“Sao em không kiểm tra các tin nhắn nhỉ?” anh nói, hôn tôi, rồi đi vào nhà tắm. Sau khi uống vài ngụm trà, tôi cầm ống nghe điện thoại lên và ấn nút sao.
“Bạn có hai mươi ba tin nhắn,” giọng nói của cái điện thoại vang lên, và tôi nhìn nó kinh ngạc. Hai mươi ba?
Có lẽ đều là tin nhắn mời làm việc! là ý nghĩ ban đầu của tôi. Có lẽ ai đó gọi từ Hollywood! Thật sự phấn chấn, tôi ấn nút để nghe tin nhắn đầu tiên. Nhưng đó không phải tin nhắn mời làm việc - đó là Suze - và giọng cô ấy nghe thực sự suy sụp.
“Bex này, hãy gọi ngay cho mình. Ngay khi cậu nhận được tin nhắn này. Chuyện này... chuyện này thực sự khẩn cấp. Bye”
Giọng nói trong điện thoại hỏi tôi có muốn nghe những tin nhắn còn lại không - và một giây nào đó, tôi lưỡng lự. Nhưng nghe giọng Suze có vẻ rất thảm thiết - tôi nhớ ra, cảm thấy tội lỗi, là hôm qua cô ấy cũng gọi. Tôi quay số điện thoại - thật bất ngờ, nó bật sang chế độ tự trả lời trên điện thoại của cô ấy.
“Hi! Mình đây!” tôi nói ngay khi giọng nói thu âm của Suze kết thúc. “Ừm, nếu cậu không có nhà mình hy vọng dù là chuyện gì thì nó cũng sẽ qua đi...”
“Bex này!” Giọng Suze như phá thủng màng nhĩ của tôi. “Ôi Chúa ơi, Bex, cậu đã ở đâu thế?”
“Ở ngoài,” tôi mơ hồ nói. “Và rồi đi ngủ. Suze này, mọi việc thế...”
“Bex này, mình chưa bao giờ nói những câu đó!” cô ấy cắt ngang, nghe rất đau khổ. “Cậu phải tin mình. Mình chưa bao giờ nói điều gì như thế. Họ đã... bẻ cong mọi thứ. Mình đã nói với mẹ cậu, mình không biết gì...”
“Mẹ mình sao?” tôi băn khoăn hỏi. “Suze này, từ từ đã. Cậu đang nói đến chuyện gì thế?”
Im lặng
“Ôi Chúa ơi,” Suze nói. “Bex này, cậu chưa đọc nó sao?”
“Đọc cái gì?” tôi nói.
“Tờ The Daily World,” Suze nói. “Mình... mình nghĩ cậu có tất cả các tờ báo của Anh chứ.”
“Bọn mình có,” tôi nói, vỗ nhẹ khuôn mặt khô cong của mình. “Nhưng họ vẫn để ở ngoài. Có... có cái gì về mình sao?”
“Không,” Suze nhanh nhảu nói. “Không, ý mình là... có một chuyện rất vặt vãnh. Nhưng nó không đáng để đọc đâu. Mình thực sự không buồn xem. Thực ra... hãy quẳng cái tờ The Daily World đó đi, mình sẽ làm thế. Chỉ việc... cho nó vào thùng rác, thậm chí đừng mở nó ra.”
“Có cái gì kinh khủng lắm à?” tôi lo lắng nói. “Chân mình nhìn mập quá à?”
“Thực sự không có gì mà!” Suze nói. “Không có gì! À thế cậu... đã đến trung tâm Rockefeller chưa? Chắc phải tuyệt lắm đấy! Hay là cửa hiệu bán lẻ đồ chơi cao cấp FAO Schwarz? Hay là...”
“Suze, thôi nào,” tôi cắt ngang. “Mình sẽ đi lấy nó đây. Mình sẽ gọi lại cho cậu sau.”
“OK, nghe này, Bex, chỉ cần nhớ là,” Suze vội vã nói. “Gần như không có ai thèm đọc cái tờ The Daily World đó đâu. Cậu biết đấy chắc chỉ khoảng ba người. Đến mai nó sẽ chẳng còn là gì nữa. Ai cũng biết tờ báo đó chỉ luôn đơm đặt...”
“Đúng thế,” tôi nói, cố gắng giữ giọng thoải mái. “Mình sẽ nhớ lời cậu dặn. Và đừng lo lắng Suze nhé! Nhưng chuyện nhảm nhí ngu ngốc đó sẽ không làm mình lo sợ đâu!”
Nhưng khi đặt điện thoại xuống, tay tôi hơi run run. Họ nói cái quái gì về tôi thế không biết. Tôi vộ vã ra cửa, nhặt vội chồng báo lên, và mang tất cả vào giường ngủ. Tôi nắm ngay lấy tờ The Daily World, luống cuống mở ra đọc. Từng trang từng trang một... nhưng không có gì cả. Tôi quay lại từ đầu đọc qua các trang kỹ càng hơn, rồi nhìn vào những cái tít đóng khung nho nhỏ - thực sự thì chẳng có cái gì đề cập đến tôi cả. Tôi ngả người vào gối, điếng cả người. Suze nói về cái quái gì vậy? Tại sao cô ấy lại...
Rồi tôi nhìn vào giữa hai trang báo trải rộng. Một trang bị gập lại, trơi trên giường, chắc là bị rơi ra ngoài khi tôi nắm lấy tờ báo. Thật chậm rãi, tôi với tay lấy tờ báo. Tôi mở ra. Và cứ như thể có ai đó đấm thụp vào bụng tôi vậy.
Có một bức ảnh của tôi. Đó là bức ảnh tôi không nhận ra được - không được đẹp đẽ lắm. Tôi đang đi bộ, ở một cái phố nào đó... Một con phố ở New York, tôi bỗng nhận ra. Tôi đang xách rất nhiều túi đồ mới sắm. Có một bức ảnh của Luke, trong một khung tròn. Và cả một bức ảnh nhỏ của Suze. Và tít báo là...
Tôi không thể nói với bạn nó viết cái gì. Tôi thậm chí không thể nói ra được. Nó... nó thật khủng khiếp.
Đó là một bài báo khổng lồ, trải rộng cả giữa mặt báo. Khi đọc nó, tim tôi đập thình thịch; đầu tôi vừa nóng vừa lạnh. Thật là kinh tởm. Nó quá... cá nhân. Mới đọc một nửa mà tôi đã không thể chịu được nữa. Tôi gập tờ báo lại và nhìn lên, thở gấp, cảm thấy như muốn ói ra.
Rồi đột nhiên, tay run rẩy, tôi mở nó ra lần nữa. Tôi phải đọc xem chính xác họ nói cái gì. Tôi phải đọc từng dòng khủng khiếp và ô nhục đó.
Cuối cùng cũng đọc xong, tôi ngồi đó, thở gấp, cố gắng giữ bình tĩnh. Tôi không thể tin được chuyện này thực sự đang diễn ra. Chắc nó phải được in đến hàng triệu bản. Không kịp ngăn lại nữa rồi. Tôi chợt nhận ra nó đã được tung ra bán mấy giờ đồng hồ trước. Chắc bố mẹ tôi đọc nó rồi. Mọi người tôi biết chắc cũng đã đọc nó. Tôi bất lực rồi.
Khi tôi ngồi đó, chuông điện thoại lại kêu ré lên khiến tôi giật mình thon thót. Một lúc sau, chuông lại reo, tôi nhìn nó chằm chặp sợ hãi. Tôi không thể cầm máy được. Tôi không thể nói chuyện với bất kỳ ai, kể cả Suze.
Chuông điện thoại reo lên lần thứ tư, Luke bước ra khỏi buồng tắm, quấn khăn tắm quanh bụng và tóc vuốt ngược ra đằng sau.
“Em có định nghe không đấy?” anh nói nhấm nhẳn, rồi chộp lấy ống nghe. “Alô. Vâng. Tôi là Luke Brandon đây.”
Tôi cảm thấy lo sợ đến cứng người, và quấn chặt cái chăn lông ngỗng quanh người.
“Được rồi,” Luke vẫn đang nói. “Tốt rồi. Hẹn gặp lại anh lúc đó nhé.” Anh đặt điện thoại xuống và viết nguệch ngoạc cái gì đó lên tập giấy.
“Ai vậy anh?” tôi nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Một thư ký của công ty JD Slade,” anh nói, đặt bút xuống. “Thay đổi chỗ hẹn gặp.”
Anh bắt đầu thay quần áo, và tôi không nói gì cả. Tay tôi nắm chặt lấy tờ The Daily World. Tôi muốn cho anh xem... nhưng lại cũng không muốn làm vậy. Tôi không muốn anh đọc được những điều kinh khủng này về tôi. Nhưng tôi cũng không thể để anh biết qua một người khác.
Tôi không thể ngồi đây mà im lặng mãi được. Tôi nhắm mắt lại - rồi hít một hơi thật sâu và nói, “Luke này, có một bài về em ở trên báo.”
“Tốt,” Luke sao nhãng nói, vẫn thắt cà vạt. “Anh nghĩ là em sẽ thu hút được dư luận mà. Báo nào thế em?”
“Nó... nó không được tốt lắm,” tôi nói, liếm đôi môi khô cong của mình. “Nó thực sự rất khủng khiếp.”
Luke nhìn tôi kỹ hơn rồi quan sát thái độ của tôi.
“Ôi, Becky,” anh nói, “chắc nó không tệ đến thế chứ. Thôi nào, đưa anh xem nào. Nó viết gì thế?” Anh đưa tay ra nhưng tôi bất động.
“Nó... nó thực sự rất tồi tệ. Và có một cái ảnh to đùng...”
“Hôm nó tóc em rối tung à?” Luke bông đùa, và thò tay vào túi áo khoác. “Becky này, không có bài báo nào đúng 100% sự thật đâu. Em sẽ luôn luôn tìm thấy cái gì đó làm mình khó chịu, hoặc là tóc em hay là cái gì đó như em nói...”
“Luke!” tôi chán nản nói. “không phải chuyện đó. Anh hãy... xem đi.”
Tôi từ từ mở bài báo ra và đưa nó cho Luke. Anh vui vẻ cầm lấy nó nhưng khi liếc nhìn, nụ cười của anh dần tắt.
“Cái quái gì thế này - Đây có phải là anh không?” Anh liếc nhìn tôi, và tôi nghẹn lời, không dám nói bất cứ điều gì. Rồi anh đọc qua cả trang báo, trong khi tôi nhìn theo đầy lo lắng.
“Cái này có thật không?” Cuối cùng anh cũng lên tiếng. “Có điều gì đúng sự thật không?”
“Kh... không!” tôi lắp bắp. “Ít nhất... không... không phải tất cả. Một vài chuyện...”
“Em đang nợ tiền sao?”
Tôi nhìn ánh mắt anh, cảm thấy mặt mình đỏ lựng.
“Một... một chút. Nhưng ý em là, không như họ nói... Ý em là, em không biết gì về vụ kiện tụng kia...”
“Chiều thứ Ba!” Anh nhìn vào tờ báo. “Ơn Chúa. Em đã đến bảo tàng Guggenheim mà. Tìm vé vào cửa đi, chúng ta sẽ chứng minh là em ở đó, hãy chứng minh cho họ...”
“Em.. thực ra... Luke này...” Anh ngẩng lên và tôi cảm thấy thực sự sợ hãi. “Em đã không đến bảo tàng Guggenheim. Em... em đã đi... mua sắm.”
“Em đã đi...” Anh nhìn tôi chằm chặp rồi im lặng và bắt đầu đọc lại.
Khi đọc xong, anh ngẩng lên nhìn tôi vô cảm.
“Anh không tin được chuyện này,” anh nói nhỏ đến nỗi tôi gần như không nghe thấy gì.
Tôi cảm nhận thấy sự dữ dằn nơi anh - và sáng hôm nay là lần đầu tiên tôi cảm thấy nước mắt mình tràn ngập khoé mắt.
“Em hiểu,” tôi run rẩy nói. “Chuyện này thật kinh khủng. Chắc hẳn bọn họ đã theo dõi em. Chắc hẳn bọn họ luôn bám theo em, quan sát em, điều tra em...” Tôi nhìn anh chờ đợi một phản ứng, nhưng anh chỉ nhìn thẳng về phía trước. “Luke này, anh không có điều gì muốn nói sao? Anh có nhận ra là...”
“Becky này, em có nhận ra không?” anh cắt ngang. Anh quay về phía tôi - và trước thái độ của anh, tôi cảm thấy như máu dồn hết lên mặt. “Em có nhận thấy chuyện này tồi tệ thế nào với anh không?”
“Em thực sự xin lỗi,” tôi nghẹn ngào. “Em biết anh không thích bị lên báo...”
“Vấn đề không phải ở chỗ quái quỷ đó...” Anh cố ngừng lại và nói bình tĩnh hơn, “Becky này, em có nhận ra việc này sẽ khiến anh trông thế nào không? Ngày hôm nay và các ngày khốn nạn sắp tới nữa?”
“Em... em không biết...” tôi thì thầm.
“Một tiếng nữa anh phải đi họp để thuyết phục ngân hàng đầu tư New York bảo thủ và hẹp hòi đó rằng anh hoàn toàn có thể kiểm soát được mọi việc trong vấn đề kinh doanh và cả cuộc sống cá nhân của anh. Tất cả bọn họ chắc sẽ đọc bài báo này. Anh sẽ thành trò cười!”
“Nhưng tất nhiên anh có thể kiểm soát được mọi việc!” tôi lập tức nói. “Luke này, chắc chắn họ sẽ nhận ra... chắc chắn họ không...”
“Nghe này,” Luke nói, quay người lại. “Em có biết là ở cái thành phố này người ta nghĩ gì về anh không? Ấn tượng chung của bọn họ về anh ở đây là - vì một lý do không thể giải thích được - họ cho là anh đang mất dần khả năng kiểm soát.”
“Mất khả năng kiểm soát sao?” tôi sợ hãi hét lên.
“Đó là những gì anh nghe thấy.” Luke hít thở thật sâu và bình tĩnh. “Việc anh làm suốt mấy ngày qua là, mẹ kiếp, làm việc cật lực để thuyết phục những người này rằng ấn tượng của họ về anh là sai. Và anh hoàn toàn làm chủ được tình hình. Rằng anh đã làm dư luận bình tâm lại. Và bây giờ...” Anh đập mạnh tờ báo và tôi nhăn mặt lại.
“Có lẽ... có lẹ bọn họ sẽ không xem bài báo đó.”
“Becky này, bọn họ xem mọi thứ,” Luke nói. “Đó là nghề của họ. Đó là...”
Anh dừng lại khi tiếng chuông điện thoại vang lên. Sau một chút ngập ngừng, anh nhấc điện thoại lên.
“Chào Michael. À. Anh đã đọc rồi à? Đúng thế, tôi biết. Không đúng lúc gì cả. Được rồi. Gặp anh ngay nhé.” Anh đặt điện thoại xuống và với tay lấy cặp tài liệu mà không nhìn tôi.
Tôi cảm thấy ớn lạnh và run lẩy bẩy. Tôi đã làm gì thế này? Tôi đã phá hỏng mọi thứ. Những cụm từ trong bài báo đó cứ lởn vởn trong tâm trí tôi, làm tôi phát ốm. Becky vô trách nhiệm... Becky đạo đức giả... Và họ nói đúng. Họ hoàn toàn đúng.
Khi tôi ngẩng lên, Luke đang đóng cặp tài liệu, dập tách một cái.
“Anh phải đi,” anh nói. “Anh sẽ gặp em sau.” Ra đến cửa, anh do dự và quay lại, bỗng nhiên nhìn rất khó hiểu. “Nhưng anh không hiểu. Nếu không đến bảo tàng Guggenheim thì em lấy đâu ra quyển sách tặng anh?”
“Ở cửa hàng của bảo tàng,” tôi lí nhí. “Trên đại lộ Broadway.”
“Nhưng những thứ lấp lánh trên mặt em nữa. Em đã nói chúng là...”
“Em... em đã đi trang điểm thử. Luke này, em thực sự xin lỗi... em...”
Tôi lặng đi chìm vào câm nín đáng sợ. Tôi có thể cảm thấy tim mình đập thình thịch, máu dồn cả lên hai tai. Tôi không biết phải nói gì, phải làm sao để bào chữa cho bản thân mình.
Luke nhìn tôi vô cảm rồi gật khô khốc, quay đi, và với tay xoay nắm cửa.
Khi cánh cửa khép lại sau lưng anh, tôi vẫn ngồi bất động một lát, nhìn đăm đăm về phía trước. Tôi không thể tin được tất cả chuyện này lại đang thực sự xảy ra. Chỉ vài giờ đồng hồ trước thôi chúng tôi còn đang cạn ly rượu Bellini với nhau. Tôi đang mặc chiếc váy Vera Wang và chúng tôi nhảy theo bản nhạc của Cole Porter, tôi chuếnh choáng trong hạnh phúc. Còn bây giờ...
Điện thoại lại reo lên nhưng tôi vẫn bất động. Chỉ đến tiếng chuông thứ 8 tôi mới nhúc nhích.
“Alô.”
“Alô,” một giọng nói vui vẻ cất lên. “Có phải chị Becky Bloomwood đấy không?”
“Vâng,” tôi thận trọng nói.
“Chị Becky này, tôi là Fiona Taggart của tờ Daily Herald. Tôi quá vui mừng vì cuối cùng cũng gặp được chị! Becky này, chúng tôi rất quan tâm đến việc viết một phóng sự hai phần về chị và vấn đề... nho nhỏ của chị, chúng ta gọi vậy được chứ?”
“Tôi không muốn nói về chuyện đó,” tôi lẩm bẩm.
“Vậy là chị từ chối à?”
“Miễn bình luận,” tôi nói và run rẩy dập mạnh điện thoại. Ngay lập tức chuông điện thoại reo lên, và tôi nhấc máy lên.
“Miễn bình luận, được chưa?” tôi hét lên. “Miễn bình luận! Miễn...”
“Becky? Con yêu đấy à?”
“Mẹ ơi!” Khi nghe thấy giọng nói của bà, tự nhiên nước mắt tôi giàn giụa. “Ôi, mẹ ơi, con thực sự xin lỗi.” Tôi nghẹn ngào. “Chuyện này thật khủng khiếp. Con đã làm hỏng mọi chuyện. Con chỉ không biết... Con đã không nhận ra rằng...”
“Becky này!” giọng bà cất lên ở đường dây bên kia, thật thân thuộc và đầy tin cậy. “Con yêu! Con không cần phải xin lỗi! Bọn phóng viên đốn mạt kia mới cần phải xin lỗi. Bịa ra những chuyện như vậy. Đặt điều cho người khác. Tôi nghiệp con bé Suzie đã gọi điện và rất khổ sở. Con biết đấy, con bé đã cho con kia ba cái bánh bích quy bourbon và một thanh KitKat và đây là những gì nó đã trả ơn đấy. Toàn những lời dối trá kinh khủng! Ý mẹ là, giả vờ là nhân viên cục thuế. Chúng đáng bị bỏ tù!”
“Mẹ này...” tôi nhắm mắt lại, gần như không thể nói điều gì. “Không hoàn toàn là chuyện đơm đặt. Họ... họ không dựng mọi chuyện lên đâu ạ.” Im lặng một lát, và tôi có thể nghe thấy mẹ đang thở dốc đầy lo lắng ở đầu dây bên kia. “Con cũng... cũng nợ một ít!”
“Ừm,” mẹ nói sau một quãng im lặng - và tôi có thể nghe thấy tiếng bà đang gắng gượng để nghe cho lạc quan hơn. “Ừm. Như vậy thì sao? Ngay cả khi con có nợ chăng nữa thì đấy cũng không phải việc của bọn họ, đúng không?” Bà ngừng lại một chút, và tôi có thể nghe được giọng nói ở gần bà.
“Chính xác! Bố con nói, 'nếu kinh tế Mỹ có thể nợ đến hàng tỷ đô la mà vẫn tồn tại đựơc thì con cũng có thể.”
Chúa ơi, tôi yêu cha mẹ mình quá. Nếu tôi nói với họ tôi vừa giết người thì chắc họ sẽ sớm tìm ra lý do nào đó giải thích tại sao nạn nhân kia lại đáng bị giết.
“Con cũng nghĩ vậy,” tôi nghẹn ngào. “Nhưng hôm nay Luke có cuộc họp quan trọng và tất cả các nhà đầu tư của anh chắc sẽ đọc bài báo này...”
“Thì sao? Dư luận không tốt đâu phải là chuyện hiếm gặp gì. Bây giờ con hãy ngẩng cao đầu lên,
Becky! Hãy tiến lên phía trước. Suzie nói với bố mẹ là hôm nay con có buổi thử hình. Đúng vậy không con?”
“Vâng. Con chỉ chưa biết là mấy giờ. Lẽ ra nhà sản xuất phải gọi điện cho con rồi.”
“Ừ. Con hãy can đảm lên nhé. Hãy đi tắm ngay đi và uống một cốc trà với ba viên đường nhé. Và một ít rượu mạnh, bố con dặn thế đấy. Và nếu bất kỳ tên phóng viên nào gọi điện thì hãy bảo chúng biến đi nhé!”
“Có phóng viên nào làm phiền bố mẹ không ạ?” tôi cảnh giác hỏi.
“Sáng nay có một tên nhãi ranh đến đây hỏi mấy câu,” mẹ tôi hăm hở. “Nhưng bố con đã vác máy xén cỏ đuổi theo nó rồi.”
Mặc dù đang buồn như vậy nhưng tôi vẫn bật cười khúc khích.
“Chắc con phải đi đây mẹ ạ. Nhưng con sẽ gọi cho mẹ sau. Và... con cảm ơn bố mẹ.”
Khi đặt điện thoại xuống, tôi cảm thấy tốt hơn hàng triệu lần. Mẹ tôi nói đúng. Tôi phải lạc quan đến buổi thử hình và cố gắng làm tốt hết sức mình. Có lẽ Luke hơi thái quá một chút. Có lẽ anh sẽ quay về trong tâm trạng khá hơn.
Tôi gọi cho lễ tân khách sạn, nói với họ hãy ghi lại tất cả các cuộc điện thoại từ tập đoàn HLBC. Rồi tôi vội vã đi tắm, dốc hết một chai dầu lắm Uplift mua ở hội chợ Sephora, và ngâm mình nửa giờ đồng hồ trong tinh dầu hoa hồng. Khi lau khô người, tôi bật kênh MTV lên và nhảy nhót quanh phòng theo Janet Jackson - và khi mặc xong bộ quần áo ấn-tượng-chết-người mua ở Barneys tôi cảm thấy mình khá hơn rất nhiều, nhưng đầu gối tôi hơi run run. Tôi có thể làm được việc này. Tôi có thể mà.
Họ vẫn chưa gọi, vì thế tôi cầm điện thoại lên gọi xuống lễ tân.
“Xin chào,” tôi nói. “Tôi chỉ muốn kiểm tra xem tập đoàn HLBC sáng nay có gọi điện cho tôi không.”
“Tôi không nghĩ là có đâu ạ,” cô gái vui vẻ đáp.
“Cô có chắc không? Họ không để lại tin nhắn nào sao?”
“Không thưa cô.”
“OK. Cảm ơn cô.”
Tôi đặt điện thoại xuống và suy nghĩ một hồi. Được thôi, mọi chuyện sẽ ổn mà. Tôi chỉ việc gọi cho họ là xong. Ý tôi là, tôi cần biết giờ thử hình, đúng không nào? Kent đã chẳng nói với tôi là hãy gọi cho cô ấy bất cứ lúc nào và bất cứ việc gì tôi cần. Cô ấy đã nói, đừng ngần ngại.
Tôi lấy danh thiếp của cô ấy ra khỏi túi xách và cẩn thận ấn số.
“Xin chào!” một giọng nói vui vẻ cất lên. “Văn phòng của Kent Garland xin nghe, đây là trợ lý của cô ấy, Megan. Tôi có thể giúp gì cho cô ạ?”
“Xin chào!” tôi nói. “Tôi là Rebecca Bloomwood. Làm ơn cho tôi nói chuyện với Kent được không?”
“Lúc này Kent đang họp,” Megan vui vẻ nói. “Tôi có thể ghi lại lời nhắn được không ạ?”
“Vâng, tôi chỉ gọi để xem hôm nay mấy giờ thì tôi đến thử hình được,” tôi đáp. Và phải nói tôi bỗng nhiên tự tin hẳn lên. Ai thèm quan tâm đến cái tờ Daily World rác rưởi kia chứ? Tôi sắp xuất hiện trên đài truyền hình của Mỹ. Tôi sắp thành một ngôi sao tầm cỡ.
“Tôi hiểu rồi,” Megan nói. “Rebecca này, liệu chị có thể giữ máy một lúc...”
Cô ấy chuyển chế độ chờ máy, và tôi thấy mình đang lắng nghe tiếng hơi lạo xạo của bản Heard It through the Grapevine. Bản nhạc kết thúc và một giọng nói cất lên nói với tôi rằng cuộc gọi của tôi rất quan trọng đối với tập đoàn HLBC... và rồi nó lại bắt đầu... thì bỗng nhiên Megan quay trở lại.
“Chào, chị Rebecca đúng không? Tôi e là Kent sẽ hoãn buổi thử hình hôm nay của chị. Cô ấy sẽ gọi lại cho chị khi nào sắp xếp được.
“Sao cơ?” tôi nói, nhìn vô hồn vào gương mặt trang điểm của mình trong gương. “Hoãn lại sao? Nhưng... tại sao chứ? Cô có biết khi nào nó sẽ được sắp xếp lại không?”
“Tôi không rõ lắm,” Megan vui vẻ nói. “Hiện giờ Kent đang rất bận với xêri mới Consumer Today.”
“Nhưng... nhưng đó chính là chương trình tôi sẽ phải tham gia thử hình! Xêri mới của chương trình Consumer Today!” Tôi thở sâu, cố gắng không tỏ ra quá lo lắng. “Cô có biết khi nào cô ấy sẽ thu xếp lại thời gian không ạ?”
“Tôi thực sự không biết đâu ạ. Hiện tại lịch làm việc của cô ấy dày đặc... và sau đó cô ấy lại đi nghỉ hai tuần nữa...”
“Nghe này,” tôi nói, cố gắng thật bình tĩnh. “Tôi thực sự rất muốn nói chuyện với Kent. Việc này rất quan trọng. Cô có thể tìm cô ấy cho tôi được chứ? Tôi chri nói rất nhanh thôi.”
Im lặng một lúc... rồi Megan thở dài.
“Để xem tôi có liên lạc được với cô ấy không nhé?”
Một bài hát lại lạo xạo vang lên - rồi bỗng nhiên Kent ở đầu dây bên kia.
“Chào Becky. Chị khoẻ không?”
“Chào chị!” tôi nói, cố gắng sao cho giọng mình thật thoải mái. “Tôi khoẻ. Tôi nghĩ mình hiểu chuyện gì đang diễn ra ngày hôm nay. Buổi thử hình thế nào hả chị?”
“Đúng thế,” Kent trầm tư nói. “Nói thật với chị, Becky ạ, có một vài vấn đề mới nảy sinh mà chúng tôi cần phải xem xét. OK? Vì vậy chúng tôi sẽ chuyển lịch thử hình sang ngày khác khi chúng tôi đã có quyết định rõ ràng hơn về mọi chuyện.”
Bỗng nhiên tôi đờ người ra vì sợ. Ôi, làm ơn đi mà, không.
Chắc hẳn cô ấy đã đọc tờ The Daily World rồi, đúng không nhỉ? Đó là việc mà cô ta đang nói đến. Tôi ghì chặt ống nghe, tim đập thình thịch, thảm thiết muốn giải thích mọi chuyện với cô ấy; muốn nói với cô ấy rằng chuyện đó thực chất không tôi tệ như trên báo. Phân nửa nội dung thậm chí không đúng với sự thật và rằng điều đó không có nghĩa tôi không giỏi ở lĩnh vực tôi làm...
Nhưng tôi không thể cho phép mình làm vậy. TÔi thậm chí không dám đề cập đến chuyện đó.
“Vậy là chúng ta sẽ giữ liên lạc nhé,” Kent nói. “Xin lỗi vì làm phiền chị hôm nay - lẽ ra tôi nên nói Megan gọi điện lại cho chị...”
“Không sao đâu!” tôi nói, cố gắng nghe thật vui vẻ và dễ chịu. “Vậy... chị nghĩ khi nào chúng ta có thể sắp xếp lại lịch gặp được?”
“Tôi thực sự không chắc lắm... Xin lỗi, Becky. Tôi phải đi bây giờ. Có vấn đề ở trường quay. Nhưng cảm ơn chị vì đã gọi điện. Và chúc chị vui vẻ trong thời gian còn lại của chuyến đi nhé!”
Điện thoại tắt phụt và tôi từ từ đặt nó xuống.
Tôi sẽ không đi thử hình. Nói cho cùng họ cũng không muốn tôi nữa.
Tôi đã mua quần áo mới và mọi thứ.
Tôi có thể cảm thấy mình thở gấp gáp và gấp gáp hơn nữa - và trong giấy phút khủng khiếp nào đó tôi nghĩ mình có thể khóc ngay được.
Nhưng rồi tôi lại nghĩ đến mẹ tôi - và cố gắng ép mình ngẩng cao đầu. Tôi sẽ không để cho bản thân mình suy sụp. Tôi sẽ mạnh lẽ và lạc quan. HLBC không phải là con cá duy nhất trong đại dương. Có rất nhiều người khác muốn được làm việc với tôi. Khối! Ý tôi là hãy nhìn... hãy nhìn Greg Walters đi. Anh ta bảo muốn tôi gặp giám đốc phát triển của anh ta, đúng không nhỉ? Ừm, có lẽ chúng ta có thể sắp xếp vài việc hôm nay. Đúng thế! Có lẽ vào cuối ngày hôm nay, tôi sẽ có chương trình của riêng mình!
Tôi nhanh chóng tìm số điện thoại và quay số với đôi tay run rẩy - thật tuyệt, tôi nối máy ngay được với anh ta. Điều này còn gì tuyệt hơn. Nối máy ngay lập tức.
“Xin chào, anh Greg đúng không ạ? Tôi là Becky Bloomwood.”
“Becky à! Thật mừng vì được nghe thấy giọng nói của chị!” Greg nói, nghe có vẻ không tập trung. “Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
“Ừm... tốt cả! Tôi thực sự rất vui khi gặp anh ngày hôm qua,” tôi nói, nhận ra giọng mình đang run run vì lo lắng. “Và tôi đã rất thích thú với các ý tưởng của anh.”
“Vâng, tuyệt quá! Vậy là... chị vẫn đang tận hưởng chuyến đi của mình chứ?”
“Vâng! Tôi vẫn đang tận hưởng đây.” Tôi hít thở sâu. “Greg này, hôm qua anh nói tôi nên gặp giám đốc phát triển của anh...”
“Chắc chắn rồi!” Greg nói. “Tôi biết Dave sẽ rất mong được gặp chị. Cả hai chúng tôi đều nghĩ chị rất có triển vọng. Rất triển vọng.”
Tôi thấy nhẹ cả người. Ơn Chúa. Ơn...
“Vậy là lần tới chị đến đây,” Greg nói, “chị hãy gọi điện cho tôi, và chúng ta sẽ sắp xếp mọi việc nhé!”
Tôi nhìn chằm chặp vào cái điện thoại, sốc và đau nhói. Lần sau khi tôi đến đây sao? Nhưng có thể là hàng tháng trời nữa. Có thể là không bao giờ. Không phải anh ta muốn...
“Hãy hứa chị sẽ làm như thế chứ?”
“Ừm... OK,” tôi nói, cố gắng không để lộ vẻ thất vọng tràn trề trong giọng nói của mình. “Thật tuyệt!”
“Và có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau khi tôi có dịp đến London.”
“OK!” tôi vui vẻ nói. “Tôi cũng hy vọng như vậy. Ừm... hẹn sớm gặp anh. Và rất vui vì được gặp anh!”
“Rất tuyệt khi được gặp chị, Becky ạ!”
Tôi vẫn giữ nụ cười tươi tắn giả tạo trên môi ngay cả khi điện thoại tắt hẳn. Và lần này tôi không thể ngăn cho nước mắt dâng đầy trong mắt mình rồi từ từ rơi xuống đôi má, làm trôi đi lớp trang điểm.
Tôi ngồi một mình trong phòng khách sạn hàng giờ liền. Bữa trưa đến rồi đi, nhưng tôi không thể ăn được gì. Điều lạc quan duy nhất mà tôi làm là lắng nghe những tin trên điện thoại, xoá tất cả đi trừ những tin nhắn của mẹ mà tôi đã nghe đi nghe lại nhiều lần. Đó là tin nhắn mà bà chắc hẳn đã gửi khi vừa đọc xong tờ The Daily World
“Bây giờ,” bà đang nói. “Có một vài rắc rối nho nhỏ ở đây vì một bài báo ngu ngốc. Con hãy đừng chú ý đến nó làm gì, Becky ạ. Hãy luôn luôn nhớ rằng, bức ảnh đó ngày mai thôi sẽ bị vứt vào hàng triệu những cái giỏ đựng chó.”
Chẳng hiểu vì lý do gì mà mỗi lần nghe tin nhắn này tôi đều bật cười. Vì thế tôi ngồi đó, dở khóc, dở cười, để cho cả vũng nước mắt rơi trên váy mà không buồn lau.
Tôi muốn về nhà. Vì điều gì đó muôn đời vẫn thế, tôi ngồi trên sàn, ngừơi lắc lư, để dòng suy nghĩ mông lung chạy nhảy vòng quanh. Nghĩ đi nghĩ lại một chuyện. Sao tôi có thể ngu ngốc như thế chứ? Tôi phải làm gì đây? Làm sao tôi dám nhìn mặt ai bây giờ?
Tôi cảm thấy mình như đang ở trên một cái đu quay siêu tốc kể từ khi đặt chân đến New York. Giống như một chuyến đi huyền bí trong phim của Disney - ngoại trừ việc lẽ ra phải bay vào không gian thì tôi lại quay cuồng trong những cửa hiệu, khách sạn, phỏng vấn và ăn trưa, vây quanh bởi ánh nến, những màu sắc lấp lánh và những giọng nói thuyết phục tôi rằng mình sắp là người nổi tiếng.
Và tôi tin mỗi giây phút đó. Tôi không biết nó không hề có thực.
Rồi, một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng mở cửa, cảm giác những mỏi mệt tan biến đi nhiều. Tôi khẩn khoản muốn lao tới sà vào vòng tay của Luke; khóc oà lên, và nghe anh nói rằng mọi việc sẽ ổn cả. Nhưng khi anh đi vào, tôi cảm thấy cả người mình cứng lại vì sợ hãi. Thái độ của anh căng thẳng và nghiêm nghị; mặt anh nhìn như thể vừa được tạc ra từ một khối đá.
“Chào anh,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “Em... em đã băn khoăn không biết anh ở đâu.”
“Anh đi ăn trưa cùng Michael,” Luke nói nhát gừng. “Sau buổi họp.” Anh cởi áo khoác ngoài và cẩn thận treo nó lên mắc áo trong khi tôi sợ hãi quan sát.
“Vậy...” khó khăn lắm tôi mới dám hỏi câu này. “Mọi việc diễn ra tốt đẹp chứ?”
“Không hẳn là tốt, không hề.”
Lòng tôi nhói đau. Điều này có nghĩa là gì? Chắc chắn... chắc chắn nó không thể...
“Nó bị... hoãn lại sao?” Cuối cùng tôi cũng gượng hỏi.
“Câu hỏi hay đấy,” Luke nói. “Những người ở JD Slade nói họ cần thêm thời gian.”
“Tại sao họ lại cần thêm thời gian?” tôi nói, liếm đôi môi khô rát của mình.
“Họ có một vài điều do dự,” Luke nói nhấm nhẳn. “Họ cũng không xác định được những do dự này là gì.”
Anh sống sượng tháo cả vạt ra và bắt đầu cởi cúc áo sơ mi. Anh thậm chí không thèm nhìn tôi. Cứ như thể anh không thể cho phép mình nhìn mặt tôi vậy.
“Anh có...” tôi nghẹn ngào. “Anh có nghĩ họ đã xem bài báo kia không?”
“Ồ, anh nghĩ như vậy,” Luke nói. Có một cái gì đó trong giọng nói của anh khiến tôi chùn bước.
“Ừ, anh khá chắc là họ đã đọc rồi.”
Anh lần xuống cái cúc áo cuối cùng. Đột nhiên, trong cơn giận dữ, anh giật tung nó ra.
“Luke,” tôi vô vọng nói. “Em... em thực sự xin lỗi. Em... em không biết mình có thể làm gì.” Tôi thở sâu. “Em sẽ làm bất cứ việc gì có thể.”
“Không có gì cả,” Luke nói ráo hoảnh.
Anh đi về phía buồng tắm và sau đó một lúc tôi nghe thấy tiếng vòi sen. Tôi không cử động nổi. Tôi thậm chí không thể nghĩ gì. Tôi cảm thấy tê liệt, cứ như thể đang bò trên một vách đá dựng đứng, cố gắng không để tuột chân.
Cuối cùng thì Luke cũng bước ra, và thậm chí không để ý đến sự có mặt của tôi, anh mặc một cái quần bò màu đen và một cái áo chui đầu màu đen. Anh rót một ly rượu và im lặng. Bên ngoài cửa sổ tôi cả thể nhìn thấy cả Manhattan. Không khí trở nên nặng nề và ánh đèn bật lên ở khắp mọi cửa sổ, từ tít đằng xa. Nhưng tôi có cảm giác như thế giới này đã co rúm lại vào căn phòng này, trong bốn bức tường này. Tôi chợt nhận ra thậm chí mình đã không ra ngoài cả ngày hôm nay.
“Hôm nay em cũng không đi thử hình,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng,
“Vậy à.” Giọng Luke ráo hoảnh và lạnh nhạt, và tôi không thiết gì đên bản thân mình nữa, cảm giác oán hận thoáng nhói lên trong tôi.
“Anh thậm chí không muốn biết tại sao à?” tôi nói, kéo mạnh đám tua rua của chiếc lót ghế.
Im lặng một lát rồi Luke lên tiếng, cứ như thể phải gồng mình lên vậy. “Tại sao?”
“Bởi vì không ai còn quan tâm đến em nữa.” Tôi hất tóc ra đằng sau. “Anh không phải là người duy nhất phải chịu một ngày tồi tệ đâu, Luke ạ. Em đã phá hỏng mọi cơ hội của em rồi. Không ai còn muốn biết đến em nữa.”
Sự nhục nhã như bò trườn khắp người tôi khi nhớ lại tất cả các tin nhắn điện thoại tôi phải nghe sáng nay, lịch sự hủy các cuộc hẹn và hùy bỏ các bữa trưa.
“Và em biết đó là lỗi của mình em,” tôi tiếp tục. “Em biết điều đó. Nhưng ngay cả như vậy...” Giọng tôi bắt đầu lạc đi và tôi thở thật sâu. “Mọi việc thực sự không tốt đẹp gì cho cả em nữa.” Tôi ngẩng lên nhưng Luke không hề di dịch một phân. “Anh có thể... anh có thể bảy tỏ một chút cảm thông không?”
“Bày tỏ một chút cảm thông à?” Giọng Luke ráo hoảnh nhắc lại.
“Em biết mình đã chuốc vạ vào thân...”
“Đúng thế! Chính em đã làm thế!” Giọng Luke vỡ tung lên trong cơn giận dữ dồn nén, và cuối cùng anh cũng quay lại nhìn vào mặt tôi. “Becky này, không ai ép em phải đi tiêu ngần ấy tiền! Ý anh là, anh biết em thích mua sắm. Nhưng vì Chúa. Tiêu xài như thế này thì... Thật là hết sức vô trách nhiệm. Em không thể hãm bản thân mình lại sao?”
“Em không biết!” tôi cãi trả trong run rẩy. “Có lẽ thế. Nhưng em không biết mọi việc lại trở thành vấn đề... một vấn đề sống còn chết tiệt như thế này, được chưa? Em đã không biết mình lại bị thoe dõi, Luke ạ. Em không cố tình làm việc này.” Quá hoảng sợ, tôi cảm thấy nước mắt mình đang tuôn chảy trên má. “Anh biết đấy, em không làm hại ai cả. Em không giết ai cả. Có lẽ em chỉ hơi ngốc nghếch...”
“Hơi ngốc nghếch. Đó là câu nói giảm nói tránh của năm đấy.”
“OK, vậy thì em ngốc nghếch! Nhưng em không phạm tội gì cả...”
“Em không nghĩ vứt bỏ một cơ hội là một tội lỗi sao?” Luke giận dữ nói. “Bởi vì như anh biết...” Anh lắc đầu. “Chúa ơi, Becky này! Cả hai chúng ta đã có tất cả. Chúng ta đã có cả New York này.”
Tay anh nắm chặt lại thành nắm đấm. “Và bây giờ, hãy nhìn cả hai ta xem. Tất cả chỉ vì em quá bị ám ảnh với việc mua sắm...”
“Ám ảnh sao?” tôi hét lên. Bỗng nhiên tôi không thể chịu được ánh mắt trách móc của anh nữa.”
Em bị ám ảnh sao? Vậy anh thì sao?”
“Ý em là gì?” anh thô lỗ hỏi.
“Anh bị ám ảnh bởi công việc! Bởi việc phải thành công ở New York! Điều đầu tiên anh nghĩ khi xem bài báo đó không phải là em hay... hay cảm giác của em, đúng không? Mà là bài báo đó sẽ ảnh hưởng thế nào đến anh và phi vụ làm ăn của anh.” Giọng tôi run lên. “Tất cả những gì anh quan tâm là sự thành công của chính anh, và em luôn xếp thứ hai. Ý em là, anh thậm chí không buồn kể cho em về chuyện đến New York cho đến khi mọi việc đã được quyết định! Anh chỉ đòi hỏi em sẽ... đồng ý và làm đúng những gì anh muốn. Không ngạc nhiên taị sao Alicia nói em là kẻ bám đuôi theo anh!”
“Em không bám theo anh,” anh nôn nóng nói.
“Đúng thế đấy! Đó là cách anh nhìn nhận về em, đúng không? Như một kẻ nhỏ bé nào đó, một người chỉ việc... lấp một chỗ nhỏ vào kế hoạch vĩ đại của anh. Và em đã ngu ngốc, em đã tuân theo việc đó...”
“Anh không có thời gian cho chuyện này,” Luke nói và đứng dậy.
“Anh không bao giờ có thời gian cả!” tôi nói trong nước mắt. “Suze còn dành nhiều thời gian cho em hơn anh! Anh không có thời gian đến dự đám cưới của Tom; kỳ nghỉ của chúng ta đã biến thành một cuộc họp; anh không có thời gian để thăm bố mẹ em...”
“Thì anh không có nhiều thời gian mà!” Luke đột nhiên quát lên khiến tôi sợ hãi im lặng. “Vì anh không có thời gian ngồi nói những chuyện tầm phào vớ vẩn với em và Suze.” Anh lắc đầu giận dữ.
Em có nhận ra là anh đã làm việc vất vả khốn nạn thế nào không? Em có biết vụ làm ăn này quan trọng thế nào không?”
“Tại sao nó lại quan trọng?” Tôi nghe giọng mình đang thét lên. “Tại sao lại quan trọng đến mức khốn nạn thế với việc phải thành công ở New York? Để anh có thể gây ấn tượng với con bò cái mẹ anh sao? Bởi vì nếu anh cố gắng gây ấn tượng với bà ta thì Luke này, em đầu hàng ngay bây giờ thôi! Bà ấy sẽ không bao giờ xúc động đâu. Không bao giờ! Ý em là, bà ấy thậm chí còn không buồn gặp anh nữa! Chúa ơi, anh đã mua cho bà ta một cái khăn Hermès mà bà ta thậm chí còn không thèm sắp xếp lại lịch để dành thậm chí năm phút cho anh nữa!”
Tôi ngừng lại, thở hổn hển, và im lặng hoàn toàn.
Ôi chết tiệt, lẽ ra tôi không nên nói vậy.
Tôi liếc nhìn Luke thật nhanh, còn anh đang nhìn tôi chằm chặp giận tím mặt.
“Em đã gọi mẹ anh là gì?” anh từ tốn nói.
“Nghe này, em... em không có ý như vậy.” Tôi nghẹn ngào, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Em chỉ nghĩ... cần xem xét cho hợp lý mọi việc. Tất cả những việc em làm là mua sắm một chút...”
“Mua sắm một chút sao?” Luke gào lên khinh miệt. “Mua sắm một chút sao?” Anh nhìn tôi thật lâu - rồi thật kinh khủng, anh tiến đến cái tủ quần áo to đùng bằng gỗ tuyết tùng mà tôi đã nhồi tất cả đồ đạc của mình vào. Anh im lặng mở nó ra và cả hai chúng tôi nhìn chằm chặp vào tất cả những cái túi chồng chất lên tận trần nhà.
Và khi nhìn tất cả đống đồ này, tôi cảm thấy hơi nôn nao khắp người. Tất cả những thứ đó có vẻ rất quan trọng khi tôi mua chúng, tất cả những thứ đó đã làm tôi rất vui... thì bây giờ trông chẳng khác gì một chồng lớn các túi rác. Tôi thậm chí không nói được cho bạn trong những cái túi kia có gì nữa. Chí toàn là... đồ. Hàng núi hàng núi đồ.
Không nói thêm gì nữa, Luek đóng cửa lại, và tôi cảm thấy cảm giác ân hận thiêu bỏng tôi như nước sôi vậy.
“Em biết,” tôi nói, giọng gần như thì thầm. “Em biết. Nhưng em đã trả tiền mà. Em thực sự đã làm vậy.”
Tôi quay đi, không thể nhìn ánh mắt của anh, và bỗng nhiên tôi muốn rời khỏi căn phòng này. Tôi phải tránh xa khỏi Luke, tránh xa khỏi chính tôi trong gương, tránh xa khỏi cái ngày khủng khiếp này.
“Em sẽ... em sẽ gặp anh sau,” tôi lắp bắp và đi thẳng ra cửa mà không dám ngoảnh lại.
Quán bar dưới nhà thắp sáng mờ mờ, êm dịu và kín đáo. Tôi thả mình vào chiếc ghế da lộng lẫy, cảm thấy yếu ớt và nhói đau, cứ như thể tôi bị cúm vậy. Khi người bồi bàn đến, tôi đã gọi nước cam, rồi khi anh ta đi khỏi, tôi lại gọi một ly brandy. Đó là một cốc to, ấm và trông ngon lành, và tôi uống vài ngụm - rồi ngẩng lên khi một cái bóng in trên mặt bàn ngay trước mặt tôi. Đó là Michael Ellis. Tim tôi lặng đi. Tôi thực sự không muốn nói chuyện.
“Xin chào,” anh ấy nói. “Tôi ngồi được chứ?” Anh ấy chỉ vào cái ghế đối diện và tôi gật đầu yếu ớt. Anh ta ngồi xuống rồi nhìn tôi thật tử tế khi tôi uống cạn ly rượu. Chúng tôi ngồi im lặng một lúc.
“Tôi có thể lịch sự và không đề cập đến chuyện đó,” cuối cùng anh ấy cũng lên tiếng. “Hoặc tôi có thể nói cho cô biết sự thật - rằng sáng nay tôi đã rất thương cô. Các bài báo ở Anh của các vị thật tàn nhẫn. Không ai đáng bị đối xử như vậy.”
“Cảm ơn anh,” tôi lắp bắp.
Người bồi bàn xuất hiện và Michael gọi thêm hai ly brandy nữa mà không cần hỏi tôi.
“Tất cả những gì tôi có thể nói cho cô lúc này là, người ta không ngu ngốc đâu,” anh ấy nói khi người bồi bàn đi khỏi. “Không ai vì chuyện này mà quay lưng lại với cô đâu!”
“Họ đã làm thế rồi đấy thôi,” tôi nói, nhìn chằm chặp vào mặt bàn. “Buổi thử hình của tôi với HLBC đã bị huỷ bỏ.”
“À,” Michael nói sau khi im lặng một lúc. “Tôi rất tiếc khi nghe thấy điều đó.”
“Không ai còn muốn biết tôi nữa. Tất cả bon họ đều nói họ 'đã quyết định một hướng khác' hoặc họ 'cảm thấy tôi không thực sự phù hợp với thị trường Mỹ' và... anh biết đấy. Đơn giản hơn thì chỉ là, 'Xéo đi.”
Khi nói, tôi có thể cảm thấy mắt mình ứa đầy những giọt nước mắt nóng bỏng. Tôi chỉ muốn nói tất cả những điều này với Luke. Tôi chỉ muốn trút hết nỗi lòng mình - và rồi anh sẽ ôm tôi thật chặt mà không xét đoán. Nói với tôi rằng đó là mất mát của họ, chứ không phải của tôi, giống như bố mẹ tôi làm, hay Suze sẽ làm. Nhưng thay vì thế, anh khiến tôi cảm thấy tồi tệ hơn về bản thân mình. Anh đã đúng - tôi đã ném mọi thứ đi, đúng không? Tôi đã có những cơ hội mà những người khác sẵn sàng chết để có đựơc chúng, nhưng tôi đã lãng phí tất cả.
Michael gật đầu buồn bã.
“Việc đó vẫn xảy ra mà,” anh ấy nói. “Tôi e rằng những kẻ ngu ngốc này như một bầy cừu. Một con hoảng sợ là tất cả bọn chúng đều hoảng sợ.”
“Tôi chỉ cảm taâý như mình đã phá hỏng tất cả,” tôi nói, cảm giác cổ họng mình nghẹn lại. “Tôi đã có thể tìm được một công việc tuyệt vời, và Luke đã có thể thành công vang dội. Mọi việc đã có thể hoàn hảo. Nhưng tôi đã quẳng tất cả vào sọt rác. Tất cả là lỗi của tôi.”
Quá sợ hãi, nước mắt tôi giàn giụa. Tôi không thể ngăn chúng lại. Và bỗng nhiên tôi khóc nức nở. Chuyện này thật đáng xấu hổ.
“Tôi xin lỗi,” tôi lí nhí. “Tôi chỉ hoàn toàn là một thảm hoạ.”
Tôi úp mặt vào tay, hy vọng rằng Michael Ellis sẽ biết ý mà rút đi và để tôi lại một mình. Thay vì đó, tôi cảm thấy có một bàn tay đặt lên tay mình và một chiếc khăn tay được nhét vào, qua các đầu ngón tay tôi. Tôi lau khô mặt đầy biết ơn với chiếc khăn cotton mềm mại và cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
“Cảm ơn anh,” tôi nghẹn ngào. “Rất xin lỗi vì chuyện đó.”
“Không sao mà,” Michael bình tĩnh nói. “Tôi cũng sẽ như vậy thôi.”
“Vâng, đúng rồi,” tôi lí nhí.
“Cô nên nhìn thấy tôi lúc tôi bị mất hợp đồng. Tôi khóc sưng cả mắt. Thư ký của tôi đã phải chạy đi mua khăn giấy cứ nửa giờ một lần.” Anh ấy nói tỉnh queo làm tôi không nhịn được cười. “Nào, hãy uống ly brandy của cô đi,” anh ấy nói, “và hãy làm sáng tỏ một vài việc. Cô có mời tờ The Daily World chụp ảnh của cô với một cái ống kính có tầm xa không?”
“Không.”
“Cô có gọi điện cho họ, cho phép họ độc quyền viết một bài phóng sự về thói quen cá nhân của cô và gợi ý cho họ hãy chọn một cái tít thật phản cảm không?”
“Không.” Tôi không thể nhịn cười.
“Đấy.” Anh ấy nhìn tôi tinh quái. “Việc này đều là lỗi của cô vì....”
“Vì tôi ngu ngốc. Đáng lẽ tôi phải phát hiện ra. Lẽ ra tôi nên... lường trước chuyện này sẽ xảy ra. Tôi thật ngu ngốc.”
“Cô đã không may mắn.” Anh ấy nhún vai. “Có lẽ hơi ngốc nghếch. Nhưng cô không thể đổ hết lỗi lên đầu mình như vậy được.”
Có tiếng âm thanh điện tử phát ra từ túi quần anh ấy, và anh ấy thò tay vào rút điện thoại ra.
“Thứ lỗi cho tôi một lát,” anh ấy nói, và quay đi. “Chào.”
Khi anh ấy nói khe khẽ trên điện thoại thì tôi gấp đi gấp lại cái lót cốc bằng giấy. Tôi muốn hỏi anh điều gì đó - nhưng tôi không chắc mình có muốn nghe câu trả lời không.
“Xin lỗi về chuyện đó,” Michael nói. Anh ấy cất điện thoại đi và mỉm cười rầu rĩ với tôi rồi lắc đầu. “Đừng bao giờ làm ăn với bạn bè.”
“Thật sao? Đó là một ngừơi bạn sao?”
Michael gật đầu. “Một người bạn cũ của gia đình. Tôi đã giúp anh ta huy động tín dụng. Anh ta hứa khi nào làm ăn tấn tới sẽ ký séc trả tôi. Ừm, như tôi được biết thì việc làm ăn đã khởi sắc.”
“và anh ta không trả tiền?” Tôi uống một ngụm rượu, biết ơn vì có việc gì đó làm tôi sao nhãng.
“Anh ta vừa mua cho mình một cái Mercedes mới tuỵêt đẹp!”
“Chuyện đó thật tồi tệ!” tôi bình luận.
“Đó là lý do để có bạn bè. Để lợi dụng anh ta đến kiệt quệ. Lẽ ra đến giờ tôi phải học được điều đó rồi chứ.” Anh ấy quắc mắt lên thật hài hước, nhưng tôi vẫn nhăn nhó.
“Anh biết gia đình anh ta chứ?”
“Chắc chắn rồi. chúng tôi dã từng dự Lễ tạ ơn cùng với nhau mà.”
“Được rồi.” Tôi nghĩ một lúc. “Vậy... anh đã nói chuyện này với vợ anh ta chưa?”
“Vợ anh ta à?” Michael tỏ ra ngạc nhiên, và tôi nhướn mày đầy ngụ ý với anh ấy.
“Tôi cược là nếu anh nói với vợ anh ta thì anh sẽ lấy được tiền.”
Michael nhìn tôi chằm chặp trong giây lát rồi phá lên cười.
“Cô biết không, tôi nghĩ trong việc này cô có lý đấy. Tô sẽ thử cách này!” Anh ấy uống cạn ly rồi liếc nhìn cái lót cốc nhăn nhún trong tay tôi. “Vậy cô đã thấy khá hơn chưa?”
“Rồi. Cảm ơn anh. Nhưng có một điêu tôi đã muốn...” Toi hít thở sâu. “Michael này, có phải cho lỗi của tôi mà hợp đồng của Luke thất bại không? Ý tôi là, chuyện bài báo trên tờ The Daily World có ảnh hưởng đến việc này, đúng không?”
Anh ấy nhìn tôi thật sắc sảo. “Chúng ta đang rất thẳng thắn đúng khôg?'
“Đúng vậy,” tôi nói, cảm thấy hơi sợ. “Chúng ta đang thẳng thắn với nhau.”
“Vậy thì, thành thật mà nói, tôi không thể nói nó giúp ích gì cả,” Michael nói. “Có rất nhiều... lời nhận xét vào sáng này. Một vài câu đùa châm chọc. Tôi phải nói hết với Luke, anh ấy đã chấp nhận việc này khá bình tĩnh.”
Tôi nhìn anh ấy chằm chặp, cảm thấy lạnh run.
“Luke đã không nói chuyện đó với tôi.”
Michael nhún vai. “Tôi không nghĩ anh ấy muốn nhắc lại bất cứ lời bình luận nào.”
“Vậy đó là lỗi của tôi.”
“Không hẳn.” Michael lắc đầu. “Đó không phải điều tôi nói nhé.” Anh ấy tì người vào ghế.
“Becky này, nếu cái phi vụ làm ăn này thật sự vững chắc thì nó đã sống sót khỏi những chuỵện thị phi này rồi. Tôi đoán là JD Slade dùng rắc rối nho nhỏ của cô... như một cái cớ. Có một lý do nào đó lớn hơn mà họ muốn giữ riêng cho mình...”
“Là cái gì?”
“Ai mà biết được. Tin đồn về ngân hàng London chăng? Sự khác biệt trong phong cách kinh doanh chăng? Vì một lý do nào đó, họ có vẻ như không hoàn toàn tin tưởng vào cả kế hoạch này.”
Tôi nhìn anh ấy chằm chặp, nhớ lại những gì Luke nói.
“Có phải mấy người này nghĩ rằng Luke đang mất kiểm soát không?”
“Luke là một cá nhân kiệt xuất,” Michael thận trọng nói. “Nhưng có cái gì đó xen vào anh ấy khi giải quyết việc này. Anh ấy gần như phát cuồng. Sáng nay, tôi nói với anh ấy rằng cần phải biết dành ưu tiên. Hiển nhiên có việc gì đó với ngân hàng London. Anh ấy nên nói chuyện với họ. Trấn an bọn họ. Thành thực mà nói, nếu anh ấy để mất họ, anh ấy sẽ gặp rắc rối to. Và không chỉ có mình họ. Vừa có vài vấn đề này nọ với công ty bảo hiểm Provident nữa - một khách hàng lớn khác.” Anh ấy ngả người về phía trước. “Nếu cô hỏi thì tôi sẽ nói anh ấy nên lên máy bay về London chiều nay.”
“thế anh ấy muốn làm gì?”
“Anh ấy đã hẹn gặp tất cả ngân hàng đầu tư ở New York mà tôi từng biết.” Anh ấy lắc đầu. “Cậu bé đó có vẻ như quá ám ảnh với việc thành công ở Mỹ.”
“Tôi nghĩ anh ấy muốn chứng tỏ gì đó,” tôi lí nhí. Với mẹ anh ấy, tôi gần như nói thêm.
“Vậy Becky này...” Michael nhìn tôi tử tế. “Cô định làm gì? Cố gắng sắp xếp thêm vài cuộc hẹn gặp nữa chứ?”
“Không,” tôi nói sau khi im lặng một lát. “Thành thực mà nói, tôi nghĩ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
“Vậy cô không định ở đây với Luke sao?”
Hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng của Luke lướt nhanh qua đầu tôi, và tôi cảm thấy nhói đau như dao đâm.
“Tôi nghĩ làm vậy cũng không có ý nghĩa gì nữa.” Tôi uống một ngụm rượu đầy và gượng cười.
“Anh biết không? Tôi nghĩ mình sẽ về nhà.”