• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng hẹn An Nhi có mặt tại quán cà phê. Cô chọn cho mình một vị trí gần cửa sổ và tranh thủ nhìn ngắm vẻ đêp thành phố ban đêm qua khung cửa kính trong suốt với hi vọng có th. Hồi bé có lúc cô còn nghĩ anh đang nấp sẵn nơi nào đó và đợi đồng hồ điểm đúng giờ mà xuất hiện trước mặt cô. Thậm chí có lần cô còn cố tình đến sớm rình xem có đúng như vậy không, nhưng cuối cùng vẫn là anh đúng hẹn chứ chả phải nấp sẵn ở đâu đó như cái suy nghĩ trẻ con lúc đó của mình. Nghĩ lại hồi đó cô thật trẻ con.

“Anh vẫn đúng giờ như vậy. Không muộn phút nào.” Lời nói vừa thốt ra An Nhi mới ý thức được mình lỡ lời.

Kéo ghế ngồi xuống anh mỉm cười gật đầu:“Cảm ơn em vì vẫn nhớ. Súp Lơ, em vẫn khỏe chứ?”

Hai chữ ‘Súp Lơ’ kia vừa thân thuộc vừa xa lạ. Rất lâu, rất lâu rồi cô không nghe thấy anh gọi mình như thế. Nhưng giờ đây cách xưng hô đó lại khiến cô cảm thấy xa lạ mà khó chịu, nhồn nhột trong lòng. Khi cô còn bé hai từ này từng khiến cô vui vẻ mà nhảy nhót, tươi cười; lúc lên trung học nó lại khiến cô lâng lâng, vừa dễ chịu vừa thân quen nhưng cũng vừa rối loạn. Nhưng bây giờ cô đã không còn là cô bé ngây ngô của tuổi đôi mươi mà vui vẻ chấp nhận nó. Cô bây giờ hơn ai hết chướng mắt với con người trước mắt kia cho nên cô không muốn nghe hai từ ‘Súp Lơ’ từ miệng anh thêm một lần nào nữa.

“Tôi khỏe. Cảm ơn. Nhân tiện xin giới thiệu với anh tôi tên là An Nhi. Súp Lơ mà anh vừa gọi đã không còn từ rất lâu rồi.” An Nhi nói bằng giọng điệu nghiêm túc mà xa cách.

“Cũng đúng. Anh sẽ tôn trọng em. Em cũng trưởng thành, cũng khác xưa rất nhiều. Mái tóc cũng không còn như trước.”

thiện.”

“Anh…. Thế còn chị gái tôi. Rốt cuộc là anh muốn gì?”

“ Em nói ngọc Nhi. Chuyện giữa anh và cô ấy em không hiểu được đâu. Em chỉ cần biết mọi chuyện không như em nghĩ là được.” Hải Phong lạnh lùng trả lời kiểu nửa vời khiến cô càng thêm tức giận nhưng cô lại không biết nói gì với con người này.

“Hải Phong, anh thay đổi quá nhiều.”

“Cảm ơn vì em đã nhận ra.” Hải Phong mỉm cười nhún vai trả lời.

“ Anh…Anh. Tóm lại tôi muốn anh nếu không yêu thì tốt nhất tránh xa họ ra. Họ là người thân của tôi. Anh không được phép khiến ai trong số họ tổn thương. Nếu anh không yêu Ẩn Lan thì đừng làm gì khiến cô ấy ảo tưởng hay hi vọng vào cái thứ tình cảm đơn phương ngu ngốc đó. Nếu anh không yêu chị tôi thì đừng làm phiền cuộc sống của mẹ con chị ấy theo cách bây giờ anh đang làm. Một lần bị phản bội bị lừa gạt là quá đủ với chị ấy rồi. Tôi không muốn chị ấy đau khổ thêm. Anh hiểu không hả?”

An Nhi gần như muốn hét lên với Hải Phong. Nếu không phải đang ở trong quán cà phê có lẽ cô đã lao lên mà túm cổ áo anh sau đó gào lên mà mắng chửi một trận cho thỏa

“ Đừng có lấy tôi ra làm cái cớ.”

“ Thật sự vì em nên anh mới muốn thử.”

“ Vì tôi. Được. Anh có giỏi thì cứ nhắm vào tôi đây này. Đừng đụng đến bọn họ.” Quá tức giận An Nhi chống hai tay xuống bàn vươn mình về phía Hải Phong trợn mắt mà rít lên.

“Được. Đây là do em nói nhé. Thỏa thuận được chấp nhận.” Hải phong nhàn nhã phun ra một câu và trong nháy mắt khi ngước lên An Nhi dường như nhìn thấy khóe miệng anh nhếch lên nhưng chỉ trong tích tắc nó lại trở về bình thường.

“Đồ thần kinh.”

Dứt lời An Nhi đứng dậy rời đi, được mấy bước cô dừng lại mở túi rút ra số tiền ly cà phê mà cô vừa gọi sau đó quay lại đặt lên trên bàn một cách đầy bạo lực mà rời đi. Cô không muốn uống cà phê không của anh và cũng chả có ý định trả tiền hộ anh. Người h cho công ty.”

“Được. Có được câu nói này là tôi vui rồi. Tôi đang rất cần sự năng nổ, nhiệt huyết của cô

đây.”

“Hả. À vâng.” An nhi ngước lên nhìn thái độc của giám đốc quay ngoắt 180 độ mà ngẩn người.”

Anh rút ra một tập hồ sơ để trên bàn sau đó mỉm cười:

“Đây là một nhân tài bên phía tổng công ty mới chiêu mộ thành công. Vừa hay anh ta cũng đang muốn mua một căn nhà và chúng ta được anh ta lựa chọn để giúp anh ta tìm được căn hộ như ý. Cho nên chăm sự nhờ ở cô.”

Nghe anh nói đến đây trong lòng An Nhi còn khóc lớn hơn. Ai không biết vị ‘thượng đế’ này đã qua tay ba người trong phòng cô và kết quả không phải là ai cũng bị anh ta đánh bại sao. Tuy mức thưởng được tăng rất cao và còn có cơ hội ghi điểm với cấp trên nhưng miếng bánh cao cấp này ai ai thấy cũng chỉ muốn bỏ chạy thật xa. Giới thiệu cho anh ta căn hộ mà chê tới chê lui, đáp ứng được cái này thì lại quay sang chê cái khác cuối cùng ba ngưnh mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK