Không nghĩ tới người đàn ông gầy gò sau khi nghe xong chỉ cười mỉa một cái, giọng nói không chứa chút tình cảm nào hỏi ngược lại: "Cậu đừng có nói bản thân mình cao thượng đến vậy, cũng đừng đẩy hết mọi chuyện lên người tôi. Lúc đầu nếu như không phải cậu năm lần bảy lượt đòi tôi phải trả thù thay cậu, tôi sẽ vắt óc nghĩ cách đi báo thù ông già kia sao? Cậu luôn miệng trách tôi là hung thủ giết người, chẳng lẽ cậu không có chút cảm giác tội lỗi nào sao? Nếu như muốn lấy pháp luật ra nói, chỉ sợ là cậu cũng không thể trốn tránh trách nhiệm đâu?"
Người đàn ông gầy gò thấy Kha Phàm không giãy dụa nữa, biết là đã đâm trúng điểm yếu của cô ấy, không khỏi có phần đắc ý, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn chút: "Chỉ cần cậu đáp ứng yêu cầu lúc trước của tôi, tôi có thể suy xét bỏ qua cho Lưu Hổ và những dân miền núi ngu dốt vô tri kia."
"Hơn nữa, nhà họ Kha của cậu và nhà họ Liêu của tôi bắt tay với nhau có thể đủ để thống trị các tỉnh phía Nam. Đối với cậu hay tôi đều có chỗ tốt, sao lại không làm chứ, ha ha..." Người đàn ông gầy gò tự cho mưu kế đã thực hiện được, bất giác cười điên cuồng.
Mà tôi cũng thừa dịp Liêu Kiệt đang đắc ý vênh vào mà lặng lẽ lần mò đi đến.
Sau khi Kha Phàm nghe Liêu Kiệt nói xong cũng nâng cao giọng, giơ tay chỉ vào mũi anh ta lớn tiếng chửi: "Đồ khốn nạn Liêu Kiệt, tôi nhất định sẽ không đáp ứng tên đê tiện bỉ ổi như cậu đâu. Muốn tôi gả cho cậu thì không có cửa đâu, cậu vẫn là từ bỏ hy vọng này đi. Hơn nữa, cho dù tôi có mắc lỗi sai thì cũng có thể tha thứ được, đợi về nhà rồi tôi nhất định sẽ nghĩ cách bồi thường cho bọn họ."
Liêu Kiệt bị Kha Phàm chỉ thẳng vào mũi chửi lại không hề tức giận, vừa lắc đầu vừa thở dài: "Buồn cười, Tiểu Phàm cậu vẫn là ngây thơ quá rồi, chẳng lẽ cậu nghĩ là cậu có thể về nhà dễ dàng như vậy sao?"
Kha Phàm sửng sốt, còn không đợi cô ấy phản ứng lại, Liêu Kiệt đột nhiên ra tay, chụp cổ tay cô lại, tiếp đó tay kia ôm lấy eo cô ấy, miệng thì không ngừng cười lạnh.
"Liêu Kiệt, cậu muốn làm gì, mau thả tôi ra..." Kha Phàm hét lớn lên, tiếng hét gần như là dùng hết sức.
"Cậu cứ kêu đi, tha hồ mà kêu lên! Ở cái chỗ núi hoang này dù cho cậu có hét đến bể giọng, cũng sẽ không có ai nghe thấy đâu, bởi vì tôi đã đuổi các bạn học về hết rồi, ha ha..." Liêu Kiệt rất đắc ý vì âm mưu của mình đã thực hiện được.
"Cậu đừng chạm vào tôi, tên điên này, tên khốn nạn, chị cả tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu..."
"Hửm? Cậu đang nói trái ớt nhỏ Kha Mẫn kia sao? Người khác có thể kiêng kị cô ta là con gái lớn của nhà họ Kha mà e ngại ba phần. Nhưng tôi là người nhà họ Liêu, chẳng lẽ lại sợ cô ta sao? Thật đúng là chọc cho tôi phát cáu rồi lại đi bỏ thuốc cô ta, sau đó làm cho chị em các người đều trở thành đàn bà của tôi, cả nhà họ Kha còn không phải do tôi định đoạt sao? Ha ha..." Liêu Kiệt đang cười hả hê, thì vừa lúc có một ngụm nước miếng phun vào mặt cậu ta.
"Tên biến thái, cặn bã, cậu sẽ không có kết cục tốt đâu..."
Kha Phàm tức giận mắng chửi không hề có tác dụng gì với Liêu Kiệt, trái lại còn bị cậu ta dốc sức đè xuống đất, bắt đầu liều mạng kéo xé.
Liêu Kiệt hung ác mắng: "Con ả lẳng lơ không biết phân biệt tốt xấu nhà cô, ông đây đã tốn nhiều thời gian và tinh lực lên người cô đến vậy, nhưng trước sau vẫn không đổi được sự yêu thích của cô. Nếu đã bị cô ép đến mức này, vậy tôi cũng chỉ có thể dùng cưỡng ép, chỉ cần gạo nấu thành cơm còn sợ cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời sao. Đến lúc đó tôi sẽ chiếm lấy sản nghiệp của nhà họ Kha các người, cả bảy tỉnh phía Nam còn không phải đều sẽ rơi vào trong tay tôi."
Ban đầu tiếng kêu cứu của Kha Phàm đã thôi thúc tôi ra phía trước cứu giúp, nhưng nghĩ đến cô ấy là đồng lõa hại chết chú hai, tôi không nhịn được mà có chút oán hận trong lòng. Cho nên tôi không có lập tức xông ra cứu người, mà muốn cho cô ấy chịu chút đau khổ trước rồi nói sau.
Tôi cẩn thận núp sau cây, tìm cơ hội đánh lén Liêu Kiệt, bởi vì tôi biết người đàn ông trước mắt nếu đã có thể lặng yên không chút tiếng động mà bỏ thuốc chú hai, khẳng định có một ít thủ đoạn đặc biệt. Vì vậy tôi muốn thành công trong một cú, tuyệt đối không thể để cho cậu ta thừa dịp hỗn loạn mà chạy thoát.
Kha Phàm liều mạng chống cự, chẳng những không thể thoát khỏi bàn tay Liêu Kiệt, trái lại còn khơi dậy ham muốn chinh phục của cậu ta hơn. Cậu ta dùng sức xé áo khoác của Kha Phàm xuống.
Mặc dù sức lực của Kha Phàm không lớn bằng Liêu Kiệt, nhưng cô ấy vẫn liều mạng giãy dụa, trước sau đều bảo vệ phòng tuyến cuối cùng, không thể để cho Liêu Kiệt thành công.
Mắt thấy người con gái mình yêu thích đã lâu đang nằm dưới thân, lại một hồi lâu vẫn không thể ăn tới miệng, trong lòng Liêu Kiệt nghẹn một cục tức. Vì thế cậu ta tát lên mặt Kha Phàm một tai, sau đó mạnh mẽ cúi đầu đuổi theo đôi môi Kha Phàm đang không ngừng né trái né phải.
Ánh mắt của tôi bắt đầu tìm kiếm xung quanh, hy vọng có thể tìm ra mấy thứ như gậy gỗ. Vừa cúi đầu thì tôi lại phát hiện trong tay mình còn đang cầm vỏ chai rượu kia, trong lòng không khỏi vui mừng. Khi đánh nhau thứ này chính là vũ khí có lực sát thương tương đương với cục gạch.
Sau khi Liêu Kiệt cởi áo dài quần dài trêи người Kha Phàm xuống nhưng lại không vội ra tay, ngược lại lại vui cười thưởng thức, miệng còn tấm tắc khen ngợi: "Bây giờ cô chính là một thứ đồ chơi trong tay ông đây, lát nữa tôi muốn chơi như thế nào thì chơi thế đấy. Chẳng qua còn có một chuyện chưa nói rõ cho cô biết. Lúc trước cô và mọi người tách ra bị ông già kia bắt đi, đều nằm trong kế hoạch của tôi. Chẳng qua là tôi chỉ tốn có hai trăm tệ đã mua được ông ta, đồng ý diễn một vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng không ngờ ông già lưu manh kia lại thấy sắc đẹp thì nảy lòng tham, mưu tính chiếm lấy cơ thể hoàn hảo này của cô, còn suýt nữa làm cô mất mạng. Đây mới chính là nguyên nhân thật sự khiến tôi muốn giết ông ta. Thứ nhất là tôi tuyệt đối không cho phép thằng đàn ông khác nhúng chàm người con gái tôi thích. Quan trọng hơn là miệng người chết mới có thể giữ kín được tất cả bí mật, ha ha..."