Công bằng mà nói, tôi đây cũng không quá kém, công việc tiểu biên tập rất thanh nhàn, chỉ cần hoàn thành công việc theo từng quý, tôi liền cảm thấy mỹ mãn, khi đó trưởng phòng sẽ cho tôi một khoản tiền thưởng kếch xù, tôi cũng không có hy vọng gì xa vời. Vì không có chí cầu tiến nên tôi có rất nhiều thời gian rảnh, những lúc đó tôi thích ở nhà, làm một số flash quảng cáo, lâu lâu còn bán được một số.
Thư Triển Nhan bảo tôi là "Tiểu nhân vô chí " (con người tầm thường không có chí tiến thủ), vậy thì sao? Tôi thấy sống nhàn là hạnh phúc rồi, vì nhàn nên tôi hay đi chơi với Khương Hạo Vũ, ha ha ăn cơm miễn phí, mua đồ có người trả tiền cho. Nhưng điều làm tôi có chút buồn bực chính là bây giờ bỗng nhiên hắn không có hứng thú với Thư Triển Nhan nữa, khi gặp nhau hai người chỉ lạnh lùng mà nhìn nhau.
Thư Triển Nhan như vậy tôi còn miễn cưỡng có thể hiểu được, dù sao ký ức lưu lại trong trí nhớ cũng không quá vui vẻ gì! Nhưng chuyện gì xảy ra với Khương Hạo Vũ? Khi đó hắn không phải rầm rộ theo đuổi Thư tiểu cô nương sao? Trách không được người ta nói nam nhân hay thay đổi!
Khương Hạo Vũ cũng thành khách quen của Thất Sắc, Tiểu Chiêu tựa hồ nói chuyện với hắn rất hợp, tôi cũng mới biết Tiểu Chiêu khi xưa cũng học thiên văn vật lý! Đây là thế đạo gì vậy? Tôi nhận ra từ ông chủ quán bar, đến tên tiểu côn đồ năm xưa ai cũng nghiên cứu cái môn cao thâm này!
Tiểu Chiêu thực ngượng ngùng nói, "Sớm quên sạch rồi, toàn bộ trả lại cho lão sư cả! Bây giờ phải lãnh giáo Tiểu Khương một chút."
Khương Hạo Vũ không thèm khách khí, cười tủm tỉm nói, "Tri vô bất ngôn, tri vô bất ngôn!"
Cũng may tôi và Thư Triển Nhan cuối tuần mới có thời gian thường lui tới "Thất Sắc", nhưng Khương Hạo Vũ hầu như ngày nào cũng tới, hai vị oan gia chạm mặt nhau nhưng hợp rơ khiến tôi cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ngô Hiểu Mai giống như paparazzi, thấy tôi liền hỏi thăm tôi và Khương Hạo Vũ "tiến triển" đến đâu, không thấy mặt thì nàng nhắn tin, thỉnh thoảng điện thoại quấy rầy. Tôi chán nản giải thích, "Không thể nào đâu! Tựa như đốm lửa không thể làm cháy cả địa cầu vậy, tôi và Khương Hạo Vũ cũng thế!"
Thư Triển Nhan nghe được liền móc, "Cậu đúng là biết cách đề cao mình! Hai cậu nhiều nhất là hai cái sao chổi, có đụng nhau cũng tan xác thôi!"
Tôi xông tới bóp cổ nàng, "Dám mắng tôi là sao chổi? Ngày mai cho cậu ăn cơm không!"
Thư đại luật sư nghiêm khắc nói, "Tôi có thể cáo cậu hành hung người a!"
Tôi làm bộ không sợ, "Bắt tôi đi, rồi cậu sẽ đói bụng chết thôi!"
Hai người chúng tôi cứ thế ầm ĩ cãi nhau, nhưng quả thật Khương Hạo Vũ cách cuộc sống tôi rất xa!
Cứ mỗi cuối tuần rãnh rỗi tôi lại bị Thư đại tiểu thư gọi vào "Thất Sắc" hầu rượu, theo thường lệ là nàng uống rượu, tôi cùng Tiểu Chiêu nói chuyện phiếm. Tiểu Chiêu không hiểu lấy đâu ra, không duyên cớ tặng tôi một cái mâm trái cây thật lớn, tôi nghi hoặc mà nhìn mâm đựng trái cây đủ loại màu sắc, lại nhìn vẻ mặt gian thương của Tiểu Chiêu, nhìn thế nào cũng không đọc được ý nghĩ của hắn. Con người keo kiệt tính toán tỉ mỉ như Tiểu Chiêu sao đột nhiên lại hào phóng như vậy chứ.
"Vô sự xum xoe, phi gian ký đạo! Nói đi, có chuyện gì muốn nhờ cháu?"
Nhìn thấy mâm trái cây thật tươi, tôi cũng không khách khí cầm lấy mà ăn, chú dám đưa, chẳng lẽ tôi còn không dám ăn?
Nụ cười của Tiểu Chiêu không thay đổi, "Vậy sao? Cháu có thể giúp chú cái gì! Hắc, nói thật cho chú biết đi, có người gửi chú mua cho cháu đấy!"
Tôi lập tức cứng miệng, Tiểu Chiêu đưa tôi dám ăn, nhưng người khác nhờ là chuyện khác.
Tiểu Chiêu cười ra tiếng nói, "Cháu yêu, xem mặt cháu kìa! Đừng lo, lo ăn đi, không phải người lạ đâu, là Tiểu Khương! Chú nói cho hắn nghe mỗi lần cháu ở đây đều thích ăn trái cây, hắn nhờ chú mua cho cháu một mâm trái cây, nữ hài tử ăn nhiều trái cây là rất tốt, tiền bạc thì cứ tính cho hắn."
Tôi cầm một miếng thanh long, ăn cũng không được, không ăn cũng không xong, Khương Hạo Vũ làm cái trò gì a!
"Hoan Hỉ tôi ăn gì tôi sẽ tự trả tiền, lão bản chú không cần làm phiền người khác!"
Vừa uống rượu, Thư đại tiểu thư vừa lạnh lùng nghe, nghe xong không có phản ứng gì, tiếp tục mà uống.
Tiểu Chiêu thật cẩn thận mà nhìn nàng một cái, ghé vào quầy bar, nhỏ giọng hỏi, "Thư luật sư và Tiểu Khương có phải có thù với nhau không?"
Tôi gật gật đầu, "Nợ cũ năm xưa."
Ngẫm lại thực giận, Thường Hoan Hỉ tôi thoạt nhìn rất giống thích ăn chùa của người khác sao? Tốt xấu tôi cũng là giai cấp tư sản, muốn ăn trái cây cũng cần người khác mua cho sao?
"Tiểu Chiêu, mâm này tôi tự trả, làm cho tôi ly "tuyết sơn tháp"!"
Tôi tức giận, liền gọi món mắc nhất trong Thất Sắc. Tôi có tiền! Tôi có tiền!! Tôi có tiền mà!!!
Tiểu Chiêu cười đến ánh mắt mị thành một đường, hắn khoái hoạt mà phân phó nhân viên. Trong nháy mắt, một đĩa thủy tinh chứa đầy kem đủ màu đã được đặt trước mặt tôi.
Tiểu Chiêu đứng lên, dùng bật lửa châm vào ly rượu ở tầng trên, ngọn lửa màu lam nhạt cháy lên, rất nổi bật giữa quầy bar tối tăm. Nhìn ánh lửa, tôi run run một chút. Khi tỉnh hồn lại, má ơi, tôi thật sự là điên rồi, cư nhiên lại gọi món mắc như thế! Kem bình thường đã bị Tiểu Chiêu bán giá trên trời. Mỗi lần thấy có người gọi món này, tôi đều cười nhạo họ ngu ngốc, không ngờ hôm nay, trong cơn tự ái, tôi cũng coi tiền như rác!
Thấy Tiểu Chiêu cười gian như tên trộm, tôi hối hận, thổi tắt ngọn lửa, cháy càng lâu thì ăn càng ít.
Tiểu Chiêu nhịn không được, nằm dài trên bàn mà cười. Tôi hung tợn mà dùng thìa lấy kem ăn. Meo meo, một chén này đầy tiền trong đó, đủ mua kem dùng trong một tháng đó.
Cười đủ rồi, Tiểu Chiêu mới ngẩng đầu lên, thở gấp, "Đừng đau lòng, cái này chú đãi! Thật sự là chú đãi, không phải người khác nhờ!" Rồi giơ tay xoa đầu tôi. "Đã lâu không vui như vậy, thực xứng đáng, cháu đừng khách khí!"
Tôi buồn bực đến cực điểm, thật là, đùa giỡn tôi vui lắm sao? Nhưng mà có kem để ăn, tôi rất nhanh lại vui lên, chia "xa xỉ phẩm" này cho Thư Triển Nhan. Mâm trái cây mà tôi từ chối để Khương Hạo Vũ thanh toán kia khiến tôi có chút đau lòng, nhưng nghĩ đến cái "tuyết sơn tháp nhiều màu" tặng không kia, tôi lại vui vẻ thanh toán.
Trên đường về nhà, tôi ghé mua nho và dưa hấu, sẵn cảm thán một chút, hoa quả mua một đống về nhà vẫn lợi hơn a!
Thư tiểu tư nhìn tôi hiện ra ba chữ: tiểu thị dân!
Hừ ~~, tiểu phá của, tôi đây phải gọi là người thực dụng!
Tôi vẫn canh cánh trong lòng về cái mâm trái cây kia, về đến nhà, tôi trốn ở trong phòng gọi điện thoại cho Khương Hạo Vũ, rầm rì nói chuyện, nói đông nói tây nửa ngày, rốt cục cũng nhắc tới mâm trái cây. Khương Hạo Vũ thực tự nhiên, thẳng thắn nói, "A, Tiểu Chiêu có kể tôi nghe. Sao? Hắn nói mâm trái cây đó vừa đẹp vừa rẻ, cậu nhất định thích. Tiểu Chiêu không gạt tôi chứ?"
Đẹp và rẻ? Được rồi, đẹp thì tôi miễn cưỡng đồng ý. Rẻ? Đánh chết tôi cũng không đồng ý được! Mỗi lần đi quán bar uống rượu không thôi đã tiêu hết một khoảng tiền không nhỏ rồi!
Tôi dừng một chút, không biết nên trả lời ra sao, "Cũng không tệ lắm! Cám ơn cậu a, nhưng tôi tự mua được, không nhọc cậu tiêu pha."
Khương Hạo Vũ tựa hồ ngây ngẩn cả người bên đầu dây bên kia. Tôi có chút xấu hổ, nhìn ra sao cũng thấy mình đem lòng tốt của người ta biến thành lòng lang dạ thú, "Khương Hạo Vũ, chúng ta không còn nhỏ nữa, có chuyện tôi muốn nói thẳng a, tôi cảm thấy hai chúng ta làm bằng hữu của nhau là một việc rất tốt, nhưng mà..."
Nói chuyện với người thông minh quả nhiên thoải mái, tôi còn chưa nói dứt câu, Khương Hạo Vũ đã cười ha ha, "Được rồi, tôi hiểu ý cậu."
Hắn cũng dừng lại trong chốc lát, tằng hắng, "Hoan Hỉ, cậu là một cô gái tốt, tôi cảm thấy được làm bạn với cậu là vận may rất lớn của tôi, như vậy tôi đã thỏa mãn rồi, không có hy vọng nào xa vời hết."
Tôi đỏ mặt, cứ như tự mình đa tình vậy.
"Lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, đã làm rất nhiều việc ngốc, nhưng tôi tự vấn lòng, tôi cũng chưa từng làm việc quá sai trái! Duy nhất ngoại lệ chính là cậu, tôi vẫn thực áy náy ngày đó. Đến mức mười năm sau tôi vẫn còn nhớ."
Khương Hạo Vũ ho khan một chút, tôi có thể tưởng tượng hắn đang rất ngượng ngùng, Khương Hạo Vũ từ nhỏ đã rất xem trọng mặt mũi.
"Cậu đang nói đến cái tát đó? Ân, tôi không trách cậu, là tôi bắt buộc cậu làm, hắc hắc, cùng lắm cứ tính là tôi tự đánh mình!"
Tôi cười ha ha, Khương Hạo Vũ cũng cười ồ lên, "Hoan Hỉ, nói thật, cậu nếu gia nhập xã hội đen, tuyệt đối sẽ có tiền đồ hơn tôi nữa!"
Tôi "hứ ~~~" một tiếng, "Làm giáo sư chẳng lẽ không có tiền đồ sao?"
Khương Hạo Vũ nói, "Tôi đến Mĩ mới phát hiện lá gan mình không đủ để gia nhập xã hội đen, lo học mới có tương lai! Tôi giống Lương Sơn, a, không đúng, chắc phải giống Thiếu Lâm hơn!"
Không sai, không sai, ăn cơm nhà nhiều năm thế, ít ra còn không quên lịch sử dân tộc Trung Hoa, còn nhớ Lương Sơn và Thiếu Lâm.
Tôi nói tiếp, "Tôi cũng là lương dân mà, làm sao có thể làm trái pháp luật được chứ, Thư đại luật sư sẽ tống tôi vô tù mất!"
Khương Hạo Vũ cảm thán, "Tôi khi đó thật đúng là ngốc, người ta nói rất khó theo đuổi nàng, tôi liền cứng đầu theo đuổi, kết quả mũi dính đầy tro, thật đúng là tự chuốc lấy phiền phức! Thư tiểu thư của cậu, từ nhỏ đã khó chịu, lớn lên càng khó hơn, người bình thường làm sao chịu nổi."
Tôi nhảy dựng lên, "Không cho nói xấu người nhà tôi!"
Hừ, Thường Hoan Hỉ tôi đúng là con người siêu cấp bao che khuyết điểm cho người khác.