Thời gian biểu của Tư Đồ Khanh Ngữ chính là thời gian biểu của một học sinh gương mẫu.
Bắt đầu tính từ lúc cô hết giờ học ở trường. Về nhà sau khi làm bài tập xong (trong trường hợp không tụ tập với bạn bè), sẽ đến sân thể dục của trường tập chạy bộ, bên tai còn đeo tai nghe để học tiếng Anh. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì, tiếp theo là chuẩn bị bài cho ngày hôm sau ăn tối và thời gian thư giãn là đọc sách đi ngủ trước 10 giờ.
Buổi sáng 6 giờ thức dậy, học Ngữ văn và tiếng Anh.
Nhưng nếu so sánh với Lục Minh thì, thời gian tiêu phí vào việc học của cô không gọi là nhiều, cậu ta còn thức đêm để làm bài, cô không thích thức đêm. Cô cảm thấy thời gian học tập quan trọng nhất, chính là ở trên lớp.
Cho dù cô vẫn luôn nhiều vào thời gian biểu của mình và nghiêm khắc thực hiện, nhưng luôn có những sự cố ngoài ý muốn phát sinh, ví dụ như mỗi lần chạy bộ, luôn có người chạy đến gần, khiến cô không thể tập trung được.
Hôm nay cũng vậy. Cô vừa mới chạy xong, đang đỡ đầu gối nghỉ ngơi, thì một chai nước liền đưa tới, gương mặt này cũng không xa lạ, đã kiên trì đưa nước từ một tuần trước rồi.
Khanh Ngữ mỉm cười cự tuyệt: “Không cần đâu, cảm ơn.”
“Bạn Tư Đồ, sự kiên nhẫn của bạn vượt qua tưởng tượng của mình đó.”
“Những lời này nên để mình nói với bạn mới đúng.”
Cô lấy tai nghe xuống đi về phía trước, người nọ lại chạy theo: “Bạn chưa bao giờ nhẫn tâm cự tuyệt người khác sao?”
“Bạn đã từng bị người khác nhẫn tâm cự tuyệt rồi à.”
“Ha, đoán trúng rồi đó. Nhưng mà đừng nói sang chuyện khác, bạn còn có thể yên ổn tới hôm nay, là bạn may mắn đó.”
Khanh Ngữ đang dùng khăn giấy lau mồ hôi, nghe được lời nói kỳ quái này liền quay lại, vừa mới vận động xong, mồ hôi tươm ra làm làn da trông có vẻ giống như lớp men trên đồ gốm sứ thượng đẳng, ánh mắt cô thanh thiệt nhìn về phía người nọ: “Bạn có ý gì?”
Người nọ bị ánh mắt của cô đánh trúng, quả nhiên là mỹ nữ, cũng không đành lòng nói ra, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là giải thích toàn bộ: “Bạn từ nhỏ đã có rất nhiều người theo đuổi, trong đó không có ai lì lợm la liếm bạn sao?”
Cô suy nghĩ một chút: “Không có.”
“Cho nên mới nói, bạn rất may mắn, không có gặp được người khó giải quyết. Nhưng mà sau này nếu từ chối người ta thì phải tàn nhẫn một chút.” Cậu ta vừa nói vừa lui về phía sau: “Trên thế giới không có người nào là hoàn mỹ, bạn không cần thiết phải quá nghiêm khắc với bản thân như vậy.”
Khanh Ngữ cảm giác trong lòng có chút kích động, nhưng rất nhanh cảm giác đó bị gió đêm trong sân che lấp, ù ù thổi qua nơi khác.
Trên đường về nhà, gặp được vợ của thầy giáo môn toán học, đang xách theo một rổ đồ ăn chuẩn bị lên lầu, nhiệt tình chào hỏi Khanh Ngữ, Khanh Ngữ muốn giúp dì ấy xách đồ, dì ấy liền cười cười cự tuyệt.
Hai người cùng lên cầu thang, dì ấy đột nhiên quay đầu nói với Khanh Ngữ: “Khanh Ngữ à, con cũng biết Nữu Nữu năm nay sẽ phải thi cao trung đúng không. Thành tích của con bé này, tất cả những cái khác đều tốt, chỉ có tiếng Anh là không tiến bộ chút nào, cô đã nói chuyện với ba của nó, cũng không thể giúp được gì. Bản thân nó cũng sốt ruột, nó vẫn luôn lấy con làm tấm gương. Sau này nếu có thể thi vào Đồng Phong Nhất Trung thì không còn gì tốt hơn.”
Nếu thật sự lo lắng tại sao không mời gia sư chứ? Bản thân mình cũng là giáo viên, mời gia sư không phải là rất đơn giản hay sao?
Khanh Ngữ đã đoán được là chuyện gì, cô từ nhỏ đã ở chung cư dành cho giáo viên, có lẽ trong mắt các bạn học khác, giáo viên đều là được che kín bởi một tấm màn bí mật nhưng đối với cô mà nói, là người bình thường cũng không có gì khác biệt cũng sẽ có những phiền não và tranh chấp về những sinh hoạt hàng ngày cũng coi trọng việc giáo dục con cái, nhưng mà tiền thì lại không muốn tiêu, người như vậy cô cũng đã gặp qua không ít.
Khanh Ngữ cũng đã rất nhiều lần làm lao động miễn phí. Lúc đầu cũng cảm thấy mới mẻ, con cái của các giáo viên, phần lớn đều rất nghe lời, cũng rất thông minh và lễ phép, tự mình còn có thể ôn tập các kiến thức trước kia.
Nhưng nhiều lần như thế thì có chút mệt mỏi. Huống chi hiện tại cô đã vào cao trung. Việc học của bản thân đã rất nặng nề, hơn nữa quan trọng nhất chính là cô hy vọng đối tượng mà mình dạy kèm là những bạn học cùng lớp với mình, chứ không phải là những đứa bé còn học tiểu học và những kiến thức mà cô đã nhàm chán từ lâu.
Nhưng mọi người đều là hàng xóm, không thể nói thẳng mình không muốn đi, cho dù người nhờ cậy trước mặt là người xa lạ, thì cô cũng không thể cự tuyệt. Giống như người nọ vừa mới nói ban nãy, cô thực sự là không có khả năng nhẫn tâm.
Cô lấy tai nghe một bên tai xuống, mặt mỉm cười khéo léo: “Dì Trương, con cũng muốn giúp dì, nhưng ba con đã lên kế hoạch học tập trong nửa năm tới cho con, con thực sự không có thời gian dư thừa. Hơn nữa, nếu học chỉ có mấy ngày lại còn bị rút ngắn và đứt quãng, thì đối với Nữu Nữu, cũng không có trợ giúp gì nhiều đâu đúng không?”
Lấy ba mình làm lá chắn, dì Trương cũng không thể nói gì hơn, chỉ phải gật đầu: “Vậy cũng đúng, hiện tại con cũng đã học cao trung rồi, khẳng định là rất bận ba của con đúng là rất thương con.”
“Đúng vậy, ba con rất bận, cho nên cũng không muốn con nhàn rỗi.” Cô nhăn mặt nghịch ngợm.
Lúc về nhà, mẹ cô hỏi tại sao lại trễ như vậy, cô cũng nói thật.
Mẹ cô gật đầu: “Từ chối là đúng, dì ta chỉ là tiếc tiền mời gia sư, đóng học phí, cho con gái mà thôi. Cho nên mới phải nói vòng nói vo để nhờ vả con, có lẽ cũng không ôm hy vọng nhiều. Nếu không thì cũng không dễ dàng từ bỏ như vậy.”
Ba cô trầm ngâm một lúc rồi nói: “Được rồi, vậy con nói sao với dì ấy? Không có nói lời tùy tiện gì đó chứ.”
Khanh Ngữ sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu.
Buổi tối trước khi đi ngủ, cô lại nghĩ tới người ở sân thể dục kia, anh ta thật sự đã đi theo mình một tuần, có lẽ hôm nay là dự định từ bỏ rồi, có phải là vì bản thân mình không có nhẫn tâm cự tuyệt khiến anh ta chán nản hay không?
Nếu đổi lại là Mộ Sanh, đã sớm một chân đá đi, kêu to “Tôi không thích bạn!” hoặc đại loại như thế. Đại Hoa thì sao, Đại Hoa tuy rằng có chút đa tình, nhưng nếu là người cô ấy không thích, cô ấy cũng sẽ mạnh mẽ cự tuyệt. Chỉ có một mình mình là mềm lòng như vậy? Không, không nhẫn tâm và mềm lòng vốn dĩ là hai chuyện khác nhau, một cái là lễ phép, một cái là cá tính đặc thù.
Cô là sống trong một bầu không khí lễ phép mà lớn lên, đã quen với việc đối nhân xử thế như vậy. Cho dù cha mẹ cô có tức giận đến mấy, thì cũng chỉ là rùng mình, không gào thét, không rống lên, càng không nói đến chuyện đập vỡ đồ vật.
Cách cư xử của cha mẹ, chính là một loại giáo dục trong tiềm thức, bọn họ sẽ không nói bạn phải làm như thế nào, hoặc là như thế nào là tốt, như thế nào là không tốt. Bọn họ lấy chính mình làm ví dụ, con cái chỉ cần nhìn vào đó là có được một tấm gương, cứ thế noi theo.
Cho nên cô mới thích Mộ Sanh và Đại Hoa, trên người bọn họ đều có một bầu nhiệt huyết vô cùng sinh động và gần gũi, ở bên cạnh họ, cô có thể thoải mái thả lỏng không giống như những gì cô ấy đã được giáo dục từ nhỏ. Cô ấy chỉ cần một bầu không khí thoải mái và thanh thản như thế.
Không cần quá nghiêm khắc đối với chính mình sao? Cô ấy nhìn về phía sách học y trong tay mình, lại thở dài một hơi, thật sự rất khó, cô độc một lần thì đã muốn bỏ cuộc, Lục Minh cậu ấy cuối cùng là làm thế nào mà có thể kiên trì được vậy.
Nhưng nguyên nhân chính là vì cậu ấy kiên trì, mình mới càng không thể từ bỏ. Lấy hoàn mỹ làm mục tiêu, cũng không có gì không đúng, nghĩ đến đây, cô ấy lại bắt đầu tập trung tinh thần và quyển sách.
- -------
Tan học hôm đó, tôi đến trường Đại Xuyên học tìm anh ta, cố ý thay đồng phục, giáo viên đã từng cảnh cáo chúng tôi không nên có sự lui tới với học sinh ở trường trung học cách vách, đương nhiên là học sinh ở trường này cũng không có ấn tượng gì tốt đối với chúng tôi, ngoại trừ cái người được vạn người mê mẩn chính là Lục Minh.
Tôi đội mũ lưỡi trai đi dọc theo con đường nhỏ, trước kia đã tới vài lần, đi đường này thì gần hơn một chút, tới chỗ hẹn với Đại Xuyên, tôi gửi tin nhắn cho anh ta rồi ngồi xuống kiên nhẫn chờ đợi, bên cạnh băng ghế có một cây bông gòn thật lớn, lúc tôi đang chuẩn bị lấy tai nghe ra nghe nhạc, thì đột nhiên có tiếng vĩ cầm du dương truyền đến, tôi buông tay nghe, đứng dậy nhìn khắp nơi, thì phát hiện ở phía bên trái của cây bông gòn, trong một phòng học, có một cô gái tóc dài, mặc váy trắng đang kéo đàn.
Sau khi khúc đàn kết thúc. Tôi nhịn không được vỗ tay cho cô ấy, cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, tôi không khỏi ngây người, thật là quá xinh đẹp! Như là trong tranh vẽ, mà biểu tình đáng yêu trên mặt cô ấy, giống như là phát hiện chuyện gì kỳ lạ lắm.
Tôi đưa tay chào cô ấy, vừa muốn nói vài câu khen ngợi linh tinh, thì bức màn đột nhiên bị kéo lại, tôi quấy rầy cô ấy sao? Tôi tự cảm thấy mất mặt, xoay người phủi tay, tiếp tục chờ Đại Xuyên. Chỉ một lát sau Đại Xuyên thở hổn hển chạy tới, vừa lục cặp xách vừa nói: “Thật ngại quá Mộ Sanh, hôm nay giáo viên môn Văn không biết trúng gió gì, cứ một hai bắt bọn anh phải kiểm tra xong, nộp bài rồi mới được đi, em tới đã lâu chưa?”
“Cũng được một lúc rồi.”
“Vậy là tốt rồi, chờ một chút... Ôi, anh nhớ rõ anh đã đặt ở ngăn ngoài của cặp sách mà” Anh ta gần như là nhét cả nửa cái đầu vào trong cặp.
Anh ta ngồi xuống tiếp tục tìm kiếm, tôi một mặt trấn an anh ta đừng nóng vội, từ từ mà tìm, một mặt lại nhìn xem khắp nơi, đột nhiên phát hiện bức màn kia đã được kéo ra, tôi lại đối diện với ánh mắt của cô gái xinh đẹp nọ, cô ta lại “xoạt” một tiếng kéo màn, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
“Thật là một người kỳ lạ.” tôi thầm nói.
“A, tìm được rồi!” anh ta đem một cái CD tr.ần trụi, không có bất cứ một cái bao bì nào đưa cho tôi: “Không biết tại sao lại chạy vào bên trong nữa, vừa rồi em nói gì?”
“À.” Tôi nhận lấy, rồi chỉ chỉ vào tòa nhà phía sau “Chỗ này là phòng học nhạc của trường các anh phải không. Vừa rồi em thấy có người kéo đàn violin ở đây, nghe rất hay nhưng mà có chút thẹn thùng.”
Anh ta lấy làm kỳ lạ nói “Không phải, phòng học nhạc của bọn anh đã sớm dọn đi chỗ khác rồi, bây giờ ở đây trống không. Em nhìn xem, tòa nhà này có bao nhiêu hoang tàn!”
“Vậy sao lại có người kéo đàn ở đây?”
“Có quỷ mới ở chỗ này kéo đàn đấy, em váng đầu rồi phải không? Tòa nhà này sắp bị trường học dỡ bỏ rồi.”
“Không thể nào! Chẳng lẽ lỗ tai và mắt của em đồng thời đều hỏng hay sao?” Tôi chỉ cửa sổ bên kia “Chính là bức màn màu vàng đó, em thấy phía sau có người mà.”
“Em thấy à?” Đôi mắt anh ta không biết vì sao có chút hoảng sợ “Em nhìn thấy phía sau bức màn màu vàng đó, có người thật à?”
“Đúng rồi, sao vậy? Còn là một cô gái xinh đẹp nữa, có phải là hoa hậu giảng đường trong trường anh không.”
“Anh chưa gặp qua, nhưng có nghe về truyền thuyết của cô ấy. Mộ Sanh, em phải cẩn thận một chút, nhanh chóng quên chuyện này đi, cũng đừng nói với bất luận là ai cả, coi chừng mang họa vào thân đấy.”
“Vì sao?” Lòng tôi lộp bộp một cái.
“Bởi vì”anh ta đột nhiên nhỏ tiếng “Các nam sinh muốn theo đuổi cô ấy, sẽ tìm em gây rối đó.”
“Em...” Tôi quơ tay định lấy cái đĩa đánh anh ta, anh ta hi hi ha ha trốn ra phía sau: “Vận khí của em cũng không tệ nha, bao nhiêu người bọn anh muốn gặp được hoa hậu giảng đường- Phương Dung, cũng không thể, em không những có thể nhìn thấy, còn có thể nghe được cô ấy kéo vĩ cầm.”
“Cô ấy học ở đây. Vì sao lại không gặp được chứ?”
“Chỉ là những lúc đi học thôi, ngày bình thường thì...thôi, mà anh cũng chỉ nghe người khác nói, không biết là thật hay giả. Không nói tốt hơn. Em nhanh chóng luyện võ cho tốt đi, công phu quyền cước cho thật giỏi, anh cũng yên tâm giao em họ anh cho em.”
“Sao em phải lo cho cậu ta? Cậu ta cao to, còn cần em chiếu cố sao?”
Anh ta nhìn tôi liên tục lắc đầu: “Thật là...vẫn chưa thông suốt, chưa thông suốt.”
Danh Sách Chương: