Vài ngày sau, sức khỏe ổn định thì tôi mới xin xuất viện sớm, quả thật lần này gặp nạn không chết cũng là nhờ phúc lớn mạng lớn, nhờ vong cô gái kia cứu giúp. Trong lòng vừa mừng lại vừa lo, không biết rồi đây về lại phòng trọ sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa, nhưng đã lỡ vào đúng chỗ tử thần thì thôi cũng ráng đi tìm cội nguồn của sự tàn ác đó vậy.
Một thân một mình tôi vừa đi vừa ôm bụng về nhà trọ, khi bước đến trước hẻm đi vào nhà trọ tôi thấy bên trong đường đi vào nhà trọ của mình rất đông người, mọi khi hẻm ít người qua lại vậy mà tự nhiên hôm ấy về lại thấy đông người chen lấn nên tôi không khỏi ngạc nhiên.
Vội chen vào dòng người tấp nập để đi vào sâu bên trong dãy nhà trọ, tôi thấy có vài anh công an đứng chắn ngay trước cửa phòng trọ của tôi, đứng ngẫn người ra được một lúc thì tôi choàng tỉnh lại, hỏi vài người đến trước đứng kế bên.
- Ủa bên trong có chuyện gì mà lại có công an vậy?
Một người trong đám đông trả lời:
- Trời ơi! Cậu không biết gì hã, có án mạng thì mới có công an kiểm tra hiện trường đó.
Một người khác cũng vội tiếp lời:
- Ở bên trong có người treo cổ tự tử, nghe đâu cái tên này bị tâm thần phân liệt.
Tôi giật mình khi nghe được câu nói đó, vậy ra tôi cũng đã hiểu được phần nào những bí ẩn đằng sau những vụ án li kì mà nơi đây gặp phải.
Thầm nghĩ ( chắc không ai ngờ rằng tên hung thủ lại mắc chứng tâm thần phân liệt và ra tay giết người một cách tàn bạo đến như vậy trong suốt ngần ấy năm qua mà không hề có ai hay biết)
Nhưng rồi, vậy còn bà chủ trọ thì sao?
Khi dòng người hóng chuyện thưa thớt dần, tôi nhanh chóng đến và trình báo với công an chuyện mấy ngày qua tôi gặp và còn một điều đặc biệt nữa mà tôi đã giấu kĩ sau khi tôi ở trong phòng trọ đó một ngày. Tôi đã lén lút gắn một chiếc camera mini ngay trong phòng của mình để tiện quan sát những hiện tượng kì bí bên trong phòng, tự mình tôi vào bên trong phòng và gỡ lấy chiếc camera rồi đưa nó cho công an để cùng nhau mở nó lên xem, một anh trong đội điều tra lấy trong chiếc ba lô đồ ra một cái laptop để xem đoạn video có trong camera của tôi.
Bạn đầu cho thấy tên hung thủ đã rình mò tôi ngay từ lúc tôi ở trong căn phòng đó cho đến giờ, mọi chuyện sẽ không có gì lạ cho đến khi đoạn video quay tới khoảng thời gian tôi bị hắn ta đâm phải nằm viện. Trong những ngày đó hắn vẫn cứ lẫn quẩn bên trong căn phòng đó một mình, hắn nhìn từ góc tường này cho đến góc tường khác, đến lúc 2h sáng cách ngày tôi xuất viện một ngày thì hắn vẫn còn ở trong phòng tôi,... nhưng điều đặc biệt khi xem đoạn video đó là cảnh thấy tên tâm thần ấy đào bên dưới một góc của căn phòng trọ lên một cái hố khá rộng, Mọi người hoảng hốt và bất ngờ khi hắn đưa từ dưới hố lên một cái quan tài bằng gỗ, tôi không ngờ với một tên như hắn lại có thể một mình vác chiếc quan tài to như vậy.
Tên tâm thần mở chiếc quan tài ra, một cái xác trơ xương với những chiếc lá bùa lấp đầy nó, bên trên còn có nhiều mũi kim cấm sâu vào tứ chi của cái xác, lúc này đây tôi mới hiểu vì sao mà đến giờ oan hồn cô gái bị hắn giết lại không thể tìm gặp tôi được.
Cái xác ấy bị đứt lìa hết từng đoạn một trong khi hắn lại có thời gian sắp xếp lại đầy đủ từng bộ phận như thế mà không một chút biến sắc thì quả thật hắn đã mất đi nhân tính rồi, thất thần tôi rặng hỏi các anh công an.
- À! Quên mất, các anh nên tìm hỏi bà chủ trọ, vì chính bà ta là kẻ biết hết tất cả mọi chuyện này.
- Sao cậu lại biết?
- Bởi vì... bà ta là người chỉ dẫn tôi đến căn phòng này để mướn nó.
Không chần chừ nữa, đội điều tra tiến hành cử người đi tìm bà chủ trọ để lấy lời khai, xong xuôi mọi người thu xếp mang cái xác của tên tâm thần ấy về xét nghiệm, còn riêng tôi thì được trở lại bệnh viện điều trị vì sao ngày hôm đó tôi mệt quá nên đã ngất xỉu trong lúc khai thác thông tin từ bản thân tôi.
Không hiểu tại sao nhưng sao chuyện đó trở đi hễ có chuyện gì bất an là đêm đến tôi lại mơ thấy vong của cô gái đã đi theo tôi, cô ấy thường ám chỉ tôi rất nhiều thứ để tôi tự tìm câu trả lời...
Về phần bà chủ trọ thì khoảng thời gian sau khi tôi bình phục hẵn thì có nghe tin bà ta đã bị bắt, và cuối bà ta cũng chịu khai nhận chính là kẻ chủ mưu vì để thỏa sức đam mê giết người của cậu con trai tâm thần, đến khi chín bà không còn chịu đựng được nữa thì một lần nữa chính tay bà ta lại giết chết con mình để có thể chấm dứt chuỗi dài đau khổ đó, bà luôn bị ám ảnh bởi đứa con tâm thần và những người mà bà ta cùng với con mình giết hại.
Sau những chuyện khủng khiếp ấy, tôi quyết định xin ba mẹ cho tôi không học đại học nữa mà trở về phụ mẹ tôi trong coi tiệm nét ở nhà...
Các bạn biết đó! Đôi khi ác linh đáng sợ nhất không phải là những con ma hay oan hồn mang nhiều hận thù trần thế, mà có khi ác linh lại chính là những người xung quanh nơi bạn sống, ác linh luôn có ở khắp mọi nơi và chính những linh hồn ở thế giới bên kia phải cảm thấy khiếp sợ những con người ở trần gian này. Từ đây mà mọi câu chuyện phiêu lưu của riêng tôi đã bắt đầu bước sang trang mới, một bước ngoặc của đời tôi.
---Hết---