Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn cơm xong, Khương Nguyễn không nỡ quay về trường, tuy tiết buổi sáng đã cúp, nhưng buổi chiều cậu vẫn còn tiết.

Thật khó chịu, cứ thế mà không thể bám mãi vào anh người yêu.

Khương Nguyễn còn hỏi Tạ Phong xem hắn có tiết không, không ngờ Tạ Phong lại thẳng thắn đáp: "Có chứ."

Khương Nguyễn bất ngờ, "Vậy sao anh không vội?"

"Vì thì là mà tại bởi."

"Anh không sợ bị giáo viên bắt được à?"

"Không sợ."

"Tại sao?"

Ánh mắt Tạ Phong mơ hồ không rõ ý, không đáp lại câu hỏi của cậu.

Khương Nguyễn ung dung quay trở về ký túc xá, nhưng cậu đã quên mất rằng, hôm qua đến giờ cậu đã không hề trả lời một tin nhắn nào của Lam Diễm, và đương nhiên đã bước vào cửa thì chỉ có đối diện với ánh nhìn đầy chết chóc.

Khương Nguyễn giật nảy mình, tiêu rồi.

"Về rồi đấy à?" Lam Diễm nói xong mỉm cười đầy "thiện chí".

Khương Nguyễn rón rén bước đến bên cạnh, khoác vai tỏ vẻ muốn hòa giải, "Diễm Diễm, cậu ăn cơm chưa á? Tớ mang bánh kem về cho cậu nè."

Lam Diễm và Khương Nguyễn đều là người hảo ngọt, hai người cũng vì một chiếc bánh kem mà quen biết nhau, hôm đó Khương Nguyễn mang theo một chiếc bánh kem nhỏ, nhìn thấy Lam Diễm nhiều lần nhìn trộm chiếc bánh đó nên cậu đã chủ động chia bánh cho cậu ta.

Dùng bánh kem làm vật trung gian, bọn họ nhanh chóng trở thành bạn thân.

Nhưng bây giờ Lam Diễn lại chẳng thèm liếc nhìn chiếc bánh thơm ngọt đó, nói: "Ăn cơm? Tôi ôm cả cục tức trong bụng cũng no rồi, cậu nghĩ tôi còn phải ăn cơm?"

Khương Nguyễn thấy trong mắt Lam Diễm nổi đầy tơ máu, vừa nhìn đã biết là vì lo lắng cho cậu mà không ngủ được, trong lòng cậu chợt áy náy, tựa đầu lên vai đối phương.

"Xin lỗi Diễm Diễm, tớ làm cậu lo lắng rồi."

"Hứ!"

"Xin lỗi chân thành đó Diễm Diễm, cậu tha thứ cho tớ được không? Tớ không phải cố tình bơ tin nhắn đâu."

"Ha, tối qua chắc không cố tình đâu?"

Khương Nguyễn chột dạ, "Vì anh ấy bị bệnh, tớ phải chăm sóc anh ấy mà, không phải cố tình đâu mà."

Anh? Nổi hết cả da gà.

Lam Diễm hận không uốn nắn được đầu óc non nớt của Khương Nguyễn, "Cậu với hắn qua đêm ở bên ngoài, hắn mà ăn cậu rồi thì chỉ biết khóc thôi."

"Ăn?"

"Thì làm cái việc mà mấy người thích ấy."

Khương Nguyễn xuyên không về cũng không phải là Khương Nguyễn ngu ngốc hồi trước nữa, cậu hiểu ra liền có chút ngại ngùng, "Nhưng mà, tớ với anh ấy làm chuyện đó cũng là bình thường mà."

Lam Diễm trừng mắt nhìn cậu, "Cậu nói cái gì?"

Khương Nguyễn chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội nhìn Lam Diễm, "Tớ và anh ấy là người yêu mà, người yêu làm chuyện đó là rất bình thường nhỉ?"

Cậu từng nghe nói có cặp tình nhân vì phương diện nào đó không hợp mà chia tay, anh ấy lúc đầu từng nói muốn một người bạn trai có thể phối hợp nhịp nhàng, vậy nên phương diện đó cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, nếu không anh ấy bất mãn gì đó đòi chia tay thì phải làm sao.

Hơn nữa, cậu cũng thật sự rất thích tiếp xúc thân mật với anh, rất thoải mái, rất hạnh phúc.

Lam Diễm nghiến muốn nát răng, hé miệng định nói gì đó rồi lại mím chặt môi, ở cái tuổi nổi loạn này, có lẽ càng nói đối phương chỉ chàng muốn đi trải nghiệm thôi, cậu phải bình tĩnh nghĩ cách khác mới được.

Tâm trạng của Lam Diễm tệ vô cùng, Khương Nguyễn làm trò mèo chọc cười, cậu mới miễn cưỡng thả lỏng nét mặt.

Cùng lúc đó, Khương Nguyễn cũng âm thầm mang ý nghĩ trong lòng giấu càng sâu hơn, chuyện này mà để Diễm Diễm biết, nhất định sẽ giận cho xem.

Khương Nguyễn trước khi vào phòng tắm chợt nhớ ra một việc, bèn hỏi Lam Diễm: "Diễm Diễm, cậu không nói chuyện tớ không về ngủ với anh cả tớ chứ?"

Nếu mà anh cả biết chuyện, nhất định sẽ phái người trông chừng cậu mất.

Lam Diễm dường như đã hếch mắt mỉa mai, "Ai mà có phương thức liên lạc với ông chú cứng nhắc bảo thủ đó chứ."

"Anh cả còn trẻ lắm nha, chưa có đến tuổi ông chú đâu." Khương Nguyễn nói đỡ cho anh cả, nhưng cậu dường như cũng chỉ có thể phản biện vấn đề "ông chú" thôi.

"Cũng 30 rồi, không phải ông chú thì là gì?"

"Là 28, chưa đến 30 đâu."

Khương Nguyễn là đứa con đến muộn, mẹ cậu lúc 35 tuổi thì sinh ra cậu, anh cả lớn hơn cậu tận mười tuổi, còn Lam Diễm thì cùng tuổi với cậu.

Thật ra Lam Diễm chưa gặp anh cả bao giờ, sự tích của anh cả đều là nghe từ Khương Nguyễn.

Anh cả của Khương Nguyễn là người rất cứng nhắc, đi học, chăm sóc em trai, kế thừa gia nghiệp, mỗi ngày 10 giờ ngủ, 6 giờ dậy, mọi sinh hoạt đều tuân theo nề nếp, trước giờ chưa từng thay đổi, chiến tích lừng lẫy nhất cho đến bây giờ chính là sống 28 năm cuộc đời rồi vẫn chưa lấy một mảnh tình vắt vai.

Phụ huynh nhà họ Khương đều là người tư tưởng tiến bộ, không bao giờ tin vào trò liên hôn, nửa kia của con thì để họ tự tìm, anh hai thay người như thay áo, vậy mà anh cả thì lại chẳng ai ngó ngàng.

Nói chính xác hơn là toàn bộ sức lực của anh cả đều dồn hết vào công việc, dù có đưa trai xinh gái đẹp tới tận giường đi nữa, ổng cũng mặt lạnh vô tình ngồi một bên làm việc, luôn tiện gọi người đến đuổi bọn họ đi thôi, vậy nên cây vạn tuế đến nay vẫn mãi chưa ra hoa.

Trong lòng Lam Diễm lưu lại mấy ấn tượng như "ông chú, luôn cố chấp, luôn cứng nhắc" cũng là vì thế.

Khương Nguyễn thở phào một hơi rồi đi vào phòng tắm, móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tạ Phong, đem chuyện ban nãy nói một lượt, "...Diễm Diễm tuy rất giận, nhưng cậu ta thương em, không nỡ nổi giận với em, cậu ta thật tốt."

Khương Nguyễn dẫu biết Tạ Phong lúc lâu sau mới trả lời, nhưng cậu vẫn ngồi xổm trong phòng tắm chờ đợi, ấy thế mà lần này Tạ Phong trả lời rất nhanh.

Tạ Phong gửi đến một đoạn âm thanh: "Cậu ta nói không sai, cậu không nên qua đêm cùng tôi, còn vùi vào lòng tôi, ai cho cậu cái gan đó, hả?"

Khương Nguyễn mím môi cười, đêm qua Tạ Phong muốn đuổi cậu sang giường khác ngủ, nhưng cậu không chịu, thế là trực tiếp chui vào chăn ôm chặt lấy eo hắn, Tạ Phong cũng hết cách với cậu, hai người đành ngủ chung một giường.

Khương Nguyễn nhỏ giọng trả lời hắn: "Là anh dung túng đó chứ, em thích ngủ với anh, anh cũng thích ngủ với em, em biết mà."

Bên kia không trả lời nữa.

Khương Nguyễn lại tiếp tục nhắn: "Anh, em đang tắm, anh muốn gọi video với em không?"

Bên kia trả lời ngay, miệng nói lắp bắp: "T..tắm còn đòi gọi video? Cậu muốn là...làm gì?"

Khương Nguyễn liếc nhìn cửa phòng tắm, dường như chắc chắn người ngoài kia sẽ không nghe thấy rồi, cậu mới đè giọng xuống cực thấp: "Cái này hình như gọi là video play, anh muốn thử tí không?"

Anh: "..."

"Cậu rốt cuộc học từ đâu ra đấy?"

Khương Nguyễn nghĩ ngợi, rồi đáp: "Có lẽ là vì thích anh quá rồi, nên...không học cũng biết?"

Anh: "..."

Sau đó bên kia không nói gì nữa, Khương Nguyễn chờ cả buổi trời, cuối cùng đành thở dài trong thất vọng.

Anh vẫn chưa nói cho cậu biết có muốn gọi video hay không nữa.

Lam Diễm không biết cậu thiếu gia ở trong phòng tắm đang muốn tự đi dâng hiến chính mình, ở bên ngoài cậu đã nhận được một văn kiện, càng đọc sắc mặt càng khó coi, sau khi xem hết thì rũ mi xuống không biết đang nghĩ gì.

Lam Diễm phản hồi lại: "Giúp tôi tìm một vài video, kiểu ham muốn hoang dã, thể hình chênh lệch, gái xinh với dã thú gì đó đều được, sau đó phải cho tiểu thụ khóc lóc thảm thiết, khiến người xem vừa xem sẽ thấy cực kỳ đau khổ, tìm cho tôi ngay nhé."

Người bên kia rất chuyên nghiệp, lập tức trả lời: "Có cần loại liên quan đến mẫu tử không?"

Trong đầu Lam Diễm xuất hiện một dấu chấm hỏi, bèn chuyển qua hỏi dì Độ (Baidu), nhìn một loạt giải thích khiến người ta phải cau mày trên màn hình, cậu đen hết cả mặt.

"Không được xuất hiện liên quan đến mẫu tử, phải bình thường!"

Người bên kia: Nhưng mấy thứ cậu đòi đều bất bình thường đấy.

Mà thôi, tiền vào túi rồi thì mọi thứ đều không thành vấn đề.

Lam Diễm trầm ngâm nhìn vào văn kiện đó, màn hình điện thoại lại sáng lên, cậu liếc nhìn một cái. Ngôn Tình Cổ Đại

?

Người này, cần tìm hắn làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK