Ta không hiểu, đã cuối năm rồi, còn có việc gì khiến hắn phải bận rộn như thế. Rất lạ là lần nào nhớ tới hắn, trong lòng ta lại có cảm giác khó chịu không nói nên lời. Tựa như căng thẳng, tựa như có chuyện chẳng lành. Miễn cưỡng nở nụ cười, hắn là hoàng đế thiên triều, có việc gì mà không thể giải quyết chứ?
Trên bệ cửa sổ ngoài Cảnh Thái cung không còn hộp thuốc mỡ nào nữa. Người suýt bị ta trông thấy cũng không còn tới cung của ta. Chuyện này chẳng khác nào một ngọn gió, thổi qua rồi thì chẳng còn dấu vết gì. Song hai hộp thuốc mỡ đó, Phương Hàm vẫn còn giữ lại.
Cuối cùng cũng tới Giao thừa.
Đám cung tỳ trang điểm cho ta thật đẹp, Vãn Lương mang chiếc áo mới tới. Nền váy màu đỏ thắm, cổ và vạt áo viền một lớp lông thỏ mỏng, bông bách hợp diễm lệ được thêu bằng chỉ màu rực rỡ, ở viền lại được thêu một lớp bằng chỉ bạc, nhìn từ xa như giọt nước đang chảy xuống… Ta không khỏi cảm thán, tay nghề thật khéo!
Vãn Lương hầu ta mặc áo rồi kéo ta tới trước bàn trang điểm, cười nói: “Hôm nay nô tỳ nhất định sẽ trang điểm cho nương nương thật xinh đẹp!” Ta cười cười, hôm nay ai mà không muốn mình thật lộng lẫy!
Một lát sau, lại thấy Triêu Thần đi vào, trông có vẻ không vui. Ta hỏi: “Hôm nay là ngày vui, sao ngươi cứ cau mày vậy?”
Lúc ấy nàng ta mới mở miệng: “Nương nương, mấy năm trước đều thiết yến Giao thừa ở ngự hoa viên, nhưng năm nay lại nói muốn dời tới Hy Ninh cung của Thái hậu. Nghe nói là để … để chăm sóc cho Vinh Phi.”
Ta còn cho rằng có chuyện gì to tát lắm thì nàng ta mới bất mãn, không vui như vậy chứ! Thái hậu muốn chăm sóc Thiên Phi, đương nhiên ta hiểu được, bà ấy nóng lòng trông mong cháu trai.
Vãn Lương thấy ta không giận, cũng an lòng, cười nói: “Chuyện này ngươi nói trong cung cũng đượoc, nhưng lát nữa ra ngoài không được nói thế đâu!”
“Nhưng…”
Triêu Thần còn muốn nói gì đó nhưng bị ta ngắt lời: “Không phải chuyện gì lớn.” Nếu đến chuyện này ta cũng không chịu đựng nổi, vậy thì ta chưa đánh đã thua rồi.
Trong cung bắt đầu náo nhiệt, khắp nơi đều chăng đèn, kết hoa. Vẻ xơ xác ngày đông cũng được nhuốm màu sắc hân hoan trong bầu không khí tưng bừng, nhộn nhịp này.
Hy Ninh cung lại càng náo nhiệt lạ thường, đi tới đâu cũng thấy bóng dáng của đám phi tần đẹp tựa tiên nữ. Nhưng ta cũng chẳng ghen tỵ, chỉ cười nhạt bước tới.
“Đàn phi nương nương!”
“Đàn phi nương nương!”
Mọi người đều thức thời hành lễ với ta.
Diêu Thục nghi và Thư Quý tần đang ngồi một bên trò chuyện, xem ra quan hệ giữa hai người họ cũng không tồi. Thiên Lục đứng trong góc phòng, thấy ta bước vào thì lạnh nhạt hành lễ với ta, không nói một lời. Ta nghĩ, chắc nàng ta hận ta lắm.
Giờ Thiên Phi đã có vị trí cao quý, đợi một lúc lâu mới thấy tỷ ta cùng thái hậu và hoàng thượng tới.
Mọi người quỳ xuống hành lễ.
Tâm trạng của Hạ Hầu Tử Khâm rất tốt, cười cười nói mọi người bình thân. Hắn dìu Thiên Phi qua phía trước ngồi, thái hậu đi sát bên trái hắn. Ta lưỡng lự giây lát, cuối cùng cũng bước lên, ngồi xuống vị trí bên dưới thái hậu. Diêu Thục nghi ngồi bên dưới Thiên Phi, còn Thư Quý tần dường như phải cân nhắc hồi lâu mới tới ngồi bên cạnh ta. Thiên Lục chỉ là lục phẩm mỹ nhân, phải ngồi cách bọn ta rất xa.
Hạ Hầu Tử Khâm hạ giọng nói: “Nếu Phi Nhi mệt thì cứ nói, trẫm sai người đưa nàng về.”
Ngoảnh đầu thấy Thiên Phi đang khẽ cười, lắc đầu: “Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, thần thiếp không sao ạ!” Sắc mặt tỷ ta không tốt lắm, trông yếu ớt, nhu nhược, thật khiến người khác phải thương.
Bởi là gia yến, những người có mặt trong bữa tiệc cũng bớt đi vài phần gượng gạo. Hạ Hầu Tử Khâm thực sự vui vẻ, uống không ít rượu. Trong phòng đặt rất nhiều lò sưởi, chỉ ngồi một chỗ nhưng cũng không thấy lạnh. Ta nhìn hắn thật kĩ, mặt hắn đã đỏ bừng, không biết là do say rượu hay vì ấm áp quá.
Thái hậu cười, nói: “Năm nay ai gia vui lắm, cuối cùng cũng có người mang long thai cho hoàng thượng. Các người đó, ai cũng phải cố gắng lên, khai chi tán diệp[1] cho hoàng thất mới tốt!”
[1] Khai chi tán diệp: sinh con đẻ cái, mở rộng gia phả.
Lời nói của thái hậu khiến đám phi tần ngồi dưới ai nấy đều đỏ mặt. Diêu Thục nghi che miệng, khẽ cười, nói: “Thái hậu, người đang cười chúng con sao!” Ánh mắt nàng lặng lẽ nhìn về phía hắn.
Hắn cười, đáp: “Chẳng lẽ Thuần Nhi không thuận lòng?”
“Hoàng thượng!” Nàng ta e thẹn cúi đầu.
Trên gương mặt Thiên Phi cũng có nét không vui, nhưng không nói gì. Ta chợt cảm thấy, hôm nay tỷ ta có gì là lạ. Ta đã không còn nhận ra, rốt cuộc tỷ ta không khỏe thật hay chỉ giả vờ. Thi thoảng Hạ Hầu Tử Khâm quay lại, quan tâm hỏi han, song tỷ ta chỉ một mực từ chối, nói không mệt.
Dạ yến đã bắt đầu được khá lâu, thái hậu mới lại cười, nói: “Cứ theo lệ cũ đi, mọi người cứ vui chơi cho thỏa, để ai gia cũng vui vẻ một chút. Diêu Thục nghi!” Bỗng nhiên bà nhìn nữ tử trước mặt.
Diêu Thục nghi ngước lên, nét đỏ ửng trên gương mặt nàng ta còn chưa tan hết, khẽ ho một tiếng, nói: “Năm ngoái thần thiếp đã chuẩn bị rồi, nhưng năm nay đã có Đàn Phi nương nương, thần thiếp mà đứng ra chủ trì nữa thì e là không hay lắm.”
Ta có chút sững sờ, những việc trong đêm Giao thừa chưa bao giờ tới tay ta, rốt cuộc muốn ta phải chủ trì thế nào? May mà hoàng thượng mở lời: “Dù thân phận Đàn Phi cao nhưng không thành thạo như Thuần Nhi nàng, trẫm thấy cứ để nàng làm thôi!”
Ta nhìn về phía hắn, hắn cũng hơi mỉm cười với ta.
Diêu Thục nghi cũng không tỏ vẻ giận hờn, vẫn cười cười, nói: “Hoàng thượng và Thái hậu đều làm khó thần thiếp rồi! Năm nào cũng không có ý gì mới, thần thiếp cũng không có bản lĩnh lớn vậy, chi bằng năm nay như thế này đi, ai có lòng hiếu thảo làm Thái hậu vui thì bắt đầu, thế nào ạ? Cũng xem như chúng thiếp đều kém cỏi.”
Nàng ta quả là người thông minh. Nói như vậy vừa không gạt đi ý của Thái hậu, lại giữ mặt mũi cho ta. Dù nàng ta không ưa ta nhưng thân phận của ta cao hơn, nàng ta vẫn là kẻ rất biết điều.
Thái hậu vừa ăn một miếng bánh hạnh đào, nghe nàng ta nói thế bèn cười, đáp: “Ngươi đang muốn nói cho ai gia hay, ngươi đã chuẩn bị xong xuôi để ai gia được vui mừng phải không?”
Nhưng nàng ta đứng dậy, mím môi cười: “Thần thiếp xin được xấu hổ trước vậy!” Nói rồi khẽ vỗ tay một cái, hai thái giám bê một tấm bình phong vào, cẩn thận đặt ở ngoài cửa. Tấm bình phong màu vàng, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, Hạ Hầu Tử Khâm nheo mắt lại, thích thú nhìn.
Diêu Thục nghi chậm rãi bước tới trước, một cung tỳ cung kính dâng lên thanh kiếm. Nàng ta duỗi tay ra, bàn tay trắng trẻo vung lên, rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, gót sen nhẹ bước, cơ thể mềm mại bay lên. Trong không khí vang lên tiếng của thanh kiếm, lại thêm dáng người uyển chuyển, đẹp không thốt nên lời.
Đột nhiên ta lại bắt đầu cảnh giác.
Diêu Thục nghi xuất thân từ tướng môn, phụ thân, huynh đệ của nàng ta đều là những đại tướng anh dũng nơi sa trường, mà nhà họ Diêu đương nhiên nắm binh quyền trong tay. Ấy vậy mà ta lại quên mất điều này.
Bởi vậy, nàng ta có thân phận cao nhất trong đám phi tần trong ba năm ở hậu cung mà cũng chỉ là thục nghi. E rằng Hạ Hầu Tử Khâm đã dòm ngó tới quyền lực của nhà họ Diêu nên mới phải áp chế nàng ta. Ánh mắt bất giác lại hướng về Thiên Phi, tỷ ta là người của đại học sĩ, thái hậu nhân dịp tỷ ta mang thai mà đẩy lên vị trí Vinh Phi, hóa ra cũng là có nguyên nhân.
Tay ta bất giác siết chặt, chẳng trách thái hậu không ra mặt ngăn cản Hạ Hầu Tử Khâm phong ta làm phi, chỉ vì sau lưng ta không có chỗ dựa, chỉ cần ta không dòm ngó vị trí hoàng hậu thì chẳng ai thèm để ý tới ta.
Ta hơi thất thần, chỉ nghe thấy mọi người khẽ “ồ” lên một tiếng, bóng dáng phiêu diêu của người con gái trước mắt hiện ra. Ta định thần nhìn lại, thấy mũi kiếm của nàng ta bay nhanh tới, rạch tấm bình phong ở cửa.
Mũi kiếm rạch một vết thật dài nhưng nàng ta không hề do dự, động tác tay vẫn nhanh nhẹn, những dải lụa màu vàng làm người ta hoa mắt. Khóe miệng khẽ mỉm cười, eo thon xoay chuyển, chỉ xoay mấy vòng, mũi chân nàng ta đã chạm đất. Trong khoảnh khắc, mọi âm thanh đều biến mất, chỉ có tua kiếm sáng màu kia còn lay động.
Sau lưng nàng ta là một bức tranh “Hoàng kim mãn địa” thật lớn. Dùng cách khắc để thể hiện, lấy múa để dẫn mũi kiếm, bức tranh hoàn chỉnh đã hiện ra.
“Hay!” Hạ Hầu Tử Khâm không ngừng vỗ tay tán thưởng, trong chốc lát, mọi người đều xì xào bàn tán, có lẽ ai cũng kinh ngạc.
Diêu Thục nghi từ từ đứng dậy, giao thanh kiếm cho cung tỳ rồi mới ngoảnh lại cười, thưa: “Năm nay tuyết rơi rất lâu, tuyết rơi báo hiệu năm lành, thóc lúa đầy bồ, mùa màng tốt tươi, năm tới chắc chắn là một năm bội thu. Thần thiếp xin tặng bức “Hoàng kim mãn địa” này cho Hoàng thượng và Thái hậu, năm tới thiên triều nhất định sẽ ngũ cốc được mùa, thiên hạ được phúc, bách tính hưởng ơn!”
Bút tích khiến người ta phải kinh ngạc, lời nói làm người ta vui vẻ. Không ai có thể làm thái hậu được vui lòng hơn Diêu Thục nghi.
Chỉ dăm ba câu mà có thể dễ dàng đẩy đi đề tài về con cháu hoàng thất, Diêu Thục nghi, thật sự rất lợi hại. Trước đây ta coi thường nàng ta thật rồi.
Quả nhiên, thái hậu cười tới mức không khép miệng lại được, phất tay nói: “Nào, qua chỗ ai gia! Hoàng thượng, bảo sao ai gia thích nàng ta!”
Diêu Thục nghi tươi cười bước lên, cung nhân nhanh chóng đặt thêm một chiếc ghế bên cạnh thái hậu. Chúng phi tần bắt đầu tranh nhau góp lời nịnh nọt.
Thái hậu lại nói: “Không ngờ Diêu Thục nghi lớn lên trong chốn khuê phòng mà cũng có tâm với chuyện trong thiên hạ như thế, còn có thể thuộc câu “nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền”, ai gia thấy phải ban thưởng!”
Hạ Hầu Tử Khâm gật đầu, cười. “Thuần Nhi hôm nay cũng khiến trẫm được mở rộng tầm mắt. Thưởng, đương nhiên là phải thưởng! Ngũ cốc được mùa, nói hay lắm!” Hắn cúi đầu, cởi miếng ngọc bội ở thắt lưng ra, ban cho nàng ta. “Miếng ngọc bội này năm ngoái mẫu hậu tặng cho trẫm làm quà sinh nhật, giờ trẫm ban cho nàng.”
Diêu Thục nghi ngỡ ngàng vì được sủng ái, vội đứng dậy tạ ơn, lại nghe hắn nói: “Nhưng trẫm cảm thấy còn chưa đủ.”
Ta ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn thản nhiên nói: “Từ hôm nay trở đi, Thuần Nhi sẽ là chiêu nghi của trẫm.”
Chiêu nghi…
Hắn để nàng ta đứng đầu cửu tần, chỉ còn cách vị trí phi một bước mà thôi.
“Thần thiếp khấu tạ long ân!” Nữ tử mừng rỡ quỳ rạp xuống, trên gương mặt chỉ có vẻ vui mừng.
Sau này không còn là Diêu Thục nghi nữa, gọi nàng ta là Chiêu nghi.
Trên gương mặt Thiên Phi hiện rõ vẻ oán hận, chuyện đó là đương nhiên thôi, tỷ ta bây giờ, luận về tình thế, chẳng thể nào vượt qua những người khác. Có rất nhiều chuyện tỷ ta không thể làm được nhưng người khác thì có.
Mọi người trong bữa tiệc đều lộ vẻ do dự. Đúng vậy, màn mở đầu của Diêu Chiêu nghi quá khoa trương. Bên dưới, ai cũng muốn lên song không dám. Đột nhiên Thiên Phi mỉm cười với ta, cười nói: “Không biết hôm nay Đàn Phi đã chuẩn bị gì? Hoàng thượng!” Tỷ ta kéo tay hắn, nũng nịu nói: “Người cũng mong chờ màn biểu diễn của muội ấy đúng không?”
Trong giọng nói của tỷ ta chỉ có sự coi thường và châm biếm. Phải thôi, tỷ ta cho rằng ta vẫn là đứa nha đầu ngốc nghếch chỉ để sai vặt, không biết gì hết. Ta cười lạnh lùng, vậy thì hôm nay ta sẽ để tỷ ta phải kinh ngạc một lần nhỉ? Tỷ ta mong mỏi được thấy ta bị xấu mặt, nhưng ta lại mong được nhìn thấy tỷ ta có sắc mặt thế nào.
Hạ Hầu Tử Khâm nhìn ta, trong ánh mắt cũng hiện nét cười. “Đàn Phi nghĩ sao?”
Ta từ tốn đứng dậy, cúi đầu đáp: “Thần thiếp vẫn chưa chuẩn bị được gì, có điều…”
“Nếu đã nói như vậy, Hoàng thượng, hay là thần thiếp ra vế đối trước, để Đàn Phi đối là được rồi.” Ta còn chưa nói xong, Thiên Phi đã cướp lời.
Ra câu đối ư, thế mà tỷ ta cũng nghĩ ra được. Tỷ ta tưởng một chữ ta cũng không biết nên chắc chắn rằng ta không thể đối được. Nói xong, tỷ ta liền đứng dậy, nói với thái giám đang đứng ở bên: “Đi chuẩn bị giấy mực cho bản cung!”
Tỷ ta còn muốn viết, muốn khoe khoang khoảng cách về khả năng viết chữ giữa tỷ ta và ta lớn tới mức nào sao? Hay tỷ ta cho rằng, ta hoàn toàn không biết tỷ ta viết vế đối gì.
Ta chỉ lạnh lùng đứng nhìn.
Bút nghiên, giấy mực đã được chuẩn bị xong xuôi, tỷ ta nhấc bút, trầm tư trong giây lát rồi hạ bút đề: “Bắc nhạn nam phi bắc quốc giai nhân hồi vọng bắc quốc[2]”
[2] Bắc nhạn nam phi bắc quốc giai nhân hồi vọng bắc quốc: Nhạn phương bắc bay tới phương nam, giai nhân bắc quốc ngóng trông bắc quốc.
Đặt bút xuống, tỷ ta đắc ý đứng dậy, ngoảnh lại nhìn ta. Nét bút của tỷ ta tuy thanh tú nhưng không đủ lực.
Trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ thán phục, thậm chí có những người còn nhỏ giọng nói thầm với nhau: “Ba chữ bắc, không dễ để đối được hoàn hảo đâu!”
“Cũng đúng, còn ý của vế đối nữa…”
“Ý chỉ sự đợi chờ, ngóng trông.” Thiên Phi nhẹ nhàng đọc rõ từng từ.
Không hiểu tại sao, trong khoảnh khắc ấy, ta như nhìn thấy vẻ hốt hoảng chợt dâng lên trong mắt Hạ Hầu Tử Khâm. Sắc mặt hắn hơi thay đổi, tay đặt trên bàn hơi run nhưng chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, gương mặt hắn lại lộ vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn về phía ta.
Thiên Phi còn chủ động đưa chiếc bút lông sói cho ta, khóe miệng kéo thành nụ cười châm chọc.
Ta thu lại ánh mắt, cầm bút, thành thạo lấy thước vuốt phẳng tờ giấy Tuyên Thành. Bút vung lên, vế sau câu đối là: “Thu khứ đông lai thu thủy y nhân vọng xuyên thu thủy[3]”
[3] Thu khứ đông lai thu thủy y nhân vọng xuyên thu thủy:Thu đi đông tới, mỏi mắt ngóng trông người hằng nhớ nhung.
Thiên Phi “a” lên một tiếng, kinh hãi nhìn ta, không thốt nên lời. “Sao ngươi…”
Ta nhìn thấy Thiên Lục ngồi ở phía xa cũng đứng bật dậy, trên gương mặt nàng ta cũng là vẻ không thể nào tin được.
Nét chữ của ta được thừa kế từ Tô Mộ Hàn. Thanh tú, mỹ lệ lại mang theo sự cương quyết, trong ngang ngạnh vẫn ẩn giấu sự dịu dàng.
Diêu Chiêu nghi kinh ngạc thốt lên: “Tài năng của nương nương khiến chúng thần thiếp phải bái phục, tần thiếp có nghĩ ra mấy câu nhưng không đối được hoàn chỉnh. Không ngờ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà người có thể đối được!”
Nàng ta thật sự biết lựa gió bỏ buồm, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để chèn ép Thiên Phi.
Thư Quý tần cũng tiếp lời: “Đàn Phi nương nương quả thực thân tàng bất lộ, người nói đúng không, Vinh Phi nương nương?”
Sắc mặt Thiên Phi càng xấu hơn, Thư Quý tần đã nhắc nhở tỷ ta, kẻ khi xưa làm cung tỳ còn lợi hại hơn tỷ ta.
Chỉ là vì sao trông sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm lại kỳ lạ như thế, không giống đang vui mà cũng không giống đang giận dữ… Không biết có phải ảo giác hay không, ta vẫn luôn cảm thấy vế đối lúc nãy của Thiên Phi ẩn giấu huyền cơ, nếu không, tại sao khi lời của tỷ ta vừa dứt, sắc mặt hắn lại trở nên kỳ lạ như thế? Nhưng nếu như vậy, hẳn Thiên Phi không tính tới việc ta đối được câu trên chứ, huống chi, nhìn thần sắc của tỷ ta lúc nãy, hẳn tỷ ta cho rằng ta không đối được. Vậy thì đây không phải diễn trò đào hố chờ ta nhảy vào.
Bắc nhạn nam phi bắc quốc giai nhân hồi vọng quốc. Trong lòng ta nhớ lại vế đối của tỷ ta, ta ngẫm nghĩ, vế trên không hẳn hoàn mỹ mười phần, dù ta cũng có thể dùng hai câu thành ngữ “thu thủy y nhân” và “vọng xuyên thu thủy” cho vế dưới. Song ta thật sự không nhận ra ở phần giữa có gì đó không hợp lý. Chẳng lẽ ta đã nghĩ nhiều rồi sao?
Đám người vẫn xì xào bàn luận, thái hậu khẽ ho một tiếng, nói: “Vế đối này của Đàn Phi dù vô cùng hoàn chỉnh nhưng vẫn thiếu chút khí phách. Câu chữ nhi nữ tình trường, dẫu sao cũng không hẳn là tệ.”
Nghe thái hậu nói vậy, mấy phi tần mới nãy còn khen ta đối hay cũng không dám lên tiếng nữa.
“Tạ ơn Thái hậu chỉ bảo!” Ngoài miệng thì nói như thế nhưng trong lòng ta chỉ cười lạnh. Thiên Phi đã đưa ra vế trên như vậy, lại nói phải đối hợp cảnh, còn bảo ta phải đối thế nào nữa?
Nhưng Hạ Hầu Tử Khâm từ đầu chí cuối không hề nói một chữ, đừng nói tới những câu khen ngợi ban thưởng khiến ta càng thấy kỳ lạ hơn.
Lúc này, Thiên Phi cười cười, ôm lấy cánh tay hắn, nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng, dạo này thần thiếp buồn muốn chết, hay bảo Lục Mỹ nhân đàn cho thần thiếp nghe. Thần thiếp thấy khúc nhạc kia cũng rất hay, chi bằng hôm nay bảo muội ấy đàn một khúc?”
Ta có chút nghi ngờ, trước kia ám chỉ tỷ ta đẩy Thiên Lục ra, nhưng mãi vẫn không có động tĩnh gì, hóa ra không phải không muốn, mà là chờ tới cơ hội đêm Giao thừa tuyệt hảo này.
Đánh đàn sao, tài này cũng bình thường, nhưng ta muốn xem thử rốt cuộc Thiên Lục có thủ pháp siêu phàm gì mới có thể nắm giữ trái tim Hạ Hầu Tử Khâm.
Cung tỳ nhanh chóng mang đàn tới, cẩn thận đặt giữa phòng, Thiên Lục đứng dậy, bước ra, khẽ nhún người chào hỏi mọi người.
Ta mới phát hiện nàng ta hôm nay mặc bộ váy màu tím phớt, bông mẫu đơn màu tím trên gấm như ẩn như hiện, đầy vẻ mơ màng. Dải lụa mỏng, sáng màu rủ xuống từ khuỷu tay. Mỗi bước đi của nàng ta đều uyển chuyển, phi phàm.
Không hiểu vì sao, ta ngoảnh lại nhìn hắn. Trong mắt hắn thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, rồi chậm rãi, chậm rãi hóa thành dịu dàng…
Thiên Lục bước đến bên chiếc đàn rồi ngồi xuống, dải lụa mỏng trên khuỷu tay được gạt ra phía sau, đặt tay lên dây đàn, khẽ gảy.
Tiếng đàn thánh thót vang lên, cảm giác kỳ ảo trong nháy mắt đã bao phủ cả cung điện, tất cả đều ngừng lại tiếng thì thầm nhỏ to, nín thở tập trung, chăm chú lắng nghe.
Âm sắc uyển chuyển như nước chảy mây trôi, lưu loát lại mang chút ưu sầu. Đêm Giao thừa này, vế đối của ta có thể khiến thái hậu không vui, sao nàng ta lại chọn một khúc nhạc đầy phiền muộn như thế chứ?
Ta lắng nghe, đây là Tỳ bà ngữ, nàng ta lại dám đàn khúc này?
Đàn son dứt, khiêu vũ dưới trăng, hương say như xưa.
Ai tấu khúc nát tâm can, đàn xé gió đông, cớ sao hồng nhan tiều tụy.
Mối hận thân thế, tỏ bày cùng ai, mày xinh ủ dột.
Nỗi bi hoan ly hợp trên thế gian chuyển vần, xưa đúng nay sai nhìn chẳng hết.
Tâm khó giấy, mấy phen ly hợp, người ngọc chưa già.
Chợt mộng tình đứt lìa, huy hoàng tán tận, trăng mờ, bóng càng lẻ loi.
Tâm sen đắng, duyên tựa nước, ngóng trời xanh.
Trời xanh nếu có tình cũng sẽ già đi, yêu hận triền miên đều là quá vãng…
Không hiểu sao, ta như mơ hồ hiểu được ẩn ý trong khúc đàn này. Chỉ thoáng chốc, trong phòng như bị thứ gì đó đè nặng, ta hoảng hốt ngoảnh đầu nhìn về phía hắn.
Ánh mắt hắn vẫn nhìn thẳng vào người con gái trước mặt, chân mày anh tuấn khẽ nhíu lại, đôi môi mấp máy, nói ra hai từ. Ta ngồi cách hắn không xa lắm, lần này ta đã nghe thấy rất rõ ràng.
Hắn gọi: “Phất Hy…”
Trái tim đau nhói, ngốc quá, ta đã nhớ ra rồi, đêm ấy hắn ngủ say, nói hai chữ, chính là Phất Hy.
Phất Hy, Phất Hy, Phất Hy…
Giống như ma chướng, trong phút chốc cứ quẩn quanh trong đầu ta, làm cách nào cũng không xua đi được. Ta ghen, ghen với nữ tử có thể được hắn khắc ghi trong lòng. Hạ Hầu Tử Khâm, ngươi nói cho ta biết đi, rốt cuộc ngươi yêu đến mức nào? Ta muốn tự cười mỉa, hóa ra hắn đã có người trong lòng rồi.
Thật khó chịu, đột nhiên ta lại muốn khóc. Nước mắt đã chảy vòng quanh viền mắt, từ trước tới giờ, chưa bao giờ ta thấy ấm ức như vậy.
Thiên Phi vẫn tựa bên người hắn, cặp mắt phượng nhỏ dài chăm chú nhìn Thiên Lục, trong đáy mắt là sự thỏa mãn.
Cuối cùng ta cũng đoán được huyền cơ trong vế đối của tỷ ta. Chẳng qua chỉ muốn mở đường cho Thiên Lục. Nếu ta đoán không nhầm, bắc quốc… bắc quốc… chính là Bắc Tề! Phất Hy là giai nhân bắc quốc, cũng là người con gái hắn thật lòng yêu thương.
Nghĩ tới đây, ta lại không khỏi chán nản mà muốn cười.
Thiên Phi, Thiên Lục…
Thế mà bọn họ lại nghĩ tới chuyện dùng cách này để giữ trái tim của hắn. Ta thật sự muốn hỏi Thiên Lục, chẳng lẽ nàng ta bằng lòng làm kẻ thế thân thật ư? Tại sao ta luôn cảm thấy Thiên Lục trong trí nhớ của ta là người kiêu ngạo, bất khuất, coi thường mấy chuyện như vậy chứ?
Tất cả đều kết thúc một cách hoàn hảo trong lúc ta thất thần.
Hạ Hầu Tử Khâm khẽ gạt tay Thiên Phi ra, đứng dậy bước về phía trước. Thiên Lục đứng lên, có phần e sợ, cúi người: “Hoàng thượng…”
Hắn cúi người, khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng ta, bật cười. “Hôm nay trẫm… vô cùng vui vẻ.”
Chỉ một câu này thôi, không có ban thưởng, không có tấn phong, nhưng ai cũng hiểu, trong cuộc chiến ngầm mãnh liệt đêm Giao thừa này, Thiên Lục đã thắng.
Quả nhiên, là nàng ta.
Ta nhìn thấy vẻ mặt thái hậu không mấy vui vẻ, song cũng vì để tâm tới hoàn cảnh nên không nói gì mà thôi. Thiên Lục, nàng ta đã khiến Hạ Hầu Tử Khâm vừa lòng nhưng lại đắc tội với thái hậu, xem ra con đường của nàng ta sau này cũng không hẳn dễ đi.
Ta nhìn Thiên Phi, tỷ ta vẫn rất đắc ý, sắc mặt vốn trắng nhợt của tỷ ta cũng ửng hồng đôi chút. Khi Hạ Hầu Tử Khâm quay lại chỗ ngồi, tỷ ta mới khẽ cười, tới gần, hạ giọng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp thấy hơi mệt, xin được lui trước nghỉ ngơi.”
Thái hậu nghe thấy vậy thì sắc mặt thay đổi, lo lắng hỏi: “Vinh Phi thấy khó chịu sao? Vậy ai gia để hoàng thượng đưa con về trước nhé!”
Thiên Phi vội đáp: “Đa tạ Thái hậu quan tâm, thần thiếp không sao, đêm nay là đêm đặc biệt, sao thần thiếp để mọi người mất vui được chứ? Để cung nhân đưa thần thiếp về là được rồi.”
Ta ngạc nhiên, dường như chỉ trong thời gian ngắn mà Thiên Phi càng lúc càng biết ăn nói. Âm thầm đẩy Hạ Hầu Tử Khâm ra, cũng không đẩy thẳng qua chỗ Thiên Lục, chỉ như thế thôi, tỷ ta cũng đã tạo ra cơ hội cho bọn họ rồi.
Hắn nhìn tỷ ta bằng ánh mắt thương yêu, khẽ gật đầu, gọi Lý công công đến dặn dò: “Tiểu Lý Tử, ngươi đưa Vinh Phi về đi, chờ nàng ngủ rồi hãy quay lại đây!”
“Vâng, Hoàng thượng, nô tài xin tuân lệnh!” Lý công công vui vẻ thưa “vâng” rồi nhanh chóng bước tới dìu Thiên Phi, nói: “Nương nương, xin người đi cẩn thận!”
Lý công công cũng là người nhanh nhạy, đương nhiên giờ sẽ tìm đủ mọi cách để lấy lòng Thiên Phi.
Sau đó có mấy phi tần bước ra biểu diễn vài tiết mục nhưng Hạ Hầu Tử Khâm đã không còn để tâm, chỉ có thái hậu khen hay, lại lần lượt tấn phong cho vài quý nhân và tiểu viện.
Điều khiến ta ngạc nhiên là, cả tối nay Thư Quý tần không hề làm gì, mà Diêu Chiêu nghi đã được tấn phong cũng không hề vui sướng, trái lại còn như che giấu sự giận dữ.
Thiên Phi chỉ ra một vế đối, vậy mà có thể mở ra một đoạn đường tốt như vậy. Đột nhiên ta cảm thấy hoảng hốt, đây không phải cách mà người như Thiên Phi có thể nghĩ ra được.
Đưa mắt nhìn khắp cung điện, Thiên Lục vẫn bình tĩnh ngồi đó, thần sắc thản nhiên. Dường như nàng ta cảm nhận được gì đó, ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt ta khiến ta hơi giật mình, nhưng nàng ta không hề trốn tránh mà nhìn thẳng vào mắt ta, khóe miệng dãn ra thành nụ cười. Nụ cười ấy đầy vẻ sâu xa. Quả nhiên là nàng ta.
Lòng bàn tay rịn mồ hôi, ta nên đoán ra sớm, nàng ta thật sự là người không an phận! Phải chăng hôm ấy nàng ta lôi kéo ta về cùng một phía, cũng chỉ là đưa ra thông điệp cuối cùng sao? Ta không đồng ý, cuối cùng nàng ta cũng không kiềm chế nữa, đã ra tay phản kích.
Trong lòng ta cũng dần sáng tỏ, muốn điều tra người trong lòng của Hạ Hầu Tử Khâm thực ra không khó chút nào. Sao ta lại quên mất, còn có đại học sĩ đứng sau chống lưng cho nhà họ Tang chứ? Muốn biết thì quả thực dễ như trở bàn tay.
Không phải ta chưa hề nghĩ tới chuyện đó, ta chỉ có chút sợ hãi, không muốn nghĩ đến mà thôi.
Ta muốn… trốn chạy. Nơi lồng ngực bắt đầu đau âm ỉ, từ khi nào hắn đã chiếm được một chỗ trong lòng ta, khiến ta nhớ tới nụ cười của hắn, nhớ tới sự ngang ngược của hắn, nhớ tới tính hình trẻ con của hắn…
Dạ yếu đã tàn, mọi người lần lượt ra về. Bao người chán nản, mất mát. Cuối cùng hắn cầm tay Thiên Lục, kéo nàng ta lên ngự liễn.
Ta hít sâu một hơi, kéo chặt áo lại rồi bước ra ngoài, muốn cố gắng để bản thân nhìn không thảm hại như vậy.
Diêu Chiêu nghi cũng theo ra ngoài, cười nói: “Nương nương, thật không ngờ tới, đúng không?”
Đương nhiên, ta không thể ngờ được.
Ta không đáp, trông thấy Thư Quý tần đang đi tới, ghé vào tai nàng thì thầm mấy câu, nàng ta gật đầu, lại nói: “Tần thiếp đưa Thái hậu về trước rồi nói sau, nương nương, người đi cẩn thận!”, nói xong liền cười nhạt, xoay người đi mất.
Thư Quý tần cũng cúi người, đi theo nàng ta.
Ta thở dài một tiếng, rời khỏi Hy Ninh cung.
Phương Hàm và Vãn Lương thấy ta đi ra liền nhanh nhẹn tới đón. Vãn Lương giũ áo choàng ra, cẩn thận khoác lên cho ta, hỏi: “Nương nương có thấy lạnh không?”
Ta lắc đầu, có lạnh hơn nữa cũng không thể so với cái lạnh trong tim.
Phương Hàm đi tới dìu ta, hạ giọng nói: “Nương nương đừng để tâm, người thông minh như nương nương hẳn đã sớm nghĩ tới rồi. Lòng dạ Lục Mỹ nhân thâm sâu, cứ xem như hôm nay khiến mọi người kinh ngạc. Không phải sau này cô ta sẽ phải cẩn thận ở bất cứ nơi nào?”
Chắc hẳn bọn họ đã trông thấy cảnh Hạ Hầu Tử Khâm và Thiên Lục cùng ra khỏi đây, tuy không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng với sự thông minh của mình, Phương Hàm cũng sẽ đoán được tới bảy, tám phần.
Ta do dự một lát rồi nhẹ giọng nói: “Về thôi!”
Thật ra Thiên Lục có được sự sủng ái hay không, ta không sợ. Điều duy nhất khiến ta khó chịu chính là nữ tử tên Phất Hy này. Nắm lấy túi gấm cất trong tay áo, nếu Thiên Lục đã chủ động ra tay, vậy thì đừng trách ta không khách khí!
Loan kiệu đi được một đoạn thì ta bảo dừng lại.
Kiệu được hạ xuống, Vãn Lương vội vàng hỏi: “Nương nương sao vậy?”
Nhớ tới gương mặt của hắn, ta chẳng có cách nào xua đi được nỗi khổ không nói nên lời, thôi thì đi bộ một lát, hít thở bầu không khí lạnh lẽo trong đêm để bản thân thanh tịnh một chút.
Tình yêu của đế vương, sao có thể gọi là yêu?
“Nương nương có tâm sự gì sao?” Phương Hàm đi bên cạnh, khẽ hỏi.
Hít sâu một hơi, ta ngoảnh lại nhìn nàng ta, cố nặn ra nụ cười, hỏi: “Cô cô đã từng nghe nói về Phất Hy chưa?”
“Phất Hy?” Phương Hàm hạ giọng lẩm nhẩm nhưng lại lộ ra vẻ nghi hoặc, trầm ngâm một hồi, đành lắc đầu. “Nô tỳ chưa từng nghe tới cái tên ấy, sao bỗng dưng nương nương lại nhắc tới chuyện này?”
Ta không khỏi thất vọng song lắc đầu, đáp: “Không sao, ta chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.”
Phương Hàm nghe vậy cũng không nói thêm nữa.
Ba người yên lặng đi được một đoạn, trong bóng đêm mờ mịt, dường như ta lờ mờ trông thấy phía trước có hai bóng người. Ta cũng không nghĩ nhiều, chắc là phi tần nào đó đang rời khỏi Hy Ninh cung thôi.
Chậm rãi bước đi, lại đột nhiên nghe thấy có tiếng người nói, vì khoảng cách không gần lắm nên ta hầu như không nghe được gì, chỉ thoáng nghe thấy cung tỳ kia nói: “Sao dám học theo ả chứ?” Trong lòng chấn động, không hiểu tại sao, “ả” trong lời nói của người kia khiến ta chợt nhớ tới Phất Hy.
Phất Hy tựa như con dấu được khắc vào tim hắn, mà hắn với ta cũng thế. Để tâm rồi, mới khiến bản thân ta càng hiểu hơn.
“Đứng lại!” Ta đột nhiên lên tiếng.
Phương Hàm và Vãn Lương đều giật mình, nhìn theo ánh mắt ta.
Hai người phía trước cũng dừng bước, quay lại, trông thấy ta thì hoảng hốt hành lễ: “Tần thiếp tham kiến Đàn Phi nương nương!”
“Nô tỳ tham kiến Đàn Phi nương nương!”
Nhìn kĩ, hóa ra là Ngọc Dung hoa.
Nàng ta vẫn giống như lầu đầu ta gặp ở ngự hoa viên, gầy gò, yếu ớt. Ta nhớ Phương Hàm đã từng nói, nàng ta được Hạ Hầu Tử Khâm đưa tới từ phủ thế tử, tiến cung đã ba năm mà chưa một lần được sủng ái.
Đúng rồi, phủ thế tử…
Trái tim run lên, ta như chợt nhớ ra điều gì đó.
Nếu không phải nhờ buổi yến tiệc đêm Giao thừa, ta cũng sẽ không nhớ ra Ngọc Dung hoa là người như thế nào.
Nàng ta khẽ nhún người, ta không bảo đứng thẳng, nàng ta cũng không dám động đậy. Cung tỳ bên cạnh nàng ta cũng căng thẳng nắm chặt hai bàn tay. Chắc chắn nàng ta không nghĩ ra, ta là người trước nay không hề có quan hệ với nàng ta, sao đột nhiên lại gọi.
Ta chậm rãi bước lên, người ở trước mặt ta đoan trang, thận trọng. Hôm nay nàng ta ăn mặc rất đẹp, chỉ đáng tiếc, vẫn không thể giữ được ánh mắt của Hạ Hầu Tử Khâm.
Nàng ta càng cúi thấp đầu, tới hít thở cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
Ta bật cười. “Đứng lên đi, sao Ngọc Dung hoa phải căng thẳng như thế? Chẳng qua bản cung tình cờ trông thấy hai người đi phía trước, thuận miệng gọi một tiếng thế thôi.”
Nghe thấy vậy, nàng ta cũng dần thả lỏng, nhưng vẫn lộ vẻ ngờ vực, đứng thẳng dậy, khẽ nói: “Tạ ơn nương nương!”
Ta gật đầu, đi vòng qua nàng ta, nói: “Ngọc Dung hoa muốn về Đinh Hiên các sao? Vừa khéo, bản cung cùng chung một đoạn đường với ngươi, chi bằng đi cùng ta đi!”
Nàng ta có chút kinh ngạc nhưng vẫn không lên tiếng từ chối, vội vã bước theo, nói: “Tần thiếp chỉ sợ thân phận thấp kém, không có tư cách đi cạnh nương nương.”
Ta ngoảnh lại, đưa mắt nhìn nàng ta. Nàng ta lập tức cúi gằm mặt, thậm chí giọng nói cũng rất chân thành. Ta mỉm cười, thuận miệng đáp: “Ngọc Dung hoa khách sáo rồi, về lý, bản cung còn phải gọi ngươi một tiếng “tỷ tỷ” mới phải. Ngươi theo hoàng thượng từ phủ thế tử, ở trong cung này, có mấy người được như ngươi?”
Nàng ta giật mình, vội nói: “Tần thiếp không dám!”
Ta cười cười. “Có gì mà dám hay không chứ? Ai mà biết được nữ tử trong cung mai này sẽ ra sao! Chỉ là bản cung lấy làm lạ, phi thiếp hoàng thượng mang theo từ phủ thế tử chỉ có một mình ngươi, trước đây, ngươi ở phủ thế tử bao nhiêu năm như thế, sao không thể nắm giữ được trái tim hoàng thượng chứ?”
Theo lẽ thường, nếu chỉ có một mình nàng ta mà vẫn không thể chiếm được trái tim của hắn thì nàng ta đã quá thất bại rồi.
Lời của ta khiến Ngọc Dung hoa run rẩy. Nàng ta thoáng đảo mắt, như nhớ tới điều gì đó nhưng lại cắn môi, không lên tiếng. Ta liếc mắt nhìn cung tỷ đứng sau nàng ta, chỉ thấy sắc mặt của cung tỳ cũng rất lạ.
Trong lòng có chút căng thẳng, ta không sai, Phất Hy chưa từng vào cung. Nàng ta và Hạ Hầu Tử Khâm ở bên nhau là chuyện khi hắn vẫn còn ở phủ thế tử.
Bây giờ, ta cũng hỏi đúng người rồi.
Lại đi thêm vài bước, đã thấy Cảnh Thái cung ở trước mặt, ta đột nhiên dừng bước.
Ngọc Dung hoa có phần kinh hãi, ta quay lại nói với nàng ta: “Bản cung tới nơi rồi, có điều bản cung muốn mời Ngọc Dung hoa vào Cảnh Thái cung ngồi một lát. Bản cung rất có hứng muốn được nghe tâm sự của Ngọc Dung hoa, không chừng bản cung còn có thể giúp ngươi một tay nữa.”
Nếu Thiên Lục đã có bản lĩnh đưa Phất Hy ra, ta cũng nên tìm cơ hội giúp nàng ta một tay. Ta nghĩ, cùng lắm là nàng ta nhờ Cố đại nhân dò la chuyện này, vậy sao ta không đích thân tìm hiểu?
Có lẽ, ta sẽ biết nhiều hơn Thiên Lục.