa.
Mười giờ đúng, màn biểu diễn chính thức bắt đầu.
Bọn họ từ sau cánh gà đi ra, chợt nghe thấy tiếng hoan hô dưới đài của khán giả. LIVE HOUSE nho nhỏ chen chúc khoảng hơn ba trăm người.
Lục Tự Quang hát "Ánh lửa", lại hát mấy ca khúc khác nữa. Đến cuối cùng còn đem cả ghế cao lên sân khấu, bắt đầu ca khúc mà những fan quen thuộc của bọn họ đều biết "To my last lover".
Đó sẽ là Single thứ hai ngay sau đó của Đảo. Ca khúc đã hoàn toàn thu xong, chỉ xem lượng tiêu thụ của "Ánh lửa" mà quyết định ngày tung ra.
Đối với bất kì một ban nhạc mới nào của công ty, 1000 đĩa toàn bộ bán sạch không vốn là điều ai cũng không ngờ được.
Thời gian biểu diễn cũng không dài, ngừng lại tiếp tục chẳng qua cũng chỉ một giờ.
Cuối buổi diễn, A Sâm cõng A Trạch lên, ở trên sân khấu không lớn chạy băng băng, bên dưới vẫn như trước là tiếng la hét chói tai. Thói quen kết thúc như vậy, đối với khán giả trong S-mith, hoàn toàn là xa lạ. Nơi này không phải BELL, không có những thính giả quen thuộc bọn họ hơn nơi đó.
Bọn cậu trở lại phòng nghỉ hậu trường, A Sâm lấy ra 555 liền hút, chợt nghe động tĩnh ở ngoài cửa.
A Trạch đứng ở cạnh cửa thuận tay mở ra, nhìn thấy nhân viên S-mith đang một cô gái mặc trang phục Punk. (*)
(*) trang phục Punk: loại trang phục hầm hố cá tính của những người thích nhạc Rock:)
Nhìn thấy cửa bị mở ra, cô gái liền chạy tới, cầm một cái gói to đưa cho A Trạch, "Lâm Trạch Vũ, tôi thực sự thích anh chơi ghita bass, này là tặng cho anh a... Các anh phải cố lên a."
"A?" A Trạch lúc này mới có chút giống trẻ con, cười nói, "... Cám ơn cô."
"Không cần không cần." Cô gái xoay người đi, trước khi rời đi còn quăng một ánh mắt xem thường đối với nhân viên ngăn cô lúc trước.
"Thực thẳng thắn a, " sau khi đóng cửa lại, A Tề huýt sáo, "Này, là cái gì thế? Mở ra xem một chút đi."
Mở gói ra, A Trạch nhịn không được kinh hỉ (kinh ngạc + vui vẻ), "Là Hi-lite nhập khẩu a!"
(*) Hi-lite: một loại thuốc lá "xịn" của Nhật
A Sâm dập luôn điếu 555 trên tay, "Hi-lite?"
"Hồi xưa từng được hút một lần, thuốc Nhật Bản, tôi thấy hút rất ngon, chỉ là trong nước không mua được."
Lục Tự Quang nghiền ngẫm nở nụ cười, "Con gái bây giờ, bắt đầu lưu hành tặng thuốc sao? Ngay cả cậu thích Hi-lite cũng biết."
A Trạch nhìn cái hộp Hi-lite màu lam yêu thích không buông tay.
"Này, tôi nói cậu, chính là vị thành niên a, xin cậu hút ít thuốc đi một chút a." A sâm vừa lấy ra một điếu 555 nữa, vừa khuyên nhủ A Trạch như thế.
A Trạch quay đầu qua, mất hứng khinh bỉ y, "Anh ít gà mẹ đi."
...
Ngày đó, chụp hình bìa cho Single "To my last lover" và áp phích tuyên truyền.
Lục Tự Quang bị đẩy đi làm người mẫu, nhìn ba tên kia nhàn nhã ngồi ở phía sau, cậu nhịn không được trên trán nổi gân xanh.
Để phối hợp với ca từ của bài hát, bìa Single yêu cầu Lục Tự Quang cùng nữ người mẫu được mời đến làm ra hình ảnh dịu dàng mà mờ ám. Nghe thấy vậy trước khi bắt đầu quay chụp A Tề ở phía sau càng không ngừng huýt sáo, Lục Tự Quang lập tức cho y một ngón giữa, khiến y im tiếng.
Công việc chụp hình đúng giờ bắt đầu, nhiếp ảnh gia vừa chỉ đạo vừa chụp.
"Nhìn sang phải một chút, thêm một chút nữa... Đúng, tốt, cứ như vậy!"
"Đến gần vào một chút, đúng, gần một chút."
"Ánh mắt phải dịu dàng một chút, tưởng tượng cô ấy là người yêu mà cậu xa cách đã lâu nay gặp lại a..."
CMN.
Nghe đến đó, Lục Tự Quang không khỏi muốn chửi người.
CM cái gì gọi là xa cách đã lâu gặp lại.
F*ck, người yêu cái gì, tôi vẫn CMN chưa có.
Mấy tấm hình chụp vài cái nguyên một buổi sáng, làm cho người ta cơ hồ mất đi kiên nhẫn.
Cũng may thành phẩm cuối cùng cho ra còn vừa mắt, hiệu quả làm cho người ta vừa lòng.
"To my last lover" đồng dạng là 1000 bản, bắt đầu từ đêm Giáng Sinh 24/12 chính thức nhận đặt hàng trên mạng.
Mãi cho đến ngày phát hành được định ra, Lục Tự Quang mới ý thức được hóa ra một năm nay đã kết thúc nhanh như vậy. Chỉ chớp mắt, đã tới Giáng Sinh.
Hình như là vào thời điểm mùa đông sắp qua đi, gặp được người kia, sau đó liền bắt đầu tham lam đòi lấy lẫn nhau, thời gian bên nhau chẳng qua cũng chỉ có hai tháng, phần lớn đều là vào đêm đen tĩnh lặng, mới có thể có lý do gặp mặt. Hiện giờ một năm đã sắp qua, xa cách đằng đẵng tận tám tháng.
Lục Tự Quang thầm cười bản thân, thời gian dài như vậy, cũng đủ để hắn lại đi ôm người khác.
Câu chuyện vào mùa xuân kia, dường như đã bắt đầu mơ hồ phai màu.
Nhìn đĩa "To my last lover" trên tay, ca từ tâm tâm niệm niệm rốt cục cũng làm ra, trong lòng Lục Tự Quang vô cùng kiên định.
Cậu nhớ mang máng địa chỉ của người kia, dựa vào ấn tượng viết xuống.
Cố An, đây là bài hát viết cho anh, hiện giờ đem nó gửi cho anh.
Trong thư kèm theo tấm thiệp Giáng sinh, lời chúc mừng lại vô cùng đơn giản, vẻn vẹn vài câu: "Giáng Sinh vui vẻ. Tôi ở B thành, sống rất tốt, không cần lo lắng."
Rất nhiều thời điểm chính là như vậy, rõ ràng là thiên ngôn vạn ngữ (trăm ngàn lời) muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ tóm lại thành một thế này.
Nhìn đĩa còn lại trong tay, Lục Tự Quang chần chờ.
Không biết nếu tên kia sau khi nhận được, trông thấy hình bìa, có thể không đầu không đuôi gọi một cuộc gọi đường dài tới hỏi, "F*ck, cậu ở sau lưng tôi trộm đi với phụ nữ!" hay không?
Lục Tự Quang cười nhạt, đem CD còn lại kia cất vào trong túi.
Hết chương 12.