• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

12

Khi cô gái tội nghiệp đó được vớt lên từ hồ, nàng từ từ tỉnh lại khi Tiêu Dục đến.

Nàng lao vào lòng Tiêu Dục, khóc như mưa.

Nàng chỉ nói rằng mình không muốn rời kinh thành, không muốn rời xa hoàng thượng.

"An Bình, Vương gia đã hứa rằng chỉ cần nàng đi cùng hắn rời kinh, hắn sẽ không làm hại nàng."

Nhưng An Bình quận chúa không chịu, khóc nức nở, nàng hỏi: "Có phải là hoàng hậu không tha thứ cho muội? Muội chỉ muốn ở lại quê nhà, hoàng huynh, muội từng vì huynh mà một mình đến thảo nguyên..."

Không biết lời nào đã chạm đến tâm can Tiêu Dục.

Cuối cùng, An Bình vẫn theo Tiêu Thần khởi hành.

Nhưng vừa ra khỏi vùng ngoại ô kinh thành, xe ngựa của An Bình mất kiểm soát, cả người lẫn xe đều lao xuống vực sâu. Người mang danh An Bình Quận chúa trên cõi đời này coi như đã hoàn toàn bị xóa sổ.

Hiền Vương đi cùng không tin vào việc này, nhất quyết đi kiểm tra chiếc xe ngựa, cuối cùng cũng bị cuốn theo.

May mắn thay, hắn không bị thương nặng, chỉ là sau khi tỉnh lại, tâm trí hắn trở nên điên loạn, nói rằng khi cận kề cái chết, hắn đã gặp được người mà hắn luôn khắc khoải mong nhớ.

Từ đó, Hiền Vương không còn lo việc chính sự, ngày ngày như hồn ma vất vưởng, tìm đủ mọi cách để tự hành hạ mình.

Chỉ vì hắn nói rằng như vậy có thể khiến hắn gặp lại vong linh của vương phi đã khuất.

Khi tin tức truyền về kinh, Tiêu Dục đang túc trực bên ta.

Nghe tin, hắn chỉ khẽ cúi đầu, nhẹ thổi vào muỗng canh trong tay, tập trung đút ta uống thuốc.

Ta hất đổ bát thuốc trong tay hắn, nhưng hắn không hề nổi giận, chỉ thản nhiên rót thêm một bát khác.

Cho đến khi cả bát thuốc đã uống hết,

Hắn đặt bát xuống, tránh ánh mắt của ta, dường như muốn nói gì đó với ta, hoặc có lẽ đang tự lừa dối mình.

"Trẫm đối với An Bình, từ trước đến nay chỉ là trả ơn mà thôi.

"Dung Duyệt, nàng và người khác mãi mãi không giống nhau, nàng là thê tử duy nhất của trẫm, nàng hiểu được trẫm, đúng không?"

Hắn đã đưa ra quyết định,



Ta không đáp lời hắn.

Chỉ nhìn vào đôi môi nhợt nhạt ẩn hiện sắc tím của hắn, bật cười thành tiếng.

---

Ta gặp lại An Bình sau nửa tháng.

Khi ấy, nàng đã đổi danh phận, trở thành cô nhi phục vụ bên cạnh Thái hậu.

Vị hoàng hậu khi tiên đế còn sống không được sủng ái này, sau khi mất đi con gái nhỏ, đã nhất tâm cầu Phật, không màng đến thế sự.

Hiện tại, thiên hạ đều biết rằng ta đang lâm bệnh triền miên.

Mà hậu cung này vẫn cần có người quản lý, thế là nàng đã trở lại dưới danh nghĩa đó.

Cùng với đó, nàng cũng mang theo những người mà Tiêu Dục phái đến cho nàng.

Tiêu Dục rất phẫn nộ, hắn hận mẫu thân mình, nhưng vì muốn an ổn cho An Bình, hắn không thể không hợp tác với bà.

Ngày Thái hậu hồi cung, với thân phận là con trai, Tiêu Dục không ra nghênh đón.

Nhưng Thái hậu lại không để tâm, những năm tháng canh giữ lăng tẩm dường như đã mài mòn đi sự sắc bén của bà.

Bà ra lệnh cho bà v.ú thân cận mang một đĩa bánh đường đến trước mặt hoàng thượng.

Nghe nói đó là do chính tay bà làm, trên đường đến sợ nguội, còn đặc biệt mang theo lò than để hâm nóng.

Hôm đó, Tiêu Dục ngồi trong Ngự thư phòng cả buổi chiều, cuối cùng vẫn không trả lại đĩa bánh đó.

Hắn không thích đồ ngọt, nhưng lại thèm khát niềm vui khi được chính tay mẹ đẻ vốn thờ ơ với mình làm bánh cho.

Chỉ một phần điểm tâm mà khiến mắt hắn đỏ hoe.

Đêm ấy, hắn ngồi trong cung của ta rất lâu, dường như có rất nhiều điều muốn nói với ta, từ những uất ức thời niên thiếu đến phần điểm tâm này.

Nhưng quá khứ của hắn khi còn trẻ, ta đã sớm biết hết, còn phần điểm tâm trước mắt, ta cũng chẳng mảy may để tâm.

Nhưng cuối cùng, hắn cứ ngồi như vậy suốt đêm.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK