• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thụy Phong, lần này đã nắm được cảm giác chưa?” Phó đạo diễn đi tới bên cạnh An Thụy Phong, dò hỏi với vẻ mặt lúng túng. Sau lưng An Thụy Phong, nào là đại diện, nào là trợ lý, một đám đông nghịt đứng bày trận, nhìn trông có vẻ khí thế hơn nhiều so với các diễn viên khác trong trường quay.
Thấy phó đạo diễn tự mình đến “mời” anh, mấy diễn viên kia như có như không ngầm quăng ánh mắt về phía bên này, bọn họ kẻ thì túm năm tụm ba tụ lại thành bầy, kẻ thì ngồi một mình một góc, toàn bộ trường quay như bị bức tường vô hình phân chia thành hai phe phái hoàn toàn đối lập nhau.
An Thụy Phong vốn dĩ đang dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghiền ngẫm tâm tình của nhân vật, kịch bản bị anh siết thật chặt trong tay, sau khi nghe thấy tiếng nói của phó đạo diễn thì vội vàng mở mắt ngồi thẳng người dậy.
Anh há miệng rồi lại ngừng một chốc, mới đáp: “Cũng gần được rồi.”
Nghe thấy anh trả lời như thế, mấy diễn viên đứng cách đó không xa trao đổi ánh mắt cười như không cười với nhau. Hứa Chí Cường đứng phía sau An Thụy Phong chú ý tới cử chỉ mờ ám của bọn họ, sắc mặt chẳng thể nào đẹp nổi. Mấy kẻ ở chỗ này đều có thời gian vào nghề lâu hơn An Thụy Phong, với một người mới bước chân từ phim truyền hình sang thế giới điện ảnh mà nói, kẻ nào cũng là bậc tiền bối mà anh cần phải nỗ lực đuổi theo.
“Vậy chúng ta quay lại lần nữa nhé.” Phó đạo diễn vội vàng bảo. An Thụy Phong gật đầu, vừa đáp “Phiền anh rồi” vừa đi về phía giữa trường quay. An Thụy Phong mặc trên người một thân trang phục dạ hành màu đen, bộ đồ bó sát phác họa nên cơ thể cường tráng của anh, tuy rằng ẩn trong bóng tối, thế nhưng vẫn chói mắt khiến người ta không thể lơ là.
So với anh, bạn diễn nam đứng đối diện thoạt nhìn rất đỗi bình thường. Người kia là nam thứ trong đoàn làm phim, tên là Vương Lập Lực, cái tên này mỗi một chữ đều toát ra vẻ nam tính, nhưng hợp lại cùng một chỗ lại cực kỳ ngượng người, vì thế ai nấy đều ngầm hiểu, gọi hắn là “anh Lực”.
(giải thích: Vương Lập Lực đọc là Wang Li Li, mà Lili thì thường là tên của con gái =)))
Lực ca là một nam diễn viên phụ hoàng kim nổi tiếng, tuy rằng đã 40 tuổi nhưng khuôn mặt biết cách chăm chút nên nhìn như mới hơn 30, bản thân hắn vốn có ngoại hình vô cùng “cục mịch”, vì vậy những năm đầu tiên bước chân vào giới điện ảnh chỉ được giao cho mấy vai nhỏ không quá quan trọng, vài năm gần đây tuy đã khá nổi danh, nhưng rồi người ta lại chê tuổi tác của hắn lớn, cho tới bây giờ vẫn chỉ có thể đóng vai phụ.
“Anh Lực, thật ngại quá, lại phải làm phiền anh rồi.” An Thụy Phong khiêm tốn chào hỏi.
“Ừ.” Lực ca trầm mặc ít lời.
《Hiệp Đạo Ký》là một bộ phim dành trọn cho phái mạnh diễn, thành ra số lượng nhân vật đực rựa đông đảo. Bối cảnh xảy ra vào những năm cuối cùng của thời dân quốc, khi ấy ngọn lửa chiến tranh lan tỏa khắp nơi, cuộc sống nhân dân khốn khổ. Trong thư viện, đám học trò đứa thì lo lắng chuyện cứu vớt muôn dân; đứa thì không muốn đối đầu với mưa bom bão đạn; đứa lại là con cháu quân phiệt tài chủ, ngày ngày chỉ lo đắm chìm trong hưởng lạc… Ngay tại thư viện nhỏ này, sản sinh ra những kẻ có tính cách không giống nhau, bọn họ hết tranh giành ngoài mặt lại ngấm ngầm đấu đá, tình tiết thay đổi liên tục, vô cùng đặc sắc.
An Thụy Phong đóng vai nam chính, một cậu học trò nghèo có thành tích vô cùng ưu tú, lòng mang thiên hạ. Cậu bất mãn với hiện trạng sinh linh đồ thán của xã hội, thế nên mỗi đêm đều hóa thân thành siêu trộm đi cướp của kẻ giàu chia cho người nghèo. Trong một lần vô tình, cậu trộm bức mật lệnh của quân đội từ trên người gã khách làng chơi, cũng bởi vậy mà mang tới họa sát thân…
Lực ca đóng vai nam thứ, là một tiểu đội trưởng dưới trướng một tên quân phiệt, xuất thân dân dã, một chữ bẻ đôi cũng chả biết, nhờ vào “công phí đọc sách” nên được phái đến thư viện học tập, gã cùng nam chính không đánh không quen, rất nhanh đã trở thành bằng hữu. Thế nhưng tháng ngày yên ổn ngắn ngủi chẳng tày gang, gã nhận được thư bổ nhiệm của cấp trên, giao cho một đội quân và bắt gã nhất định phải tóm bằng được siêu trộm.
Cảnh quay này diễn ra vào buổi tối, khi tiểu đội trưởng vây bắt siêu trộm bên trong nhà hát kịch, sau một phen ác chiến, siêu trộm nhờ vào bản lĩnh cao cường hơn, gây ra một vết thương lớn trên ngực tiểu đội trưởng, nhưng cậu không hề thừa thắng xông lên, mà lựa chọn cách xoay người thoát thân. Trước khi chạy trốn, siêu trộm quay đầu lại nhìn xoáy sâu vào đối phương, sau đó rời đi với nét mặt ngưng trọng.
Chính cái “ngoái đầu nhìn lại” ấy khiến An Thụy Phong phải NG những 15 lần. Cảnh quay này không có lời thoại gì, toàn bộ đều dựa vào động tác cơ thể, An Thụy Phong vốn tưởng rằng mình tôi luyện đủ nhiều, vậy mà phân cảnh này anh có diễn thế nào cũng không thể nắm bắt được cảm giác.
Ban đầu, An Thụy Phong toàn bị Lực ca đè xuống đánh —— đây không phải võ hí, mà là văn hí. Lực ca từ nhỏ đã là diễn viên đoàn kịch, bất luận kỹ năng lời thoại hay kỹ năng diễn xuất, An Thụy Phong đều không có cửa để so sánh, bình thường hắn hầu như chẳng bao giờ nói chuyện, thế nhưng chỉ cần đứng trước ống kính lại như biến thành một người khác hẳn.
(võ hí: cảnh đánh nhau bằng tay chân; văn hí: cảnh giao phong bằng miệng; đè xuống đánh: ám chỉ kỹ năng diễn xuất của nam thứ áp đảo nam chính)
Nhân vật mà An Thụy Phong đóng ban ngày là cậu học trò trẻ tuổi phóng khoáng tựa như ánh mặt trời, hình tượng này khá giống với bản thân anh, nên diễn không hề tốn công tốn sức. Nhưng đến tối, cậu học trò kia lại hóa thân thành một kẻ trộm nghĩa hiệp gánh trên vai thù hận nước nhà, chính sự thành thục và thâm trầm vượt qua tuổi tác ấy, khiến anh diễn vất vô cùng.
Đã thế anh còn đụng phải Lực ca có kỹ năng diễn xuất áp đảo mình, An Thụy Phong đóng phim khổ không để đâu cho hết, nhưng cũng đành chịu chứ biết làm sao.
Một cảnh quay thôi mà anh ăn hành NG hơn chục lần. Đạo diễn sớm đã nóng máu bỏ về nghỉ, trước khi đi hung hăng ném cho phó đạo diễn một câu, tối nay quay không tốt phân cảnh này, ai cũng đừng hòng được ngủ.
Mấy diễn viên khác chỉ thiếu vài câu thoại cùng động tác, trong thời gian NG còn có thể tìm một chỗ để ngủ gật, nhưng An Thụy Phong và Lực ca lại là hai nhân vật chính của cảnh quay, căn bản không có cách nào nghỉ ngơi.
Lực ca phải diễn chung với An Thụy Phong đến 16 lần NG, cuối cùng phân cảnh này cũng miễn cưỡng quay xong, từ đầu tới cuối, hắn không hề oán giận lấy một câu. Các diễn viên khác vừa nghe thấy có thể đi về ngủ, gần như giải tán ngay tức khắc, chỉ có Lực ca là tựa vào góc tường hút thuốc, đám tro tàn rơi dưới chân đều do những lúc ngừng quay hắn làm vài điếu để nâng cao tình thần.
An Thụy Phong thấy thế, vội vàng đi tới đó bắt chuyện với Vương Lập Lực. Anh tiến vào đoàn làm phim đã hơn nửa tháng, nhưng chẳng thân chẳng quen được với kẻ nào, anh biết mấy diễn viên khác ở sau lưng nói mình “dựa vào cái mặt hút fans mới có thể trèo cao”, bằng không kiểu người chỉ biết đóng “trai đẹp” trong phim thần tượng như anh, sao có chuyện mới lần đầu tham gia điện ảnh đã được nhận vai nam chính. Mấy lời này đều là tiểu trợ lý nghe lỏm được, vốn dĩ Hứa Chí Cường không cho cô nàng kể, nhưng tiểu trợ lý vẫn lén lút nói cho An Thụy Phong nghe, cô còn nhỏ tuổi, sùng bái thần tượng như sùng bái thần phật vậy, nghe không lọt lỗ tai mấy câu nói xấu ấy.
Có điều trong đám diễn viên nói xấu người khác sau lưng kia, Lực ca lại là người duy nhất không tham gia vào.
Hắn trầm mặc ít lời, chưa bao giờ biết gây chuyện tạo thị phi. Hứa Chí Cường cho ra một cái đánh giá, rằng hắn là người chính trực, rất đáng để An Thụy Phong thâm giao.
Lực ca thấy An Thụy Phong đi tới, biết anh không ngửi được mùi thuốc lá, bèn ném điếu thuốc trong tay đi, dùng chân di di cẩn thận, đoạn ngẫm nghĩ một chút, lại móc tờ giấy ăn trong túi ra, ngồi xổm người xuống, cẩn thận gói đống tàn thuốc vào bên trong khăn giấy.
An Thụy Phong nhanh chóng ngồi xổm xuống giúp hắn, ban nãy Lực ca hút nguyên một bao thuốc lá, hai người nương theo ánh sáng màn hình điện thoại mà tìm kiếm một lúc, chờ tới khi gom hết đầu lọc lại, Lực ca vo tờ giấy ăn thành một cục, ném vào thùng rác bên cạnh đó.
Lực ca không thích nói chuyện, An Thụy Phong tìm đề tài những nửa buổi trời mà không gợi lên nổi hứng thú của hắn, sau đó thực sự hết cách, An Thụy Phong trực tiếp tán thưởng kỹ năng diễn xuất của Lực ca.
Lần này, Lực ca cuối cùng cũng có phản ứng. Hắn lạnh nhạt nhìn An Thụy Phong chốc lát, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cậu biết vì sao kỹ năng diễn của tôi lại tốt không? Mặc dù suốt mười mấy năm tôi chỉ đóng vai phụ trong phim điện ảnh, nhưng nếu cắt riêng cảnh nhân vật của tôi ra, thời lượng dài hơn nhiều so với mấy bộ phim thần tượng mà cậu đóng.”
***
Mới gia nhập đoàn làm phim có nửa tháng, nhưng An Thụy Phong cảm thấy mệt hơn nhiều so với việc đóng nguyên một bộ phim dài tập. Anh xuất thân từ ngành phim truyền hình, phần đông người xem là các bà các mẹ, ngoài ra còn có mấy cô học trò nhỏ tuổi, không cần kỹ năng diễn xuất quá cao siêu, chỉ cần mặt đẹp cộng với hình tượng tốt là dư sức hút fans. Sau lưng anh có quan hệ vững chắc, công ty đại diện lại chịu khó bỏ công bỏ sức, tướng mạo còn thuộc loại hình con lai được hoan nghênh nhất, thành thử anh debut đã gần ba năm mà hầu như không gặp phải bất kỳ đánh giá trái chiều gì, đi tới đoàn làm phim nào cũng trở thành trung tâm của mọi người.
Nhưng mà hiện tại, nếu so sánh anh với những diễn viên chân chính được mài giũa từ bên trong chiến trường điện ảnh, thì trình độ cao thấp bộc lộ rõ ràng.
Anh nói rằng mình muốn khiêu chiến với chính bản thân, muốn lật đổ hết đống hình tường tổng tài bá đạo, thanh niên đẹp trai, nam thần cổ trang… mà trước nay xây dựng, vậy nên mới để công ty nhận cho mình một bộ phim điện ảnh đề tài hiệp đạo bối cảnh dân quốc, đáng tiếc là khả năng của anh không đủ. Hứa Chí Cường khuyên anh nên thả lỏng tâm tình, nhưng anh càng diễn càng phiền não.
Rõ ràng đêm đã về khuya, cơ thể cũng rất mệt mỏi, nhưng An Thụy Phong nằm trên giường lại không ngủ được.
Anh đang thả hồn nhìn mặt trăng bên ngoài cửa sổ, di động đặt cạnh gối bỗng dưng kêu tít tít. Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng vang ấy đặc biệt rõ ràng, vừa cầm điện thoại lên, anh liền nhìn thấy hai chữ Lăng Hi to đùng ở chỗ tên người gửi.
Lăng Hi: Muộn thế này anh đã ngủ chưa? Tặng anh niềm vui bất ngờ nè, tôi đúng là boy nói chuyện giữ lời ╰(*°▽°*)╯
Emo sinh động ở cuối tin nhắn làm cho An Thụy Phong phải bật cười một hồi, anh dứt khoát bổ não ra biểu cảm ngốc manh ấy “mọc” trên gương mặt ngố tàu của Lăng Hi, thế rồi tâm trạng anh trở nên rất tốt, phiền nhiễu ban nãy cũng bị ném ra sau đầu.
Anh kéo xuống, thì thấy phía dưới dòng tin nhắn của Lăng Hi có đính kèm một bức hình, trong hình là miếng sushi cá hồi phi thường ngon mắt, thịt cá màu vỏ quýt cùng vân mỡ màu trắng xếp thành từng lớp từng lớp rõ ràng, miếng thịt mịn màng nổi bật bên dưới ánh đèn, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi.
An Thụy Phong: Gì thế này, đêm rồi còn tra tấn nhau à?
Vai siêu trộm mà anh diễn là một cậu học sinh nghèo có vóc người gầy yếu sống trong thời buổi loạn lạc, trước khi tham gia đóng phim thì anh phải ép cân, hiện tại tuy rằng đã bấm máy, nhưng cũng chẳng được ăn uống thỏa thích. Giờ này vừa nhìn thấy tấm hình mỹ thực mà Lăng Hi gửi đến, bụng An Thụy Phong liền réo lên ùng ục.
Lăng Hi: Σ(っ°Д °;)っ Chưa ngủ thiệt hả?!
An Thụy Phong: Đúng vậy, vừa quay xong cảnh buổi đêm. Còn cậu? Vừa mới ăn xong à?
Lăng Hi: Nồ nố no… anh nhìn tấm này đi.
Cậu lại gửi tới một bức ảnh khác, trong hình, miếng sushi cá hồi ban nãy được đặt song song với miếng sushi trứng cá hồi, sức hấp dẫn nhân đôi.
An Thụy Phong: Cậu làm xong rồi hả? Lăng Hi, đổi nghề thôi, mang cái này đi sản xuất số lượng lớn, đảm bảo lời hơn nhiều số tiền nhuận bút mà cậu vất vả kiếm được.
Không sai, hai miếng sushi trong hình chính là vali hàng tự chế của Lăng Hi, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, An Thụy Phong có khen Lăng Hi ngay trước ống kính, khi ấy còn đùa rằng Lăng Hi sẽ làm tặng mình một cái vali. Về sau anh bận rộn nhiều công việc, chuyện này đã bị quăng ra khỏi đầu, không ngờ Lăng Hi vẫn nhớ rõ như vậy, thậm chí còn vì chiếc vali này mà tất bật đến tận đêm khuya.
Lăng Hi: Không đâu, là một bậc thầy sushi có tôn nghiêm, tôi chỉ làm sushi cho người mà tôi yêu thích thôi √
An Thụy Phong: Thì ra tôi là người mà cậu yêu thích sao?
Lăng Hi: Đâu chỉ có thế, anh còn là người khiến tôi khâm phục nữa.
An Thụy Phong cười khổ, trả lời tin nhắn: Nếu như cậu biết dạo gần đây tôi cảm thấy thế nào khi sống trong đoàn làm phim, thì cậu sẽ không còn khâm phục tôi nữa đâu…
Anh từng câu từng chữ kể cho Lăng Hi về thất bại mà mình gặp phải, bao gồm cả việc cảm thấy áp lực khi đứng trước mặt tiền bối, bị người khác nói là “chỉ biết dựa vào khuôn mặt hút fans” cũng chẳng có thực lực để phản bác lại, anh liều mình chạy theo họ nhưng cứ lo sợ rằng mình vĩnh viễn không bao giờ đuổi kịp…
An Thụy Phong: Tôi như vậy, cậu còn cảm thấy khâm phục không?
Lăng Hi: Còn chứ. Người chịu khó vươn lên đương nhiên là đáng để khâm phục.
Nhìn câu nói trên màn hình, An Thụy Phong bỗng thấy lòng mình ấm áp vô cùng, ở trong đoàn làm phim anh gặp phải lạnh nhạt, sâu sắc ý thức được sự chênh lệch giữa mình và người khác, thế nhưng Lăng Hi vẫn cứ như trước đây, coi anh là một ngôi sao phát sáng, dùng lòng nhiệt tình và chân thành nhất để đuổi theo anh. An Thụy Phong cảm thấy Lăng Hi lúc này giống như một mặt trời nhỏ, chỉ tiếc rằng không thể ôm lấy nó vào lòng, để nó ủ ấm trái tim của mình.
Lăng Hi: Phải rồi, tôi còn chưa biết lần này anh đóng về đề tài gì.
An Thụy Phong giới thiệu sơ lược mấy câu về bối cảnh câu chuyện: Tôi đóng một vai siêu trộm trong phim…
Lăng Hi: Nhân vật chính ban ngày là học sinh, ban đêm làm siêu trộm? Bạn của cậu ta phụ trách việc bắt cậu ta? Sao cái giả thiết này nghe giông giống một bộ manga của Nhật nhỉ.
An Thụy Phong: Cậu nói tôi mới để ý, quả thực có chút tương tự.
Lăng Hi: Nhắc mới nhớ, main bộ manga ấy chính là mối tình đầu của tôi. Mỗi khi trên màn hình chiếu tới cảnh siêu trộm xuất hiện, là tôi toàn phải nhấn nút dừng để sán tới thơm mặt người ta.
Trong lòng An Thụy Phong bỗng nhiên rối loạn: Siêu trộm kia là mối tình đầu của cậu ư?
Bởi vì anh có vẻ ngoài đẹp trai nhất nhì giới giải trí, cho nên mấy câu thả thính xưa nay nghe nhiều như cơm bữa, trước đây anh luôn mặt không đổi sắc nói đùa cho qua chuyện, chỉ duy nhất lần này, lại cảm thấy lòng mình hơi khô nóng.
Lăng Hi: Đúng thế, sao anh có vẻ kinh ngạc quá vậy.
An Thụy Phong: Thực sự tôi rất kinh ngạc.
Anh vạn vạn không ngờ rằng, Lăng Hi lại có dũng khí để come out với mình. Có điều giới giải trí đúng là rất hiếm trai thẳng, với tính cách của Lăng Hi, quả thực cậu không thích hợp để chăm sóc phái đẹp, mà thích hợp để cánh mày râu chăm sóc hơn.
Lăng Hi:《Siêu trộm Saint Tail》là mối tình đầu của rất nhiều bé trai tiểu học mà?
An Thụy Phong: “…” Anh yên lặng xóa sạch dòng chữ《Siêu trộm KID》đi.
Thính cái quái gì chứ, quả nhiên là do anh nghĩ nhiều rồi.
CHÚ THÍCH
[1] Siêu trộm Saint Tail [2] Siêu trộm KID

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK