• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong Huỳnh gia.

Lúc này, Huỳnh Khiếu Thiên đang đứng trên một tòa lầu các, nhìn vào chỗ sâu trong rừng Thiên Dương. Ông cau mày thật chặt. Ông biết rõ hôm nay Huỳnh Khiếu Lôi dẫn theo Huỳnh Vân và Huỳnh Phát đi vào rừng Thiên Dương, nhìn lực lượng phát ra từ trong đó, ông cảm thấy rất lo lắng:

- Hy vọng tam đệ và hai đứa nhỏ đều bình an vô sự.

Một bên khác của Huỳnh gia, trong một trang viên yên tĩnh, một bóng người cao gầy đang đứng, mặc một thân áo trắng, dáng vẻ tựa như trích tiên, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ, ba ngàn mái tóc đen bồng bềnh trên vai, toát ra vẻ thanh lãnh sạch sẽ, người này chính là Huỳnh Dương.

Lúc này Huỳnh Dương nhíu mày, căng thẳng nhìn về phương xa.

Ngay lập tức, hắn nhanh chóng lao ra khỏi trang viên, chạy ra khỏi gia tộc, bay về hướng rừng Thiên Dương.

- Huỳnh Vân, muội không thể có chuyện gì được!

Hiện tại ở trấn Thiên Dương, rất nhiều võ giả nhìn thấy cảnh tượng này, họ đều cảm nhận được khí tức hủy diệt phát ra từ trong đó, trong lòng cũng sinh ra sự sợ hãi sâu sắc.

Cùng lúc đó, ở Đông Quốc, cách rất xa Tây Lâm.

Trong một dãy núi rộng lớn, ở một nơi tràn ngập sương mù dày đặc, có rất nhiều tòa lầu các bị hắc khí bao quanh, trong một tòa cung điện to lớn, một người đàn ông trung niên đang khoanh chân ngồi, lúc này đột nhiên mở mắt ra, từ từ nói với một giọng thâm trầm:



- Thật không ngờ! Bị tên kia trộm đi không bao lâu, mà phong ấn đã phá vỡ nhanh như vậy, có lẽ hai viên ngọc kia nhất định sẽ lại tái hiện nhân gian rồi.

Nam Vực.

Trên bầu trời phía trên một sa mạc cực kỳ rộng lớn và nóng bỏng, một chỗ đột nhiên mở ra một vết nứt, chợt có một người đàn ông khổng lồ trung niên bước ra từ vết nứt, người đàn ông khổng lồ trung niên nhìn về phía Tây Lâm và cười nói:

- Ha ha, nhanh như vậy đã phá phong ấn rồi sao? Xem ra thế giới lại muốn đại loạn rồi.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Ngày tiếp theo.

Rừng Thiên Dương, phía tây trấn Thiên Dương.

Lúc này, luồng năng lượng này vẫn lấy năng lượng của tảng đá kia làm nguồn, không ngừng lan tràn ra xung quanh theo hình thức giống như sóng nước, trong quá trình lan tràn của những cơ lốc xoáy sóng không khí, tất cả cây cối trên đường đi cũng đều bị nhổ bật gốc, cuốn lên bay về phía chân trời, hiện tại rừng Thiên Dương cũng biến thành hoang vu, chỉ còn lại có bùn đất màu vàng.

Cũng vào lúc này, ở bên ngoài rừng Thiên Dương, có rất nhiều bóng người đứng trên bầu trời, những bóng người này đều là cường giả đứng đầu của Hoàng triều Đại Phong, tất cả họ là do bị năng lượng hủy diệt bất ngờ phát ra lần này hấp dẫn.

Hiện tại, những cường giả đứng đầu này đều đưa mắt nhìn về phía chỗ sâu trong rừng, nghiêm túc nặng nề nhìn luồng năng lượng đáng sợ không ngừng từ trong tảng đá phát ra, cho dù là cường giả như bọn họ cũng không dám lại gần, sợ bị luồng lực lượng kia ảnh hưởng.

Phịch phịch

Năng lượng vẫn liên tục phát ra từ tảng đá đó.

Thời gian trôi qua, chợt có năm bóng người từ phía chân trời đang bay nhanh về phía này, ngay lập tức, họ đã đến khu vực bên ngoài của rừng Thiên Dương, gần chỗ trung tâm của tảng đá, đứng trước mặt các cường giả đang hội tụ đông đảo.

Mà năm người này là năm người được Hoàng triều Đại Phong gọi là ngũ đại cường giả Hoàng triều, đều là cường giả Huyền Đan Cảnh đỉnh, chỉ cần tiến thêm một bước nữa là có thể ngưng tụ hồn phách tiến lên cảnh giới Chân Hồn.

Lúc này, phía trước là một người đàn ông trung niên, mặc áo bào trắng, thân hình cường tráng, mái tóc màu vàng nhạt xõa xuống, khí chất ôn hòa, khiến người ta nhìn vào có cảm giác thân thiện. Nhưng cũng đừng xem thường người này, người này tu luyện đã hơn trăm năm, là người mạnh nhất ở Hoàng triều Đại Phong, cũng là Tông chủ của Thần Tông, đại tông môn mạnh nhất của Hoàng triều Đại Phong, tên là Lâm Quân Tà.

Người này chính là kẻ thù đã sát hại cha mẹ của Huỳnh Vân, cũng chính người này đã giết chết Huỳnh Khiếu Phong, nếu không phải Huỳnh Khiếu Phong dùng mạng sống của mình để ngăn cản Lâm Quân Tà cho Huỳnh Vân có cơ hội trốn thoát, có lẽ một nhà ba người của Huỳnh Vân đều đã vong mạng dưới tay của Thần Tông rồi.



Phía dưới bên phải của người này là một thiếu niên có dáng vẻ cà lơ phất phơ, mày râu nhẵn nhụi, môi hồng răng trắng, áo quần sạch sẽ bảnh bao, mọi lúc mọi nơi đều toát lên vẽ thờ ơ, người này chính là Mai Thiên Long, chưởng môn Mị Ảnh Môn, thế lực đứng thứ hai trong Hoàng triều Đại Phong.

Và ba người đằng sau, một người là lão quái vật của hoàng tộc Đại Phong, trông giống như một ông già ngoài bảy mươi, đầu đội kim quan, mặc quần áo sang trọng quý giá, bên ngoài tỏa ra năng lượng dao động yếu ớt, ông ta tên là Long Liệt, đứng chống gậy trên không trung.

Còn lại ở phía dưới bên phải là một thanh niên nhìn qua có vẻ khoảng hai mươi tuổi, nhưng thực tế, tuổi thật của hắn ta có lẽ là người lớn tuổi nhất trong số rất nhiều người có mặt ở đây, người này tên là Bách Lý, tu hành đã hơn 200 năm. Lâu chủ của Khí Đan Lâu, thế lực đứng thứ ba trong số các thế lực đứng đầu của Hoàng triều Đại Phong, mặc quần áo màu trắng có khoác một chiếc áo choàng trắng, da vẻ cũng trắng, mái tóc cũng bạc trắng, tóm lại cả người đều là trắng.

Và cuối cùng là một người đàn ông trung niên, người đàn ông này là một tán tu, tên là Lưu Văn, mặc quần áo màu xám, trên mặt đầy râu rậm rạp, đứng vững trên không trung, mang đến cho người ta một loại khí thế áp bách.

Lúc này, năm người đang đứng trên không trung nhìn về phía sâu trong rừng cây, cảm nhận được năng lượng tỏa ra từ trong đó, cho dù là thực lực như năm người họ, cũng cảm thấy tim đập nhanh, họ cảm thấy luồng năng lượng đó có thể đủ để tiêu diệt tất cả mọi người ở đây.

Sự xuất hiện của năm người cũng làm cho những cường giả đến trước đó cũng lần lượt nhìn vào năm người, dù sao năm đại cường giả của Hoàng triều cũng không phải là nói chơi.

Lâm Quân Tà nhìn năng lượng phát ra từ trong đó, cũng cảm thấy bất lực, năng lượng quá mạnh, ngay cả ông ta cũng vô lực.

Ông ta lập tức xoay người, nhìn về phía đông đảo cường giả hỏi:

- Chư vị có biết đây là chuyện gì đang xảy ra không?

Mọi người đều cười gượng gạo lắc đầu.

Lâm Quân Tà nhìn mọi người lắc đầu, cũng biết mọi người không biết nơi này xảy ra chuyện gì, ông ta cũng cảm thấy khó hiểu.

Lúc này, lão quái vật Hoàng tộc, Long Liệt đột nhiên nói:

- Nhìn tình huống này, so với cảnh tượng bảo vật bình thường xuất thế cũng khác nhau, xem ra, có thể là đại bảo vật xuất thế cũng nên.

Mọi người nghe xong lời này, cũng suy nghĩ một lát, sau đó cũng đồng thời gật đầu, hiển nhiên là đồng ý cách nói này.

Mai Thiên Long, chưởng môn Mị Ảnh Môn cũng cà lơ phất phơ nói:



- Ha ha, nếu như đúng như lời Long lão nói là đại bảo vật xuất thế, vậy chúng ta hãy vào rừng tìm hiểu cho rõ đi.

Mọi người nghe vậy đều dùng ánh mắt rực lửa nhìn Mai Thiên Long, trước khi nói chuyện, hắn ta đã sử dụng công pháp mị thuật của Mị Ảnh Môn, bởi vậy lời nói của hắn vừa phát ra đã khiến rất nhiều người có mặt nóng mắt, đặc biệt là các cường giả là nữ thì ánh mắt đều biến thành trái tim hết rồi, hận không thể nhào lên đem hắn ta nuốt vào bụng.

Tuy nhiên, tán tu Lưu Văn thì lại không bị ảnh hưởng gì.

Mà Mai Thiên Long vừa dứt lời, Bách Lý, lâu chủ của Khí Đan Lâu cũng lên tiếng:

- Vậy còn chờ gì nữa, xem tình hình là bảo vật sắp xuất thế rồi, ha ha, các ngươi ở chỗ này tán gẫu đi, ta đi xem thử trước.

Ngay khi lời nói vừa ra, thân ảnh của hắn ta đã biến thành một cầu vồng và vút bay về phía sâu trong khu rừng.

Tất cả mọi người nhìn hắn ta đi vào đều là sững sờ, hiển nhiên bọn họ không nghĩ tới tên Bách Lý kia lại gấp như thế.

Sau khi Bách Lý rời đi không bao lâu, Lâm Quân Tà cũng hóa thành cầu vồng bay vào sâu trong rừng.

Còn Mai Thiên Long, lão quái vật Hoàng gia, và tán tu Lưu Văn sau đó cũng theo sát phía sau, cùng lao về phía khu rừng.

Mà mọi người nhìn về phía trước năm người đó, cũng vận khí bay theo phương hướng của năm người đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK