Trước khi nghỉ, Trương Thiên Trữ ước chừng hẹn gặp Đào Lễ hai lần, Đào Lễ không lần nào đi ra ngoài. Nàng còn chưa xác định chính mình nên dùng biểu tình như thế nào đối mặt vị "bạn bè" Trương Thiên Trữ này, nàng tuyệt đối không muốn gặp nàng. Mà Đồng Ngưng cũng ước chừng hẹn nàng nhiều lần, đồng dạng nàng cũng không đi. Đối mặt với Đồng Ngưng cũng không phải xác định vị trí là "bạn bè" đơn giản như vậy, vấn đề người yêu này nàng càng là không có nắm chắc đi, cho nên rõ ràng nên làm đà điểu, ai cũng không gặp là tốt nhất.
Mà kỳ nghỉ cũng là cho nàng cơ hội tốt làm đà điểu, nàng sẽ có một tháng nghiêm chỉnh không cần nhìn thấy hai vị học tỷ khiến nàng nghi hoặc này.
Kỳ nghỉ thật là thời gian tốt để thả lỏng, Đào Lễ gặp bạn thân hồi trung học, cơ hồ mỗi ngày đều có hẹn. Cùng bạn cũ cùng trường đi chơi như vậy Đào Lễ sẽ đem phiền não ở đại học ném hết sau tai. Cái gì ngự tỷ với học tỷ đều đi chết đi!
Bạn phát hiện Đào Lễ trải qua nửa học kỳ cuộc sống đại học bị chà đạp, tửu lượng bất quá sánh ngang trẻ nhỏ không biết uống. Bất quá có uống cũng là loại ngàn chén không say, một ly lại một ly chuốc vào trong bụng, nhìn như hét lên rất nhiều rất có năng lực uống, kỳ thật nàng chẳng qua giả vờ phong cách mà thôi
"Đứa trẻ lớn, có tâm sự hả." Xem Đào Lễ tình cảnh bi thảm chuẩn bị chịu chết kia, Đông tỷ tỷ liên tiếp lắc đầu.
Đào Lễ trong thâm tâm cảm thấy không thể tiếp tục như vậy. Nhớ ngày đó lúc vừa mới bước vào đại học nàng chính là thanh niên tốt tích cực hướng về phía trước, sao có thể bị hai nữ nhân ở trong nháy mắt gây sức ép thành ra uể oải như thế này? Đây không phải cuộc sống đầy hứa hẹn tuổi trẻ nên có.
Vì thế Đào Lễ không cùng bạn bè đi ra ngoài uống rượu cãi lộn, mỗi ngày đều đến Thư viện, thực hành xã hội cũng có điểm thú vị, giống như hoa hướng dương hướng đến ánh mặt trời, cả người lại sống lại …
Sống lại! Nàng vẫn là nàng, vẫn là Đào Lễ có rất nhiều bạn bè, hay cười.
Đào Lễ vốn tưởng rằng có thể hảo hảo mà hưởng thụ kỳ nghỉ, không nghĩ tới… Đồng Ngưng lại là âm hồn bất tán như vậy!
Ở Thư viện gặp được nàng hai lần, ở quán cà phê đường Nam Kinh gặp được nàng ba lượt, kể cả đi vệ sinh ở trung tâm thương mại đều có thể gặp nàng đâm đầu đi tới mang theo bao lớn bao nhỏ. Mỗi lần Đào Lễ đều giả bộ vô thanh vô tức trốn Đồng Ngưng, coi như cường đại khí tràng theo bốn phương tám hướng hướng nàng đánh úp lại của Đồng Ngưng kia như không — cần tránh liền phải tránh! Không thể nửa chừng bỏ dở!
Nàng giả bộ lộ liễu như vậy Đồng Ngưng cũng không vạch trần nàng, Đồng Ngưng muốn nhìn một chút nàng có thể đà điểu đến mức nào.
Không nghĩ tới Đào Lễ thật đúng là luôn luôn trốn tránh, hoàn toàn coi như không quen biết Đồng Ngưng, Đồng Ngưng không thể nhịn được nữa, đưa tay kéo lấy áo Đào Lễ: "Tiểu Đào Tử…"
Đào Lễ bỗng nhiên quay đầu, giật mình cực độ: "Đồng học tỷ? Hạnh ngộ hạnh ngộ (rất vui khi được gặp)."
Đồng Ngưng giơ lên khóe miệng, hoàn toàn đoán trước được ý tứ nhưng không nói ra, cũng không vạch trần nàng: "Đi vội vã như vậy, đi nơi nào?"
"Đi… Đi nhà vệ sinh."
"Vậy sao?" Đồng Ngưng buông nàng ra, đem bao lớn bao nhỏ hàng đã mua để trên mặt đất, một lần nữa nói: "Đi đi, tôi chờ em."
Đào Lễ kinh ngạc: "Học tỷ chờ em làm gì?"
"Em nói xem?" Đồng Ngưng không nhanh không chậm, đương nhiên tuyệt đối không để vào mắt Đào Lễ đang diễn kịch kia, "Em còn thiếu chị một đáp án."
"Đáp án?"
"Trí nhớ em đúng là kém." Đồng Ngưng không để ý ở trung tâm thương mại người đến người đi, bước ba tới gần Đào Lễ. Đào Lễ thấy nàng như vậy lập tức lùi lại đằng sau, chỉ cần lùi sau hai bước chính là lan can, trừ phi là từ lầu hai trung tâm thương mại nhảy xuống còn không nàng thật sự là không còn đường trốn. Đào Lễ tiếp tục xoay quay đầu lại, khuôn mặt Đồng Ngưng xinh đẹp trưởng thành tiếp tục tiến lại, nếu Đào Lễ không đúng lúc phanh lại, hai người thế nào cũng thành hôn nhau giữa trung tâm thương mại.
"Học tỷ…"
"Câu trả lời của em là?" Dưới khoảng cách gần như vậy, trên mặt Đồng Ngưng hiện ra một vẻ bi thương, cái loại bi thương này ngưng tụ ở trong hai mắt của nàng dừng lại ở đôi mắt Đào Lễ đem bi thương của nàng đều truyền tới làm cho Đào Lễ ngay mặt trực tiếp cảm thấy nàng khó sống, "Tôi một mực chờ đợi câu trả lời của em, chính là em thật sự có để ở trong lòng sao? Trong lòng em căn bản sẻ không có tôi đúng không?"
Trong lòng Đào Lễ bị Đồng Ngưng kéo lên, vô giác liền buột miệng nói ra: "Không phải, em… Còn đang lo lắng."
Đồng Ngưng nghi hoặc tiếp tục nhìn chằm chằm Đào Lễ.
"Em không muốn, về chuyện của chúng ta, quyết định qua loa như vậy."
Với đáp án này Đồng Ngưng cuối cùng cũng có điểm hài lòng. Nàng nâng người lên, vẻ u buồn trên mặt nàng bớt dần: "Tôi luôn luôn chờ em cho tôi câu trả lời, đừng nên quên."
Nhìn thấy bóng lưng Đồng Ngưng rời đi, Đào Lễ bất đắc dĩ.
Ai… Vì sao Đồng học tỷ đại mỹ nhân như vậy sẽ thích mình? Rốt cục nàng nhìn trúng mình điểm nào?
Đào Lễ nhìn trời, nàng thật sự không rõ a.
Duyên phận loạn thất bát tao của Đào Lễ cùng Đồng Ngưng giống như là từ kỳ nghỉ kia mà bắt đầu. Hai người không hiểu sao đi tới chỗ nào đều có thể gặp, Đào Lễ không biết có phải Đồng Ngưng thông minh lại âm trầm cố ý an bài hay không, thành phố S rộng lớn như vậy, biển người mênh mông, sao có thể nói gặp liền gặp được sao? Đối với chuyện này Đào Lễ đến về sau cũng không thể hiểu rõ, nhưng mà sau này… Chuyện này cũng không quan trọng như vậy.
Nếu không phải do trận mưa kia, có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không tới nhanh như vậy, Đào Lễ cùng Đồng Ngưng còn không biết phải đi nhiều ít đường vòng như thế nào mới có thể chân chính đi đến bên nhau…
Ngày đó lúc ban ngày thật ra thời tiết tốt lắm, Đào Lễ như thường lệ ra khỏi nhà, mẹ nàng nhắc nhở nàng mang ô, dự báo thời tiết nói buổi chiều sẽ mưa. Đào Lễ nhìn lên trời, nói sao có dấu hiệu trời mưa được? Huống chi nàng chắc là trước khi bầu trời tối đen thì sẽ về nhà. Cho nên nàng không mang ô.
Trời không toại nguyện ý người, Đào Lễ ở trong thư viện đang ngủ, tỉnh lại là bị quản lý thư viện đánh thức. Nàng hỗn loạn đi tới cửa, phát hiện trời không chỉ đã sớm đen, hơn nữa còn đang mưa to. Đào Lễ ngồi nguyên tại chỗ, muốn gọi điện thoại về nhà nhưng kinh ngạc phát hiện ra chính mình lại không mang di động… Thật sự là ông trời muốn chỉnh nàng, không ai có thể hỗ trợ được a.
Đào Lễ đứng ở cửa thư viện hồi lâu cũng không thấy mưa tạnh, đang lúc nàng than thở sợ hãi đêm nay cũng không thể về nha đột nhiên một chiếc xe màu đen dừng ở phía trước. Cửa kính xe hạ xuống, lại là Đồng Ngưng học tỷ?!
Đồng Ngưng hướng nàng ngoắc, Đào Lễ ba bước thành hai bước chạy lao vào trong xe của nàng. Tuy rằng Đào Lễ chạy vô cùng nhanh nhưng là quần áo vẫn bị ướt.
"A… mưa thật lớn!" Đào Lễ cảm thán, "Học tỷ, làm sao chị biết em ở trong này?"
Đồng Ngưng không trả lời vấn đề của nàng, nổ máy xe: "Em có thể qua đêm bên ngoài sao?"
Đào Lễ buột miệng nói ra: "Đều lớn như vậy rồi, đương nhiên có thể." Sau khi nói xong đột nhiên giật mình vấn đề chính mình vừa rồi trả lời, Đồng Ngưng đưa lưng về phía nàng, thấy không rõ vẻ mặt của nàng.
Hay là, đó là một cạm bẫy?!
"Đi nhà của tôi uống một chén đi, nhà của tôi không có ai."
Sau khi Đồng Ngưng không nhanh không chậm nói ra những lời này Đào Lễ hoàn toàn hóa đá.
Quả nhiên, là âm mưu a.