Hai người đi xe taxi đến một nhà hàng kết hợp quán cà phê màu hồng. Đây là nhà hàng của một nữ ngôi sao nào đó đầu tư, nghe nói các món ăn ở đây rất ngon và tinh tế nên thu hút không ít những khách thuộc tầng lớp thượng lưu tới tiêu tiền hưởng thụ. Mọi nhân viên phục vụ đều ăn mặc gọn gàng, lịch sự, thái độ phục vụ khách hàng cũng rất ân cần và chu đáo như hoàng tử công chúa, chẳng trách việc làm ăn ở đây lại phát triển đến thế.
“Một cái hay nữa là không phải xếp hàng.” Phạm Ti Ti nhâm nhi tách latte nóng cùng lát bánh mì nướng mật, ở đây còn bày sẵn các loại hoa quả tươi phong phú, chỉ cần là phái đẹp thì đều thích và hưởng thụ sự chu đáo này.
“Mình thì ngại nhất là phải xếp hàng, đồ ăn có ngon đến mấy mà phải đứng chờ thì bỏ đi.” Xuân Phàm thực tế hơn Phạm Ti Ti, cô không kén chọn trong việc ăn uống nên cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao một đống người lại có thể chen chúc vào một quán bé tí chỉ vì một món ăn.
“Chỗ này bày trí cũng rất dễ thương mà, hợp với những người thích làm công chúa. Buôn bán cũng cần phải chú trọng tới cảm giác của đối tượng, đương nhiên đồ ăn phải ngon và được bày biện tinh xảo nữa, thế mới đủ tư cách để phục vụ cho Hoàng tộc!”
“Này này, cậu không cần kể chi tiết về “bệnh công chúa” cho mình nghe đâu.”
“Cậu đúng là loại vô tâm không biết lãng mạn là gì. Đến cả viêc mỗi cô gái đều có mong ước được làm công chúa của ai đó mà cậu cũng không biết ư?” Mấy chiếc móng vuốt màu sắc sặc sỡ vung vẩy trước mặt Xuân Phàm, chỉ thiếu mấy phân nữa là chọc vào chóp mũi của cô.
“Cậu đã không còn là nữ sinh ở tuổi mộng mơ từ lâu rồi.” Xuân Phàm tiếp tục dội một gáo nước lạnh.
Ai đó ôm ngực ai oán, “Mình đã làm gì nên tội mà cậu lại liên tục đả kích mình như thế?”
“Thế tức là cậu không ăn chứ gì? Mình ăn hết hộ cậu luôn nhé!”
“Không được!” Phạm Ti Ti ngân nga một giai điệu, chuyên tâm thưởng thức đồ ngọt được bày biện khéo léo trước mặt, đôi mắt mị hoặc tranh thủ đảo qua nhà hàng một vòng. Hừm, khách ở đây chín mươi phần trăm là những người trẻ tuổi, đa số là nữ giới, cánh đàn ông đến đây cũng là đi cùng bạn gái. “Ấy, người kia không phải là Paul sao?”
“Ai cơ?” Xuân Phàm nhìn theo ánh mắt của Phạm Ti Ti.
“Bạn trai của Liễu Nghi, Paul, người mà hồi trước quỳ trước cổng công ty rồi làm loạn một phen ấy.”
“Là anh ta sao? Mình chỉ mới gặp qua một lần, chẳng nhớ gì cả.” Nhưng cô lại nhớ khá rõ về cái mặt biểu tình đen thui lần đó của Dương Lập Hân.
“Mình còn nhớ vì hồi ấy mình đã nói chuyện với anh ta khá lâu.” Phạm Ti Ti trợn mắt, “Xem ra thằng cha đó lại giở trò bắt cá hai tay, người đi cùng anh ta không phải là Liễu Nghi.”
“Có lẽ chỉ là một người bạn nữ bình thường thôi, Liễu Nghi bảo anh ta làm ăn cũng khá, không khỏi có nhiều mối quan hệ.” Xuân Phàm không thích nghi thần ngờ quỷ, huống chi chuyện này cũng không liên quan đến cô, Liễu Nghi chỉ là một đồng nghiệp mà thôi.
“Cũng đúng. Chuyện tình cảm của mình còn lo chưa xong nữa là đi lo hộ chuyện của người khác.” Phạm Ti Ti nhấp một ngụm latte nóng, chợt điện thoại cô reo lên, cô mở điện thoại đọc tin nhắn rồi cười ha hả: “Sắp bão rồi hay sao? Tự nhiên bố mình lại rủ mình đến nhà ông ấy ăn tối, ông ấy không sợ bà vợ mình sẽ phát điên lên à?”
Xuân Phàm cũng vô cùng kinh ngạc, “Cậu có đi không?”
“Đi chứ! Sao lại không? Để xem xem lão cáo già có chiêu gì muốn dụ mình đây!”
“Ấy khoan đã, cậu phải về nhà thay quần áo trước chứ.”
“Thay làm gì? Mình mặc thế này không đẹp sao?”
“Đẹp lắm, nhưng không thích hợp cho việc dùng bữa tối với người khác, hơn nữa còn là bố cậu.”
Phạm Ti Ti không phản đối, “Cậu muốn đi cùng mình không? Thăm hỏi bà cô của cậu luôn.”
“Mình không có người thân thích gì, lấy đâu ra bà cô nào? Mình không dám trèo cao.”
“Haizz, đời người có mấy chục năm để sông chứ, người nhà họ Ông cũng có kinh khủng lắm đâu?”
“Mình mừng vì bọn họ có khủng khiếp như thế đấy, nhờ họ mà mình có thể sống một cách kiên cường, vừa tự lập lại được tự do.”
“Được thôi! Vậy thì mình sẽ tự dấn thân vào hang hùm, quyết tìm hiểu đến cùng.”
“Khoác lác.”
Hai người nhìn nhau cười, sau khi thưởng xong trà chiều thì mỗi người đi một ngả.
Xuân Phàm quyết định tới cửa hàng sách xem qua một chút, cũng lâu rồi cô không có thời gian rảnh rỗi như thế này, còn bữa tối thì… cứ ăn đại một bát mì đi! Cũng chỉ có mình cô, ăn cái gì cũng xong.
Lúc cô đi qua một cửa hàng thời trang cao cấp dành cho nam giới liền nghĩ ngay đến Dương Lập Hân, anh đã tặng cô cả một thùng mĩ phẩm rồi, nếu không đáp lễ thì cô cũng cảm thấy áy náy. Nghĩ vậy, cô tiến vào cửa hàng rồi chọn hai chiếc cà vạt và một bộ cúc áo bạch kim.
Đang đợi nhân viên gói đồ thì Dương Lâp Hân gọi điện cho cô.
“Em đang ở đâu?” Nghe giọng anh là cô biết ngay tâm tình anh đang rất tệ.
“Đang mua vài thứ cho anh.” Cô đáp theo bản năng của một thư kí muốn tránh trận lôi đình của tổng giám đốc.
“Mua đồ cho tôi?” Anh bất ngờ, lửa giận cũng bị thổi mất sạch.
“Ngày mai tôi mang đến cho anh.”
“Không, bây giờ em đến đây, đến ngay nhà tôi.”
“Đến nhà anh?” Sao thế nhỉ?
“Em đang ở đâu? Tôi cho xe đến đón luôn.”
“Không cần…”
“Địa chỉ!” Anh không cho phép cô cự tuyệt.
Xuân Phàm đành phải hỏi nhân viên địa chỉ cụ thể rồi nói lại với anh, trong lòng cô thầm suy đoán xem hôm nay ai đã vuốt râu hùm khiến anh khó chịu? Mãi mới có được một ngày nghỉ phép trọn vẹn, chẳng phải anh ta muốn ăn mừng cùng em gái và em rể sao, thế nào mà lại thành ra tức tối như vậy? Sao mấy cô nàng thiên kim tiểu thư có thể đâm đầu mê mẩn ma đầu trong khi không hiểu chút gì về anh ta? Mai sau làm vợ người ta thì cũng khó sống với cái người có tính tình tệ hại này.
Mà còn phải sống chung cả đời nữa! Mới nghĩ đến đó thôi mà cô đã thấy nhức đầu.
Bây giờ về nhà xem phim truyền hình hay chỉ lái xe đi loanh quanh cũng được, cô không muốn phải nhìn thấy mặt của ai đó. Nhưng nếu cô trốn anh thì ngày hôm sau đi làm sẽ bị “ăn hành” mất.
Một chiếc xe hơi màu đen đỗ xịch trước cửa hàng quần áo, cô đành phải làm theo mệnh lệnh của anh. Tài xế Vương còn xuống xe mở sẵn cửa mời cô vào khiến cô hơi ngại, cô nhanh chóng chui vào xe. Ý, ma đầu cũng đến sao?
Dương Lập Hân cũng không hiểu nổi mình đang nghĩ gì nữa, chỉ là anh muốn được gặp cô sớm hơn một chút thôi.
Hôm nay cô không trang điểm nhiều, khuôn mặt thanh thoát của cô khiến anh càng thêm động lòng.
“Ừm, anh tìm tôi có việc gì?” Giọng cô lí nhí, cô phải xem tâm tình anh đang ra sao đã.
“Đi một mạch đến đây cơ đấy, em đi với ai thế?” Đôi mày kiếm nhíu lại.
“Tôi đi uống trà chiều cùng Ti Ti, nhưng bố cô ấy gọi cô ấy đến dùng cơm tối nên hủy kế hoạch ăn một bữa thịnh soạn rồi.” Xuân Phàm bình tĩnh đáp, sao anh ta lại hỏi lắm thế?
“Vậy tôi mời em đi ăn một bữa thịnh soạn.”
“Không được! Sáng hôm nay tôi đã được một thùng mĩ phẩm rồi, nếu bây giờ anh lại đãi tôi nữa thì chắc chắn lương tâm tôi vô cùng cắn rứt.
“Xuân Phàm, đừng từ chối tôi nữa, nếu không tâm trạng của tôi sẽ càng tệ hơn đấy.”
Cô trợn mắt, “Cho tôi hỏi một chút, là ai đã chọc phải anh thế? Tôi tưởng hôm nay là ngày nghỉ ngơi thư giãn của anh cơ mà.” Cho dù là ma đầu máu lạnh thường ngày cũng cần tình cảm từ phía gia đình.
“Bụng Đa An đã to hơn nhiều rồi, cơm nước xong thì em rể tôi cũng kéo con bé về ngủ trưa để dưỡng thai.”
Vấn đề không phải là em gái anh ta.
“Rồi sau đó?”
“Bố tôi cũng muốn tôi qua nhà ông ăn tối nhưng tôi từ chối, sau đó ông lên giọng giáo huấn tôi nửa tiếng đồng hồ qua điện thoại. Tôi biết là người đàn bà đó buộc ông phải làm thế, nếu không thì ông ấy cũng chẳng rảnh rỗi mà để ý đến tôi.” Anh nghiến răng nghiến lợi.
Có vẻ anh ta rất tức giận khi biết rằng bố mình bị một mụ đàn bà giảo hoạt thao túng? Xuân Phàm thầm nghĩ. Anh ta muốn bố mình chủ động hẹn gặp mặt trực tiếp chứ không phải vì lời người đàn bà kia mà lên giọng giáo huấn anh.
“Lập Hân, anh bực bội vì chủ tịch bị mẹ kế dắt mũi, luôn chiều theo mọi yêu cầu của bà ta, cho dù người xung quanh có dèm pha cũng mặc kệ. Vì ông hành xử như vậy nên anh mới không chịu được!”
Mặt Dương Lập Hân lại lạnh băng, anh không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận lời cô nói.
“Anh có thể hiện rõ thái độ của mình trước chủ tịch không?”
“Không cần.” Anh thâm trầm.
“Anh không cần hay chủ tịch không cần?”
“Cả hai.” Anh lạnh lùng liếc cô.
“Anh không lo quan hệ giữa hai người sẽ căng thẳng hơn sao?” Cô biết mình không nên quan tâm quá tới đời sống riêng của anh, nhưng nhìn anh khó chịu như vậy, cô cũng không thể mặc kệ anh được. “Nếu không thể tự giải quyết rắc rối trong lúc bế tắc, tôi sẽ chọn cắt đứt mọi quan hệ hoặc vứt bỏ nó.”
Dương Lập Hân nghe cô nói vậy thì im lặng nhìn cô.
“Từ nhỏ tôi đã không có cha, khi rời khỏi nhà họ Ông mẹ tôi cũng không cầm một xu nào của họ. Bà khổ cực kiếm tiền nuôi tôi lớn khôn, cho tôi học trường tư đắt đỏ nhưng sang trọng. Bà hi vọng rằng tôi không phải chịu thiệt thòi vì không có cha để chiều chuộng, yêu thương. Khi học ở trường nữ sinh, tôi và Phạm Ti Ti trở thành bạn tốt của nhau, bởi vì chúng tôi đồng bệnh tương lân.” Xuân Phàm cố gắng tạo ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể, đôi môi hồng đào cong thành một hình vòng cung hoàn mỹ. “Anh chẳng thể tưởng tượng nổi đâu, đầu tiên cô ấy cố ý tiếp cận tôi, mẹ cả của cô ấy là Ông Phẩm Chân mà. Bà ta thay mặt Ông gia phái người tới “nằm vùng” để theo dõi mẹ con tôi. Bọn họ chưa bao giờ thăm hỏi mẹ con tôi sống như thế nào, đã thế họ còn lo sợ rằng sau khi dọn ra riêng, chúng tôi sẽ lợi dụng danh tiếng nhà họ Ông để kiếm tiền mà sống! Ti Ti từ đầu đã nói thẳng hết mọi chuyện cho tôi, đến lúc đó tôi mới biết sự tồn tại của mình đã làm chướng mắt nhiều người tới vậy. Nếu như bố tôi còn sống, bọn họ sẽ chẳng dám đối xử với mẹ con tôi như thế đâu! Trong một thời gian rất dài, chuyện này đã trở thành sự bế tắc mà tôi không thể nào thoát khỏi, cho đến một ngày…”
Dương Lập Hân đột nhiên nắm lấy đôi tay của cô, hai bàn tay lạnh buốt.
“Khi biết tin mẹ tôi qua đời do tai nạn máy bay, tôi rơi vào tình trạng suy sụp hoàn toàn. Ti Ti và chị Dật Tâm như hai cánh tay đắc lực của tôi vậy, họ giúp tôi lấy lại ý chí, còn lo liệu đám tang của mẹ hộ tôi chu đáo nữa. Cũng đúng lúc ấy, bạn trai tôi đột nhiên bốc hơi khỏi thế giới, về sau tôi mới biết trong lúc còn đang hẹn hò với tôi, anh ta đã theo đuổi một vị thiên kim tiểu thư nào đó rồi, nhân dịp tôi đau khổ nhất thì đá tôi! Đây là sự bế tắc thứ hai ập lên tôi.”
“Ti Ti sợ tôi nghĩ quẩn nên ở cùng tôi để trông nom. Cứ thế suốt ba tháng, Ti Ti bảo có chuyện cần phải nói với tôi, đó là việc Ông phu nhân không cần cô ấy “nằm vùng” nữa, bởi vì mẹ tôi đã chết rồi.”
Đối diện với đôi mắt sâu thẳm đang chăm chú nhìn mình, Xuân Phàm chỉ biết cười nhạt, vậy nhưng trên khuôn mặt cô đã xuất hiện những giọt lệ trong suốt.
“Từ đó trở đi, tôi quyết định từ bỏ, cắt đứt toàn bộ bế tắc mà mình mắc phải! Bởi vì những bế tắc đó sẽ chẳng bao giờ giải quyết được, chỉ có cách dứt bỏ nó thì tôi mới có thể sống vui vẻ mỗi ngày.”
Anh nhẹ nhàng thở dài, đưa tay lên lau nhẹ những giọt nước mắt vương trên má cô, sau đó anh vươn mình dịu dàng ôm lấy cô.
“Tôi nhớ hồi xưa mẹ tôi từng nói rằng: Cách tốt nhất để báo thù là vui vẻ sống mỗi ngày, nhất định phải sống thật khỏe mạnh, thật sung sướng, thật hạnh phúc, để những người ganh ghét với mình chỉ còn cách ngậm miệng lại.”
“Xuân Phàm.” Anh chợt căng thẳng.
“Thật ra… Nhiều lúc tôi cảm thấy thật mệt mỏi...”
“Tôi biết.” Anh đã tận mắt thấy khuôn mặt đờ đẫn của cô, biểu cảm đó so với khóc còn khiến người ta đau lòng hơn. “Nhưng em vẫn sống tốt, luôn hoàn thành xuất sắc công việc, em cũng rất đẹp nữa.”
“Cảm ơn.” Cô nghẹn ngào.
Anh ôm chặt cô, cuối cùng cũng hiểu lí do tại sao anh lại ghét “liên hôn” đến thế, anh không thể chấp nhận nổi chuyện cưới vì mục đích kinh tế.
Và, bởi vì anh không thể rời xa cô được nữa.