Tống Hoài Cẩn đấm mạnh vào tường, bàn tay vang lên tiếng xương bị gãy. Anh suy sụp buông thõng tay, máu nương theo theo khe hở ngón tay nhỏ xuống sàn nhà màu xám.
“Chú điên rồi à! Chuyện này không liên quan gì đến chú, nếu muốn thì giết thằng chó kia đi!”
Lục Duy vội vàng tiến lên nhìn bàn tay đầm đìa máu, sau đó gọi bác sĩ đến băng bó lại cho anh.
Cả Tống Hoài Cẩn và Lục Duy đều hiểu, Tần Dập không muốn nhìn thấy cảnh anh em của mình chết thêm một lần nào nữa.
“Chú ngủ một lát đi, có được không?”
Lục Duy không để ý có người bên cạnh, đỡ lấy tay Tống Hoài Cẩn.
“Đợi anh hai tỉnh lại rồi nói.”
“Chờ chú ấy tỉnh lại thì chú đã mệt chết rồi!” Cô gái nhỏ gào lên, kéo anh vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.
“Duy Duy, bên ngoài có người.”
“Cháu không quan tâm. Ai thích nhìn thì nhìn, cháu cũng chẳng phải xấu hổ không nhìn mặt người ta được.”
Lục Duy đẩy Tống Hoài Cẩn lên giường, xoay người kéo tấm chăn bên dưới ra. Bởi vì cô cúi xuống nên người đàn ông liếc mắt đã thấy cảnh xuân bên trong chiếc áo sơ mi cổ thấp, lửa nóng dục vọng ở giữa háng đột nhiên bùng cháy.
Lục Duy vừa kéo tấm chăn ra thì đã bị anh kéo vào lòng rồi đè xuống.
Vật cương cứng ở bụng dưới Tống Hoài Cẩn chọc vào bụng cô, cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được sức nóng của nó.
Lục Duy dâng hiến đôi môi mình, sự nghênh đón của cô gái làm cho dục vọng trong anh phát nổ. Chỉ vài động tác, hai người đã cởi sạch quần áo, để da thịt trần trụi quấn lấy nhau trên giường.
Người đàn ông áp xuống cắn mút bầu ngực trắng nõn của cô gái, bàn tay lần mò xuống phía dưới xoa nắn âm đế nhô lên khiến Lục Duy liên tục thở gấp.
Đến khi có một dòng nước chảy ra khỏi cửa huyệt của cô gái, Tống Hoài Cẩn lập tức đỡ cây gậy đang cương đến trướng đau của mình, không tốn chút sức nào đút thẳng vào hoa huyệt ẩm ướt.
“A!”
Cô gái dưới thân bật ra tiếng rên rỉ. Tống Hoài Cẩn trấn tĩnh bản thân lại, bắt đầu động tác ra ra vào vào. Lục Duy cố gắng mở rộng chân nghênh đón sự va chạm thô bạo của anh.
Cả cô và người trước mắt đều cần giải toả.
Động tác mỗi lúc một sâu, mỗi lúc một nhanh, Lục Duy không chịu nổi liên tục rên lên. Cô muốn đẩy cơ thể Tống Hoài Cẩn ra rồi bỏ trốn, nhưng người đàn ông sao có thể cho cô cơ hội đó. Cánh tay mạnh mẽ giữ chặt lấy Lục Duy, hai bầu ngực đầy đặn, tròn trịa bị anh đâm đến không ngừng lắc lư. Khuôn mặt yêu kiều của cô bị tình dục nhuộm một lớp màu đỏ ửng.
“Tống Hoài Cẩn, em chịu không nổi, chú nhẹ chút đi mà.”
Người đàn ông đang rong ruổi sao có thể chịu nghe lời, tiếng rên rỉ của Lục Duy chỉ càng làm anh thêm cuồng bạo hơn.
“Duy Duy, tôi muốn làm chết em.” Tống Hoài Cẩn đâm một cái thật mạnh làm cho cô kêu lên.
Tống Hoài Cẩn cúi đầu nhìn nơi hai người giao hợp rồi nâng đầu Lục Duy lên, bắt cô phải nhìn xuống phía dưới. Dương vật màu đỏ tím đang không ngừng hoạt động, tốc độ nhanh đến mức gần như không nhìn thấy bóng. Hoa huyệt chặt chẽ bị mở rộng hết cỡ, dâm thuỷ không ngừng tuôn ra.
Điều này không chỉ hành hạ Lục Duy, mà còn hành hạ chính Tống Hoài Cẩn.
Từ sau lần đầu tiên của Lục Duy, Tống Hoài Cẩn mới nếm được chút món mặn đã phải cấm dục cả một tháng, bây giờ cái miệng nhỏ bên dưới mãnh liệt cắn mút dương vật của anh.
Lục Duy siết chặt một cái làm Tống Hoài Cẩn không chế được bắn vào bên trong cô.
Đợi sau khi bình tĩnh lại, anh từ từ rút ra cây gậy vẫn còn thô to như cũ, tinh dịch bên trong vì hành động này mà trào ra. Tống Hoài Cẩn nhíu mày nhìn tinh dịch trắng đục nhiễu lên ga giường.
Anh vốn không muốn bắn vào trong.
Lục Duy đau đớn khi thấy ánh mắt hoảng loạn của anh, tâm trạng trong cơn mê bỗng trở nên tỉnh táo, nhìn anh cười nói: “Chú ba, chú đừng lo, cháu sẽ uống thuốc.”
Tống Hoài Cẩn nhỉu mày nhìn cô gái đã không còn gọi mình như vậy từ hai năm trước. Nhưng lúc này cô đang nằm trên giường của anh, dưới thân chảy ra tinh dịch của anh và gọi anh là chú ba.
“Duy Duy.”
“Chú ba đi ngủ đi, cháu mệt rồi.”
Lục Duy ngắt lời anh, cô xoay người đắp chăn lên người, chỉ chốc lát sau hơi thở đã đều đều.
Tống Hoài Cẩn chỉ có thể nằm xuống cạnh cô, tinh thần vốn căng thẳng trong thời gian dài đột nhiên được thả lỏng làm anh nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Lục Duy quay lưng về phía Tống Hoài Cẩn, tuy hô hấp ổn định nhưng nước mắt lại trào ra khỏi đôi mắt to tròn, cuối cùng biến mất trên gối đầu.
Cô ngồi dậy nhìn khuôn mặt đang say ngủ của anh, sau đó rón rén mặc quần áo vào, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
——
Kiều Tri Niệm ngồi cạnh giường đến khi nhìn thấy mí mắt của người đàn ông rung lên.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Anh ấy tỉnh rồi!” Kiều Tri Niệm tức tốc chạy sang căn phòng bên cạnh, túm lấy người đang mơ màng sắp ngủ.
Tần Dập từ từ mở mắt ra, trong tầm nhìn mờ mịt, anh nhìn thấy cô gái nhỏ đứng bên mép giường với vẻ mặt lo lắng, một người mặc đồ trắng đang nói gì đó với cô.
“Em đến rồi.”
Giọng anh yếu ớt, khàn khàn, tay phải nhẹ nhàng nâng tới phía phía cô. Kiều Tri Niệm lập tức nắm lấy, độ ấm của lòng bàn tay thô ráp truyền đến khiến cô cảm thấy yên tâm, trái tim treo lơ lửng cả nửa ngày cuối cùng cũng trở về nơi vốn có.
Lục Duy từ bên ngoài tiến vào, thấy Tần Dập đã tỉnh lại thì rất vui vẻ.
“Chú hai, chú hù chết bọn cháu rồi. Chú không biết đã dọa cô vợ nhỏ của chú hoảng đến thế nào đâu. Lúc nghe tin chú bị thương mà đến quần áo cũng không mặc nổi.”
Kiều Tri Niệm túm lấy góc áo của Lục Duy: “Đừng nói linh tinh.”
Động tác của cô lọt vào mắt Tần Dập, xem như là ngầm thừa nhận, khóe miệng tái nhợt của anh cong lên, nắm chặt bàn tay của cô hơn.
“Chú ba vừa mới ngủ, lát nữa hãy gọi chú ấy dậy nhé. Thôi, cháu không ở lại làm phiền hai người nữa đâu.” Dứt lời, cô nháy mắt nói ”tạm biệt” với Kiều Tri Niệm rồi rời khỏi phòng.
Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, nụ cười tươi tắn trên mặt cô lập tức biến mất.
Phòng Tống Hoài Cẩn đang nghỉ ngơi cách nơi này không xa. Vừa nãy giọng của Kiều Tri Niệm không nhỏ nhưng vẫn không thể đánh thức anh dậy, có thể nhân ra Tống Hoài Cẩn thật sự rất mệt.
Lục Duy bước đến trước cửa phòng Tống Hoài Cẩn, đứng bên ngoài rất lâu nhưng không vào. Đến khi nhìn thấy người đến thăm Tần Dập trên hành lang, cô mới rời khỏi tầng ba.
Trong phòng lại chào đón một đợt người nữa.
Kiều Tri Niệm ngồi trước giường, bàn tay nhỏ vẫn bị Tần Dập nắm lấy.
Trước mặt nhiều người như vậy nên Kiều Tri Niệm có hơi xấu hổ. Nhưng Tần Dập nắm quá chặt, mà cô lại không dám giật mạnh ra, cho nên chỉ đành để mặt anh.
Mọi người đến thăm, nhìn thấy Tần Dập đã tỉnh thì yên tâm. Thấy ông chủ cứ nắm mãi bàn tay của cô gái nhỏ, mọi người biết ý, nói một hai câu rồi rời khỏi phòng.
Đến tận buổi chiều, Tống Hoài Cẩn mang theo mái tóc bù xù vội vã chạy đến.
“Anh hai, anh tỉnh rồi sao không nói với em một tiếng?”
Kiều Tri Niệm nhìn người đàn ông xông vào phòng, nhớ lại dáng vẻ lúc sáng của anh thì biết người này chắc chắn là “đồ ngốc” Lục Duy đã nói.
Cô hắng giọng đáp: “Là Duy Duy không cho gọi, nói anh vừa mới ngủ nên đừng đánh thức.”
“Duy Duy?” Tống Hoài Cẩn thì thầm gọi. Lúc anh tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn độ ấm nữa, hoá ra Lục Duy đã bỏ đi từ lâu.
“Anh hai, anh thấy sao rồi?”
“Không chết được.” Tần Dập nhàn nhạt nhìn anh, sau khi ăn chút thức ăn lỏng thì tinh thần đã tốt hơn, ánh mắt minh mẫn cũng dần khôi phục.
“Vậy em không làm phiền anh và chị dâu nữa.” Nói xong, Tống Hoài Cẩn xoay người rời đi.
Anh dành hơn hai mươi phút để đi hết cả ngôi nhà và những nơi xung quanh, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Lục Duy đâu.
Tống Hoài đi đến cổng lớn, tiện tay kéo một người qua hỏi: “Cô Lục đâu?”
“Cậu Tống, sau khi ngài Tần tỉnh lại thì cô Lục đã đi ngay.”
“Đi rồi?” Tống Hoài Cẩn kinh ngạc.
“Cô ấy đi đâu?”
Người đàn ông bị giữ chặt lắc đầu nói: “Tôi không biết.”
Tống Hoài Cẩn thả anh ta ra, sải bước đi qua cổng lớn.
Mặt trời như thiêu đốt, ánh mắt chỉ còn lại trống trải và vắng vẻ.