• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh nhi"

Một giọng nói nữ nhi vang lên khiến động tác cô ngưng trệ, Sakura vội vàng giấu giếm gấu bông liền đi ra mở cửa.

Cửa mở hiện lên Tiểu Vũ thân hình, Sakura hơi câu câu môi, lộ ra ý cười nhàn nhạt, lại mang theo như có như không giấu giếm gì đó.

"......Tiểu Vũ, có chuyện gì vậy?"

Ngọt ngào giọng nói đem tư tưởng Tiểu Vũ hoàn toàn kéo về, vội vàng hồi thần cười nói :"Anh nhi, Đái lão đại mời mọi người dùng bữa, ngươi nhưng là muốn nhanh chóng đi xuống ăn cơm tối nha?"

Sakura ánh mắt đảo qua người Tiểu Vũ nhìn xuống tầng một, rất nhanh nhìn thấy sáu người còn lại ở phía bên dưới chọn món ăn tối :"được nha, Tiểu Vũ xuống trước rồi lát nữa ta xuống sau, hảo sao?"

"được, vậy chúng ta ở dưới chờ, Anh nhi ngươi phải nhanh lên" Tiểu Vũ gật đầu nói, đợi được Sakura gật đầu liền rời đi.

Sakura một mạch tiến vào trong phòng, nhấc lên gấu bông nhỏ dưới gối mà xoa xoa nhẹ, lại bỏ vào hồn đạo khí rồi mới rời đi.


Nơi này là một thị trấn ở gần tinh đấu đại sâm lâm, ngoại trừ không có tường thành ra thì cũng có thể xem như là một toà thành thị.

Từ khi biết được Áo Tư Tạp đột phá cấp 30 ,viện trưởng đã để bọn họ đi tới nơi này cùng nhau tìm kiếm hồn hoàn thích hợp, cũng tiện tìm hiểu một chút thông tin cùng học cách phối hợp ứng chiến.

Đi xuống lầu sau, Sakura đi đến chỗ trống duy nhất còn lại, là bên cạnh Đới Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh, có lẽ vì mấy ngày gần đây mới cãi nhau gì đó, lại Khiến hai người ngồi, chung quy có ngăn cách.

Sakura lại ngại mở miệng bảo họ ngồi gần lại, chỉ có thể cam chịu ngồi vào trong. Trong lòng thầm mắng, này thì có giống cha mẹ cãi nhau con cái hứng chịu không? Không biết mọi người xung quanh sao chứ cô thì thấy giống lắm.

Thậm chí có một loại xúc động muốn hét to, Ba Mẹ, Giải Hòa Lấy Phúc Cho Con Cái ( ̄O ̄).

Cô nhưng là áp chế cảm xúc mãnh liệt xuống dưới, lại có chút áy náy nói :"thực xin lỗi, ta có chút việc để mọi người đợi lâu"

Đới Mộc Bạch đi đầu mở miệng :"không có gì không có gì, ngươi xem còn muốn ăn cái gì không, gọi thêm đi"

Sakura gật gật đầu, lại lắc đầu, xấu hổ cười cười.

Kì thật cô còn không có rành đồ ăn nơi này lắm, chốc lát liền muốn làm người rừng.

Lúc này, ngoài cửa bước vào một đám người, đi đầu là một nam tử trung niên tuổi chừng bốn mươi, mái tóc lưa thưa vài sợi tóc bạc, trang phục màu trắng thêu hình mặt trăng trên người làm tăng thêm vài phần thoát tục, trước mặt lại thêu hoa văn màu bạc khiến cho cử động lấp lóe quang mang.

Đi theo sau hắn còn có sáu, bảy thanh niên, nhìn qua trên dưới hai mươi tuổi, trang phục ngoại trừ không có hoa văn màu bạc, tựa hồ còn lại trang phục đều là giống của nam tử trung niên.

Nhưng bất luận là ai trong bọn họ, trên vai trái đều có một vòng tròn, bên trong là hai chữ "Thương Huy".

Từ trang phục của họ đều có thể dễ dàng nhận ra họ đều là hồn sư, sắc mặt lại không có gì khác thường, mà mọi người nơi đây đều biết, hồn sư rất dễ kiếm tiền, lão bản tự nhiên là niềm nở tiếp đón.


"Đới lão đại, cô gái kia chắc là người của Thương Huy học viện rồi" Mập mạp híp mắt nhìn trân trân vào thiếu nữ duy nhất trong đám người kia.

Công nhận mà nói, thiếu nữ kia rất đẹp. Đến nỗi đám Chu Trúc Thanh, Vinh Vinh, Tiểu Vũ cùng Sakura đều còn rất nhỏ, chỉ mới 13,14 tuổi tự nhiên không thể gộp lại một chỗ cùng thiếu nữ trưởng thành so sánh.

Với mập mạp mà nói, thiếu nữ trưởng thành đều hấp dẫn hơn hẳn, có lẽ là nhiều năm tiếp xúc nữ nhân khiến ánh mắt hắn sáng rỡ lên hẳn.

Đới Mộc Bạch lại là ở bĩu môi :"bất quá chỉ là một Thương Huy học viện nho nhỏ thôi mà, đoàng hoàng chút coi"

Đôi tai Sakura nhảy lên liên tục, này thì anh bạn, Thương Huy học viện tuy nhỏ, thế còn Sử Lai Khắc học viện thì to quá? (¬_¬)

Mập mập cùng Đới Mộc Bạch trò chuyện cũng không có áp chế thanh âm, mặc dù phòng ăn có chút ồn ào nhưng thính lực của hồn sư so với người thường cao hơn rất nhiều, trung niên cùng những người kia quay lại nhìn với nét mặt khó chịu, chứng kiến là người của sử lai khắc học viện thì càng thêm khó chịu.

Áo Tư Tạp ngồi gần Đường Tam cười khẽ rồi nói chút gì đó, Sakura lại lười tìm hiểu.

Đám người Thương Huy ngồi cách bọn họ hai dãy ghế, Sakura liếc mắt liền nhìn thấy vị trung niên kia ghé tai nói nhỏ gì đó với tên thanh niên bên cạnh. Lập tức tên đó đứng lên đi tới trước bàn bọn họ, đứng đối diện Đới Mộc Bạch, Sakura cũng có thể nhìn chính diện với hắn, nhưng là, cô lười quan tâm nha~.

Vừa lúc này tiểu nhị bưng khay thức ăn lên, tên đệ tử Thương Huy bất ngờ bước nhanh tới đá vào chân tiểu nhị làm hắn kinh hô, khay thức ăn vừa hay nhắm chuẩn tới trên đầu Đới Mộc Bạch.


"không nên lãng phí thức ăn" Đường Tam nhàn nhạt nói, tay nhanh như chớp bắt lấy tay của tiểu nhị giúp hắn giữ thăng bằng, tay kia lại cầm lấy khay cùng đĩa hứng thức ăn, không rơi một tí nào. Nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống giữa bàn, lúc này mới buông tay tiểu nhị ra.

Gã thanh niên Thương Huy học viện sửng sốt, bởi vì bị thân hình tiểu nhị che khuất nên hắn không thấy rõ động tác của Đường Tam.

Mà Sakura lại là nhìn đến rõ ràng,  tay giơ lên vỗ với ý tán dương :"hay~ hay nha~"

Giọng điệu âm dương quái khí khiến mọi người trong nháy mắt thần hồn trở về.

---------------------

Tác giả :

Còn có, 8/3 vui vẻ~ (๑-﹏-๑)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK