May mà thuốc mê này trừ việc khiến ý thức người ta mê man ra, tạm thời có vẻ không có biểu hiện tác dụng khác, giống như người đó đang ngủ thôi.
Dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đến bệnh viện, Hạ Minh Sầm đặt Dụ Ấu Tri lên giường cấp cứu giao cho bác sĩ.
"Sao có thể yên tâm để cô ấy uống thứ đó vào chứ! Là thuốc gì không rõ, bên trong thành phần là gì cũng không biết! Lỡ đâu xảy ra án mạng thì phải làm sao! Trong tin tức đã nói bao nhiêu lần rồi, cảnh sát chỉ thiếu điều không gõ cửa từng nhà nhắc nhở mấy người ít tới quán bar thôi đấy, cho dù đi thì cũng đừng có đụng vào đồ ở trong đó, người trẻ mấy người sao không nghe lời vậy!"
Bác sĩ không biết thân phận của đôi nam nữ đến bệnh viện này là gì, nhìn cách ăn mặc của bọn họ chỉ cảm thấy là hai sinh viên đại học trẻ tuổi thích chơi bời, bên ngoài nhìn khá nhân mô cẩu dạng(*), nam đẹp trai nữ đẹp gái, chỉ là đầu óc không tốt, buột miệng nói mấy lời răn dạy, không hề nể mặt.
(*)人模狗样 nhân mô cẩu dạng: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.
Bởi vì vị kiểm sát viên họ Dụ nào đó hành sự lỗ m ãng, cảnh sát Hạ không thể không đội giùm cô một cái nồi đen lớn, vẻ mặt đẹp trai u ám, thành thật chịu giáo huấn.
Ngược lại cô thì tốt, hôn mê rồi, không nghe thấy gì cả.
Đợi sau khi bác sĩ làm kiểm tra đơn giản xác định không có nguy hiểm về tính mạng xong, vẻ mặt người đàn ông vẫn luôn căng chặt lúc này mới thả lỏng.
Trên đường anh tới đây đã gọi điện cho cục cảnh sát, bên đó cũng thông báo cho viện kiểm sát rồi.
Chỉ lát sau quả nhiên đã nhận được điện thoại của viện kiểm sát, là thầy của Dụ Ấu Tri, lão Thẩm, nói rằng bên cảnh sát đã tới quán bar rồi, ông ấy đang chạy tới bệnh viện, trước khi ông ấy đến thì phiền cảnh sát Hạ chăm sóc học trò của mình một chút.
Hạ Minh Sầm nhắc kiểm sát Thẩm lái xe cẩn thận, sau khi ngắt điện thoại lại ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.
Vẫn giống như trước đây, nhìn thì chỉ là một con người yếu đuối như vậy, nhưng một khi quyết tâm muốn làm gì, sự liều lĩnh đó quả thực khiến người ta vừa tức giận vừa bất lực.
Liều lĩnh như năm mười bảy mười tám đó, dù đã thể hiện sự chán ghét với cô rõ ràng như thế, mà cô vẫn mặt dày tiếp cận.
-
Lúc đó Hạ Minh Sầm thật sự không biết cô lấy dũng khí ở đâu, dám kêu anh dạy cô học.
Nhưng lại không thể không thừa nhận cô quả thực khá thông minh, biết anh rất muốn đuổi cô đi bèn dùng cái này làm điều kiện để anh bổ túc một mình cô.
Sau khi học tới cấp ba theo hệ thống giáo dục định hướng thi cử rồi lại đột nhiên đổi thành chương trình học nước ngoài, Dụ Ấu Tri không thích ứng được cũng là rất bình thường.
Điểm khó đầu tiên của cô chính là tiếng anh.
Trong trường nhiều giáo viên nước ngoài, rất nhiều giáo viên đều nói chuyện trực tiếp bằng tiếng anh, khẩu ngữ vừa nhanh tiêu chuẩn, khi Dụ Ấu Tri học căn bản nghe không hiểu, thường dịch câu trước đó của giáo viên ở trong đầu, mà giáo viên thì đã giảng tới đoạn tiếp theo từ lâu.
Đổi lại thành Hạ Minh Sầm dùng tiếng Trung để giảng, cô dễ hiểu hơn rất nhiều.
Dụ Ấu Tri rất thành thật, biết Hạ Minh Sầm không muốn cô tới gần, thế nên khi anh lấy sổ ghi chép ra giảng bài, giữa hai người luôn duy trì khoảng cách hai nắm tay, giống như học sinh tiểu học nghe giảng vậy.
Thời gian trôi qua, Hạ Minh Sầm cũng không chú ý khoảng cách nữa, dù sao Dụ Ấu Tri biết, anh ghét sự tiếp cận của cô, thế nên cô sẽ tự để ý.
Mãi tới một lần nào đó cô khi lại gần nhìn động tác viết chữ của anh, tuy chưa tiếp xúc da thịt, nhưng một sợi tóc lại không nghe lời rũ xuống cánh tay anh.
Đuôi tóc lướt qua da, giống như bị lông vũ gãi ngứa.
Hạ Minh Sầm nhíu mày, thu cánh tay cảnh cáo cô: "Nếu tóc cậu còn đụng vào tôi nữa, tôi sẽ lấy kéo cắt nó."
Dụ Ấu Tri lập tức lấy hai tay nắm chặt tóc mình, sau đó lấy dây cột tóc trên cổ tay nhanh chóng cột gọn tóc lại.
Chỉ dính cọng tóc mà anh phản cảm như vậy sao.
Trong lòng cô có chút không thoải mái, bình thường nhìn anh cũng đâu thấy có bệnh sạch sẽ, không đến nỗi ghét bỏ như vậy chứ.
Hay có lẽ không phải anh phản cảm với tóc, mà chỉ là phản cảm với cô.
Dụ Ấu Tri bĩu môi, cảm thấy đã lâu như vậy rồi, quan hệ của hai người vẫn không gần gũi thêm được chút nào, chỉ có thể nói tiểu thiếu gia này thật sự có hơi khó hầu hạ.
Hạ Minh Sầm đột nhiên nói muốn đi rửa tay, cô hoàn hồn, lập tức ngoan ngoãn gật đâu: "Cậu đi đi, tôi tự đọc sách."
Đợi người đi rồi, Dụ Ấu Tri mới thoát khỏi trạng thái học tập căng thẳng, nằm bò lên bàn nghỉ ngơi tạm thời.
Vừa nghĩ làm sao để tiếp tục kéo gần quan hệ với tiểu thiếu gia vừa nghĩ tới chuyện lên đại học, cứ nói thầm trong lòng như vậy rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi lúc nào.
Tới khi tiểu thiếu gia rửa tay xong, không hiểu sao lại nhớ tới vừa nãy tóc cô cọ vào tay mình.
Anh bất ngờ nâng cánh tay lên ngửi.
Có một mùi thơm rất nhạt, không nồng cũng không gay mũi, giống như hương hoa sơn chi.
Sau khi nhận ra đây là mùi tóc của Dụ Ấu Tri, anh lập tức hoàn hồn, nhếch miệng vặn vòi xả nước ra, dùng nước rửa cánh tay một lần nữa.
Khi quay lại khu tự học, bởi vì Dụ Ấu Tri học mệt quá nên đã nằm gục xuống bàn tự học ngủ bù trong khoảng thời gian anh đi nhà vệ sinh.
Vị trí sát cửa sổ ở thư viện có nắng chiếu vào, nhưng lúc này đang vào độ xuân về, ánh mặt trời dịu nhẹ, không gọi nữ sinh đang mệt mỏi dậy được, ánh nắng nhuộm tóc cô thành màu vàng rám nắng, còn rơi trên lông mi cô một lớp bột vàng.
Hạ Minh Sầm nhìn cô ghé vào bàn ngủ, nói là đọc sách cũng không đọc tiếp nữa, tóc xõa lả tả phủ lên cuốn sổ ghi chép của anh.
Tóc mang mùi hoa sơn chi lại lướt qua tuyến cảnh cáo của anh.
Tóc giống như chủ của nó vậy, nhìn có vẻ thành thật nghe lời, thực tế thì không thành thật chút nào, muốn vượt tuyến là vượt.
-
Lúc này cũng thế, mái tóc rối tung tản trên chiếc gối.
Hạ Minh Sầm ngồi nhìn nửa ngày, cuối cùng vẫn nghiêng người, vươn tay giúp cô vuốt lại đám tóc rối bù trên trán.
Trước đây anh cũng không mấy khi chạm vào tóc cô, chỉ vào một số dịp nhất định.
Ví dụ như khi giữ gáy cô muốn hôn, hay ví dụ như khi lúc hôn xuống ngại tóc sẽ vướng víu nên muốn vén nó lên.
Thu tay lại, Hạ Minh Sầm cau mày mím môi, nhìn bệnh nhân yếu đuối vẫn chưa tỉnh lại trên giường bệnh, không hiểu sao bản thân lại nhớ tới cái này.
Người đàn ông có phần sốt ruột cụp mắt xuống, ấn vào giữa hai lông mày, xoa xoa thái dương, cố gắng làm cho đầu óc trống rỗng.
Trông cô hơn nửa tiếng, lão Thẩm thầy của Dụ Ấu Tri và đội trưởng Lê mới thong dong tới trễ.
Trước tiên hai người hỏi xem Dụ Ấu Tri có chuyện gì không, sau khi xác nhận không sao, đội trưởng Lê đi tìm bác sĩ lấy báo cáo kiểm tra.
Nhân chứng đã có, lúc này mấy sinh viên đều đang lấy lời khai ở cục cảnh sát, chỉ cần chứng cứ thực tế đến tay, lập tức có thể vung tay tới cửa bắt người.
Bình thường đội trưởng Lê nghiêm túc thế mà lại nở nụ cười, còn vỗ vai Hạ Minh Sầm, khen anh làm tốt.
Vốn dĩ lần này trong đội sắp xếp hai người bọn họ tới quán bar điều tra, muốn nhận tiện điều tra ngầm rồi tìm chút manh mối, không yêu cầu có đột phá gì to lớn, không ngờ tới chỉ một buổi tối như vậy mà lại tìm được nguồn gốc của mật thất trên lầu quán bar, như vậy đợi khi bắt được nghi phạm, các khách sạn chứa mật thất có liên quan cùng với các quán bar đều không thoát khỏi dính líu.
Tuy cách thức phá án của Dụ Ấu Tri rất liều lĩnh, có phần giống giết địch một nghìn tự tổn hại tám trăm nhưng quả thực có hiệu quả.
Đợi đội trưởng Lê đi rồi, còn lại lão Thẩm và Hạ Minh Sầm cùng trông chừng Dụ Ấu Tri.
Lão Thẩm trước tiên đắp chăn cho học trò, sau đó cười với Hạ Minh Sầm nói: "Trước đây con bé còn oán giận nói không hợp với cậu, đây không phải rất xứng đôi sao?"
Hạ Minh Sầm mím môi, hỏi: "Cô ấy nói không hợp với tôi?"
"Đúng đó, nói thẳng với trưởng phòng của chúng tôi không muốn điều tra cùng cậu." Lão Thẩm vui vẻ, không hề do dự bán học trò, rồi đột nhiên lại như nhận ra điều gì đó, kinh ngạc hỏi: "Không đúng, trưởng phòng của chúng tôi quả thực đã nói với đội trưởng Lê yêu cầu của tiểu Dụ rồi, sao đi cùng con bé tới quán bar vẫn là cậu hả cảnh sát Hạ?"
Hạ Minh Sầm lắc đầu: "Không biết, anh ấy trực tiếp kêu tôi đi."
Anh quả thực không biết, vốn cho rằng cục chống th@m nhũng bên kia sẽ sắp xếp cho anh một đồng nghiệp nam cùng điều tra vụ án.
Chuyện này kỳ thực không thể trách trưởng phòng không truyền đạt đúng lúc, cũng không thể trách đội trưởng Lê tự chủ trương.
Đội trưởng Lê ban đầu quả thực có suy xét qua yêu cầu của Dụ Ấu Tri, nhưng những người khác trong đội đều nhất trí cho rằng, nơi như quán bar, phải là Hạ Minh Sầm đi.
Nguyên văn lời của những người trong đội là: "Phó đội trưởng của chúng ta đi, dáng người vừa cao vừa đẹp trai, m87 có cơ bụng, vừa nhìn đã thấy giống đàn ông cặn bã quanh năm trà trộn vào quán bar chơi đùa, ngồi ở đó chắc chắn sẽ hòa làm một với hoàn cảnh, còn mấy người chúng tôi đều có bộ dáng khá đứng đắn, vừa thấy đã biết là một thanh niên tốt căn chính miêu hồng(*), vừa bước vào trên mặt đã viết bốn chữ "tảo hoàng đả phi(*)", không thích hợp không thích hợp."
(*)căn chính miêu hồng: cách nói từ thời cách mạng, chỉ những người có xuất thân tốt từ tầng lớp công-nông, tư sản.
(*)扫黄打非 4 từ gốc: trong đó 扫黄là chiến dịch chống nội dung khiêu dâm, 打非 đề cập đến việc trấn áp các ấn phẩm bất hợp pháp, các ấn phẩm vi phạm " Hiến pháp của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa " làm suy yếu sự ổn định xã hội, gây nguy hiểm cho an ninh quốc gia và kích động chia rẽ dân tộc.
Đội trưởng Lê ngẫm nghĩ, cảm thấy có lý, vậy nên cuối cùng vẫn để Hạ Minh Sầm đi.
Đương nhiên nguyên nhân thật sự chắc chắn không thể nói với Hạ Minh Sầm, đợi khi Hạ Minh Sầm nhận nhiệm vụ rồi thuận miệng hỏi chuyện này sao không tìm người khác, đội trưởng Lê khụ một tiếng, thản nhiên nói bản thân để anh đi là yên tâm nhất.
Thế nhưng sự thật đã không còn quan trọng nữa, dù sao vụ án đã có bước tiến lớn.
Hai người lại đợi ở phòng bệnh một lúc, lão Thẩm nhận ra trên mặt Hạ Minh Sầm có vẻ mệt mỏi nhợt nhạt.
"Cũng không biết bao lâu thì con bé mới tỉnh, vừa nãy bác sĩ nói với tôi có lẽ sẽ ngủ thẳng một giấc tới trời sáng, hay là cậu về nghỉ ngơi ngủ một giấc đi?" Lão Thẩm nói: "Đợi lát nữa tôi cũng đi, tôi sẽ kêu con gái tôi qua thay tôi trông chừng nửa đêm, con gái chăm sóc con gái nhìn chung vẫn thuận tiện hơn."
"Không cần làm phiền con gái kiểm sát Thẩm." Hạ Minh Sầm lắc đầu: "Để tôi trông chừng cô ấy cho."
Lão Thẩm khoát tay: "Không sao, là con gái tôi chủ động yêu cầu."
Hạ Minh Sầm nhướng mày, dường như không hiểu chuyện con gái lão Thẩm muốn tới chăm sóc Dụ Ấu Tri lắm.
"À quên nói với cậu, con gái tôi tên Thẩm Ngữ, chính là nữ sinh hôm nay cùng các cậu tham gia trong trốn thoát khỏi mật thất đó." Lão Thẩm giải thích: "Tôi nhận được điện thoại của con bé từ cục cảnh sát, cũng nghe con bé nói rồi, bình thường tôi kêu con bé đừng đi một mình tới mấy chỗ đó, con bé không chịu nghe lời, còn may hôm nay con bé gặp được các cậu, bằng không... Nói chung tôi cũng phải nói tiếng cảm ơn với các cậu, đợi tiểu Dụ xuất viện, tôi và con gái chắc chắn phải mời hai người ăn bữa cơm."
Nói xong, lão Thẩm lại nghiêm túc chân thành nói tiếng cảm ơn với Hạ Minh Sầm.
Hạ Minh Sầm gật đầu tỏ ý đã hiểu: "Không sao, trùng hợp thôi."
"Thế nên mới nói có duyên, cậu mau về ngủ đi, ở đây có người chăm sóc tiểu Dụ rồi."
Hạ Minh Sầm cười nhạt, vẫn khéo léo từ chối lòng tốt của lão Thẩm: "Để tôi ở lại đây cho, đợi cô ấy tỉnh tôi có vài câu muốn nói với cô ấy."
Anh nói muốn ở lại, lão Thẩm chắc chắn cũng không thể cưỡng ép đuổi người ta đi, suy cho cùng anh là đang quan tâm học trò của ông.
Vì để không làm phiền Dụ Ấu Tri nghỉ người, hai người dứt khoát ra bên ngoài nói chuyện, chủ đề nói chuyện nhìn chung vẫn là về cô.
Lão Thẩm đưa cho Hạ Minh Sầm một điếu thuốc, nhưng ở bệnh viện không thể hút, anh nhận lấy, đặt trong lòng bàn tay chơi đùa, động tác không tập trung, điếu thuốc chuyển động linh hoạt trên ngón tay thon dài, giống như mấy cậu con trai khi nhàm chán thường thích xoay bút.
Lão Thẩm nói: "Tôi nghe nói con bé nhập viện, không nghĩ ngợi được gì, vội vàng chạy qua đây."
Hạ Minh Sầm trả lời: "Cô ấy có một người thầy tốt."
"Không có gì tốt hay không tốt, chủ yếu do cha mẹ con bé đã mất từ rất sớm, mà gần đây con bé mới thi được vào viện kiểm sát bên chúng tôi, bình thường án kiện bận rộn, không có thời gian kết bạn." Lão Thẩm dừng một chút, ngữ điệu đột nhiên trầm xuống: "... Cô gái nhỏ này cũng không dễ dàng gì, một mình lo liệu cuộc sống, nào là chuyện ăn uống, rồi bị bệnh không có ai quan tâm, thế nên một người thầy như tôi đây lúc bình thường có thể chăm sóc con bé được nhiều một chút thì sẽ quan tâm nhiều một chút."
Hạ Minh Sầm cứ yên lặng nghe lão Thẩm nói liên miên về Dụ Ấu Tri với anh như vậy.
Lời nào của lão Thẩm cũng đau lòng cho cô, nhưng ông không biết thực ra thói quen sinh hoạt của Dụ Ấu Tri đã như vậy từ lâu.
Từ sau khi cha mẹ qua đời, cô sống mấy năm ở nhà họ Hạ, nhìn thì tưởng đã có nơi để che mưa chắn gió, nhưng vẫn chỉ một mình thôi.
Tuy Hạ Minh Lan tốt với cô, nhưng ở trong mắt người khác vẫn chỉ là đứa con riêng không lên nổi bàn tiệc, anh có tốt với cô đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi được tình cảnh của Dụ Ấu Tri ở nhà họ Hạ.
Nếu phải nói vì sao sống không tốt, đại khái là bởi vì sự thờ ơ và thái độ thù địch của Hạ Minh Sầm, người ở trong nhà và trường học đều nhìn sắc mặt của vị tiểu thiếu gia này để đối xử với cô, anh ghét cô, bọn họ làm sao có thể thật sự đối tốt với cô.
Khi còn nhỏ tuổi không hiểu, một lòng ngạo mạn, từ trên cao nhìn xuống, sau này mới hiểu rõ, thờ ơ thực ra cũng là một loại lăng nhục, có lúc thậm chí khiến người ta tuyệt vọng hơn tất cả những vết thương trên cơ thể.
Lão Thẩm vẫn đang nói, nói Dụ Ấu Tri lúc mới được giao việc còn lóng ngóng thế nào, lại nói cô thông minh chịu khó ra sao, chỉ mất một thời gian ngắn để làm quen công việc.
Vẫn luôn là một cô gái trẻ tận tụy với công việc, nhưng giờ phải nhập viện lại không có người thân bạn bè ở bên cạnh.
Hạ Minh Sầm căng chặt hàm dưới, hai mí mắt rũ xuống che đi cảm xúc dâng trào bốc lên cuồn cuộn ở đôi mắt.
Lão Thẩm nói tới đây, đột nhiên hô lên: "A! Tí thì quên!"
Hạ Minh Sầm hoàn hồn.
"... Sao thế ạ?"
Vẻ mặt lão Thẩm kiểu "cái trí nhớ người già của tôi này", vội vàng nói: "Tiểu Dụ có một người bạn trai, tôi phải gọi bạn trai con bé tới chăm sóc chứ, bằng không lúc tiểu Dụ tỉnh lại không thấy bạn trai ở bên cạnh, con bé sẽ rất buồn."
Nói xong lão Thẩm muốn quay lại phòng bệnh.
Mà lúc ông vừa xoay người, một lực mạnh chợt nắm chặt lấy ông.
Lão Thẩm quay đầu, không hiểu nhìn người đàn ông: "Sao thế phó đội trưởng?"
Hạ Minh Sầm nửa ngày không nói chuyện, đôi môi khó khăn mở ra.
Rất giống như đang khổ sở khống chế cảm xúc nào đó, đợi qua một lúc lâu, anh mới khó tin kìm nén giọng nói hỏi: "Bạn trai?"
- ---------
Lời tác giả:
Đúng đó đúng đó, hơn nữa người này còn là anh trai, kinh ngạc mừng rỡ không? Ngoài ý muốn không?
Danh Sách Chương: