Trong phòng nhanh chóng trở nên trống vắng, nhưng Khương Tố Oánh vẫn chưa rời đi ngay mà ở lại thêm hai ngày. Thẳng đến ngày thứ ba, khi tiền trong tay gần như đã tiêu hết, cô quyết định tắm rửa sạch sẽ thoải mái, chuẩn bị trở về nhà chịu phạt.
Có lẽ sẽ bị một trận đòn, ít nhất là bị mắng một trận —— đừng thấy lúc trước cô giả vờ như người lớn ở trước mặt chị hai, thái độ chắc chắn mười phần, nhưng thực tế là chuyện này đã đi quá xa, cô vẫn không chắc làm thế nào để kết thúc mọi chuyện.
Ngày mới mặt trời vừa lên, chiếu xuống mặt đất những vệt trắng dài.
Một mình Khương Tố Oánh rời khỏi khách sạn, đội nón rơm che mặt, chuẩn bị tìm một chiếc xe kéo.
Lê lết đến bên đường, bất chợt nghe ai đó gọi cô: “Tố Oánh?”
Khương Tố Oánh nhấc mũ lên, phát hiện một người trẻ tuổi ăn mặc hiện đại đang vẫy tay với cô.
Trong thành phố Thiên Tân, số người quen biết cô không nhiều. Nghe giọng nói của đối phương có chút quen thuộc. Khương Tố Oánh suy nghĩ một chút, rồi nhớ ra anh là ai — Đó là Trương Hoài Cẩn, người từng cùng thuyền với cô khi đi du học.
Anh là một cựu học sinh ngành y, đã trở về nước trước cô hai năm, quan hệ không tính là thân thiết. Cho nên khi Khương Tố Oánh nhìn thấy anh, suýt nữa quên mất tên của anh.
Trương Hoài Cẩn chạy tới, thái độ vô cùng nhiệt tình: “Quả thật là em! Vừa nãy nhìn từ xa không rõ lắm, nhưng anh nghĩ trong thành phố này, ngoài em ra, không còn cô gái nào xinh đẹp như vậy nữa.”
Anh mặc bộ vest thời trang ôm sát, nhưng chỉ đi một đoạn ngắn đã đổ mồ hôi, kính vàng cứ trượt xuống, thiếu chút nữa che luôn cả miệng.
Khương Tố Oánh bị bộ dáng buồn cười của anh chọc cho bật cười: “Anh cũng thật biết cách nói chuyện. Chạy chậm lại một chút, đừng vội.”
Trương Hoài Cẩn ngượng ngùng, ngốc nghếch tháo kính ra, vừa lau kính vừa hỏi: “Sao em lại đi lang thang một mình ở đây?”
Trên người Khương Tố Oánh mang theo một món nợ mơ hồ, không có cách nào nói ra, chỉ khẽ cụp lông mày.
Hai năm không gặp, nhưng Trương Hoài Cẩn đã học được cách nhìn sắc mặt người khác: “Trời nóng thế này, em có muốn đi uống một cốc nước trái cây không?”
Khương Tố Oánh động lòng. Dù sao về nhà sớm muộn cũng sẽ chịu một đòn, nếu có thể trì hoãn thêm chút nữa thì tốt. Cô suy nghĩ rồi đội lại nón rơm: “Chỉ một cốc thôi, sau đó tôi phải về nhà.”
***
Quán cà phê mà Trương Hoài Cẩn giới thiệu khá đông khách, chủ quán dường như quen biết anh nên khó khăn lắm mới tìm được hai chỗ ngồi bên cửa sổ.
Nước trái cây lạnh trong cốc thủy tinh, uống vào ngọt mát, khiến người ta cảm thấy tỉnh táo, linh hồn như được thanh lọc.
Hai người trò chuyện một lúc, Khương Tố Oánh bắt đầu có cái nhìn mới về bạn học cũ này. Hiện tại, Trương Hoài Cẩn đang làm bác sĩ tại bệnh viện Thánh Martin, cũng đã đạt được nhiều thành tựu.
“Tôi cũng muốn tìm một công việc, suốt ngày ăn cơm nhà mãi không được.” Khương Tố Oánh cảm thán, dùng ống hút khuấy cốc nước trái cây.
“Trường nữ thì anh không có cách, nhưng anh biết một biên tập của tòa soạn thường đến khám bệnh. Nghe nói bên đó đang tuyển phiên dịch, tiếng Anh của em rất tốt, nếu em muốn, anh có thể giới thiệu giúp em.”
Khương Tố Oánh dĩ nhiên rất muốn, nhưng hiện tại cô còn nhiều điều đáng lo hơn.
“Anh nói thử người bị s.ú.n.g b.ắ.n gãy chân, mất bao lâu mới hồi phục được?” Cô hỏi, nghĩ rằng Trương Hoài Cẩn là bác sĩ nên sẽ biết rõ về vấn đề này.
Trương Hoài Cẩn gần như bị kinh hãi, cà phê trong tay cũng đổ ra: “Em em em... Bắn gãy chân người ta?”
Khương Tố Oánh phụt một tiếng bật cười, chưa từng gặp ai thật thà đến vậy.
"Tôi nào biết dùng súng." Cô vừa cười vừa cảm thấy mình đã gây ra một rắc rối lớn, không còn hứng thú uống nước trái cây nữa.
Trương Hoài Cẩn thở phào nhẹ nhõm — Anh thật sự rất sợ Khương Tố Oánh gặp chuyện không hay.
Nhìn sắc mặt cô dần trở nên trầm lặng, anh không khỏi muốn chia sẻ nỗi lo cùng cô: "Nếu thấy tiện, em có muốn kể cho anh nghe một chút không?"
Mấy ngày qua trở về nhà, Khương Tố Oánh không có ai để tâm sự, cảm giác như bị giam cầm trong một không gian ngột ngạt. Giờ đây nghe được lời hỏi han chân thành, cô bỗng cảm thấy lòng thư thả hơn một tí.
Cô ngập ngừng một chút, giấu đi chuyện chị hai bị cướp trinh tiết, chỉ mơ hồ kể rằng mình vì người khác mà bảo vệ chính nghĩa, cuối cùng lại đụng trúng bọn ác ôn. Cô lo lắng gia đình sẽ bị liên lụy, lại sợ gia đình tức giận.
Kể xong, cô ngước mắt nhìn đối phương, đôi mắt to tròn long chớp chớp, tựa như nai con.
Trương Hoài Cẩn bị đôi mắt này khiến cho trái tim đập loạn nhịp, gần như phải đưa tay che lấy ngực.
—— Khương Tố Oánh hồi còn đi học đẹp đến mức khiến mọi nam sinh xung quanh phải ngẩn ngơ. Trương Hoài Cẩn đã từng trộm viết rất nhiều bức thư tình, nhưng mỗi lần đối diện với cô thì không đủ can đảm, không có lần nào thành công gửi đi được.
Anh vốn đã buông bỏ tâm tư, cảm thấy tình yêu của mình chưa kịp bắt đầu đã phải kết thúc. Ai ngờ hôm nay lại có cơ hội gặp lại cô, còn được trò chuyện với cô lâu đến vậy.
Cho nên cuộc gặp mặt lần này nhất định là sự sắp đặt của số phận, là cơ hội mà ông trời ban cho để anh cứu người đẹp.
Tâm thế "chủ nghĩa anh hùng" trong lòng anh bỗng chốc phình to như một quả bóng.
Anh lập tức tuyên bố đầy hùng hồn: "Đừng sợ! Anh sẽ giúp em!"