Lưu Minh cố ý ở trước mặt cô làm ngón tay cong cong thành hoa lan chỉ: “Lão Hứa nhà tôi rất chiều tôi, làm cô chê cười rồi.”Nhan Mộc Hi cảm thấy mình như vừa rơi xuống biển, không thở nổi.Vài ngày trước không phải mới chỉ nói thích đàn ông, hôm nay vậy mà liền ở cùng một chỗ với nhau!Hứa Tập Ngôn gật đầu với Nhan Mộc Hi, nhìn Lưu Minh: “Về nhà thôi.”Lưu Minh nghiêng đầu dựa vào vai anh, “Được, chúng ta về nhà.”Cảnh tượng này khiến các cô y tá trẻ tại quầy lễ tân vô cùng kinh ngạc, lập tức mở điện thoải vào nhóm Wechat.[Tin động trời, tin động trời! Bác sĩ Hứa và bác sĩ Lưu đang ở bên nhau.]Sai khi Lưu Minh và Hứa Tập ngôn rời đi, Nhan Mộc Hi suy sụp ngồi xuống ghế, vẫn trong cảm giác không thể tin nổi.“Lão Hứa, trái tim cậu làm bằng sắt đá à? Sao có thể không động lòng trước mỹ nữ như vậy?”“Cậu vừa rồi có thấy không? Mỹ nữ kia nhìn như hận không thể giết chết tôi.”Hứa Tập Ngôn nhìn cánh tay Lưu Minh: “Buông ra được rồi.”Lưu Minh lắc đầu, cố ý nhuyễn âm thanh nói: “Không đâu.”Anh chỉ có thể rút cánh tay mình ra.Lưu Minh nói tiếp, “Lão Hứa, cậu lãnh đạm vậy sao? Sao không đi khoa sản phụ khám thử xem?”Hứa Tập Ngôn: “Nếu như cậu còn nói tiếp, khỏi cần mượn tiền nữa.”Lưu Minh lập tức ngậm miệng lại, đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa.Sau khi hai người đến gara, anh liền đem Lưu Minh ném đi, khởi động xe rồi mình rời khỏi.Lưu Minh gào lên: “Loại người gì vậy!”…“Thần ca, em cúp máy đây, mau đến giúp em đi.”“Cúp máy đi, tôi không đi được nha.”Khi Nhan Mộc Hi trở về nhà, cô nhìn thấy Thẩm Ninh Thần và Nhan Túc đang ngồi trên ghế sofa chơi game, cô càng khó chịu hơn.“Hai người đừng chơi nữa, thật chướng mắt!”Nhan Túc hỏi: “Chị, chị và anh rể phát triển như nào rồi?”Thẩm Ninh Thần dừng tay lại, “Hả?”Nhan Túc tiếp tục nói: “Thần ca không biết sao? Chị em đang theo đuổi một bác sĩ.”Thẩm Ninh Thần tắt màn hình, để điện thoại lên bàn: “Theo đuổi bác sĩ?”Nhan Túc: “Này Thần ca, sao anh lại thoát game rồi?”“Im miệng, đừng có ngắt lời.”Nhan Mộc nằm trên đầu bên kia sofa, hai tay gác sau đầu, mắt không có tiêu cự nhìn vào trần nhà.Thẩm Ninh Thần, “Nhan Manh Manh, anh đang hỏi cô đấy.”Nhan Túc nói: “Em nghĩ chị em lần này thực sự nghiêm túc.
Mấy hôm trước chị ấy đến họp phụ huynh cho em, tình cờ gặp anh rể, còn cố tình giả vờ đau bụng để thu hút sự chú ý của anh ấy.”Nghe vậy, Thẩm Ninh Thần nhíu mày: “Anh rể cái gì? Đừng có gọi loạn!”Nhan Túc nịnh nọt, “Chuyện sớm muộn thôi.
Với nhan sắc này của chị ấy, có đàn ông nào không thích.”Nhan Mộc Hi thở dài, “Anh ấy không thích chị.”Nhan Túc: “Hả?”Cô bực bội ngồi dậy vò đầu bứt tóc, “Bác sĩ Hứa thích đàn ông.”Cả Thẩm Ninh Thần và Nhan Túc đều bị sốc.Nghe cô nói vậy, Nhan Túc cũng mất hứng chơi game, cậu hỏi lại: “Anh ta thích đàn ông?”Nhan Mộc Hi gật đầu, “Đúng vậy, chị mày khó khăn lắm mới thích một người, mà người này lại đi thích đàn ông.”Nhan Túc cười thành tiếng.Thẩm Ninh Thần, “Có phải bác sĩ sao sáng kia cô nói không?”Cô hừ một tiếng, đứng dậy “Về phòng đây.”Nhan Túc: “Ăn cơm chưa?”“Không có tâm trạng.”Nhan Túc giễu cợt, “Chị gái em cũng có ngày hôm nay.
Trước đây được biết bao người theo đuổi, giờ lại phải đi theo đuổi người khác.
Kết quả là còn chưa theo đuổi được đã trực tiếp thất tình.”“Không phải, chị ấy…” Cậu lập tức đổi lời: “Còn chưa nói chuyện yêu đương được với người kia, không thể gọi là thất tình, phải gọi là kết thúc yêu đơn phương.”Nhan Túc càng nghĩ càng thấy buồn cười, càng nghĩ càng thấy hả hê.“Hahaha, chị gái em cũng có ngày hôm nay, sao anh không cười, Thần ca?”Thẩm Ninh Thần nhìn cậu cảnh cáo.Nhan Túc lập tức im lặng.Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Nhan Mộc Hi ngồi trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng da.Cô nhìn kỹ mình trong gương, chiếc váy dây trắng lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, ngay cả chính cô cũng lộ ra sự kinh ngạc với nhan sắc của mình.Cô càng nghĩ càng thấy khó hiểu, vì sao Hứa Tập Ngôn không động lòng trước vẻ ngoài của cô.Cô nhanh chóng thoa kem dưỡng da xong rồi lên giường, lưng dựa vào gối mở điện thoại lên.Wechat thông báo có yêu cầu thêm bạn mới.Cô bấm vào xem, thấy dòng tin nhắn: “Tôi là Đoạn Thích.”Cô nhớ cái tên này.Buổi sáng nay, người chụp cùng cô được gọi là Đoạn thiếu gia, cô chấp nhận kết bạn.Giây tiếp theo cô nhận được tin nhắn của Đoạn thiếu gia.
“Tôi gửi cho cô mấy lần sao vẫn không đồng ý?”Nhan Mộc Hi: “Sao thêm tôi?”Đoạn Thích không trả lời ngay lập tức, ngay khi cô định thoát khỏi Wechat thì Đoạn Thích gửi tin đến: “Tôi muốn xem cô quét sàn như thế nào.”Nhan Mộc Hi trợn tròn mắt, “Bệnh thần kinh!”Lúc này, Đoạn thiếu gia đã tức gần ói máu khi nhìn thấy ba chữ bệnh thần kình do cô gửi tới.Anh ta ở trong phòng gào lên: “Người phụ nữ này dám mắng mình bệnh thần kinh, điên rồi! Từ nhỏ đến lớn không ai dám mắng mình bệnh thần kinh!”“Sao cô ta dám mắng mình chứ!”Đoạn Thích tiếp tục gửi tin nhắn: “Cô mới là bệnh thần kinh!”Nhan Mộc Hi phớt là anh ta.Đoạn thiếu gia, người chưa nhận được tin nhắn của Nhan Mộc HI, đang nói chuyện một mình trong phòng một cách cáu knrh như thật sự bị bệnh thần kinh.“Tại sao cô ta không trả lời mình?”“Cô ta sợ rồi phải không?”“Vậy mà vẫn chưa trả lời?”“Người này giỏi lắm, là người đầu tiên dám đối xử với mình thế này.”Đoạn Thích vào vòng bạn bè của Nhan Mộc Hi xem.Hiện trên đầu là bức ảnh được đăng cách đây vài ngày, là hình ảnh một chiếc xe máy màu đen, caption là: “Bảo bối của tôi trưởng thành rồi.”Anh ta tiếp tục kéo xuống dưới, tất cả đều là xe máy của Nhan Mộc Hi.Đoạn Thích: “Cái này làm gì giống vòng bạn bè của một cô gái.”“Những cô gái kia đều chụp ảnh selfie hoặc đồ ăn, người này chỉ toàn là xe máy.”Anh ta nghĩ nghĩ, “Chẳng lẽ cô ta bán xe máy?”Anh rời khỏi vòng bạn bè của Nhan Mộc Hi, gửi cho cô một tin nhắn: “Tôi muốn mua một chiếc mô tô, cô có thể giới thiệu cho tôi không?”Lần này Nhan Mộc Hi không phớt lờ anh ta, nhắn lại: “Bệnh thần kinh, đừng làm phiền tôi!”“AAAAAAA!”Đoạn thiếu gia tức giận như một con nhím kêu ầm lên.Anh ta gửi qua một tin nhắn thoại: “Hai lần mắng tôi là bệnh thần kinh, nói cái gì!”Nhan Mộc Hi trả lời, “Nói cái rắm, anh còn tiếp tục làm phiền tôi, bà đây liền xóa anh!”Đoạn Thích lập tức bị thuần phục: “Không nói thì không nói, hừ!”Nhan Mộc Hi lúc này đang xem phim truyền hình Hàn QUốc, cơn buồn ngủ ập đến, cô để điện thoại sang một bên, chuẩn bị đi ngủ.Nhưng sau khi nằm một lúc trằn trọc trở mình mãi cũng không ngủ được, khuôn mặt và giọng nói của Hứa Tập Ngôn cứ luôn quanh quẩn trong đầu cô.p/s: tên chương này là editor, tên gốc của tác giả : "Hận không thể giết chết tôi." (Câu nói của Lưu Minh)editor: CigarredGroup: https://.facebook.com/groups/456482882125909.
Danh Sách Chương: