Chu Tiểu Mân nghe Lâm Dương nói vậy không khác nào nghi ngờ cô đã bỏ gì vào bánh cho Dương Nhi ăn vậy.
“Sao… Sao lại có chuyện đó được.”
Chu Tiểu Mân sắc mặt tái nhợt không còn cầm vững điện thoại nữa.
Cộp!
Điện thoại trên tay Tiểu Mân đã rơi xuống sàn xe.
Đầu dây bên kia vẫn liên tục nói gì đó.
“Chu Tiểu Mân nếu Dương Nhi và đứa bé trong bụng có mệnh hệ gì.
Tôi nhất định sẽ không tha cho cô.”
Tút! Tút! Tút!
Nói hết câu, Lâm Dương đã tắt máy.
Hàn Thiên An thấy sắc mặt của Chu Tiểu Mân sau khi nghe điện thoại không được tốt cho lắm.
Chu Tiểu Mân nắm chặt điện thoại trong tay rồi lo lắng.
“Có chuyện gì thế Tiểu Mân?”
Chu Tiểu Mân giữ hết sức bình tĩnh để kể lại cho Hàn Thiên An nghe.
“Lâm Dương vừa gọi báo Dương Nhi ăn bánh của tôi tặng sau đó ngất đi.
Bây giờ họ đang ở bệnh viện.”
“Anh mau chóng đưa tôi đến bệnh viện.”
“Được!”
Hàn Thiên An đạp mạnh ga chạy một mạch đến bệnh viện.
Trong bệnh viện, lúc này rất im ắng, thỉnh thoảng chỉ có vài người qua lại.
Chu Tiểu Mân và Hàn Thiên An nhanh chân đến khu cấp cứu.
Trước cửa phòng cấp cứu, Lâm Dương anh ta đang rất sốt ruột lo cho vợ con mình bên trong không biết có chuyện gì không.
Lâm Dương hết đi rồi lại đứng, cứ như thế bốn tiếng đồng hồ trong phòng cấp cứu đã trôi qua.
Vẫn chưa thấy có chuyển động gì cả.
Chu Tiểu Mân đi đến khu cấp cứu thấy anh ta đang đứng ngồi không yên.
Một giọng nói đằng sau làm cho Lâm Dương giật cả mình.
“Lâm Dương!”
Lâm Dương quay mặt lại phía sau thì phát hiện đó chính là Chu Tiểu Mân đi cùng người đàn ông mà cô đã kể cho anh ta nghe mấy hôm trước.
Lâm Dương gương mặt ủ rủ không nói không rằng chỉ nhìn chằm lấy Chu Tiểu Mân giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta vậy.
“Dương Nhi thế nào rồi? Anh nói cho em biết.”
“Đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua.
Cô ấy vẫn chưa ra.”
Lâm Dương đột nhiên hét lớn.
“Chu Tiểu Mân!”
Chu Tiểu Mân há hốc mồm không biết anh ta sẽ nói gì.
Đọc tru????ện chuẩn không quảng cáo == T????Ù????T????U????Ệ ????﹒vn ==
“Vợ con tôi có chuyện gì tôi nhất định sẽ không tha cho cô.”
Chu Tiểu Mân chỉ là muốn tặng bánh chúc mừng sao lại thành ra thế này?
Từ chúc mừng tin vui cho hai người họ sao lại thành ra gây hoạ thế này?
Rốt cuộc mọi chuyện là sao?
Hàn Thiên An đứng một bên thấy cô gái như vậy liền ôm cô ta vào lòng sau đó an ủi cô.
“Không sao.
Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”
Chu Tiểu Mân chỉ gật đầu, “ừm” một cái cho xong chuyện.
“Ừm!”
Gật đầu vậy thôi chứ sao mà không lo lắng cho được.
Cô cũng đứng ngồi không yên.
Lâm Dương vẫn đi đi lại lại nhìn rất đau đầu.
“Anh bình tĩnh đi không sao đâu.”
Hàn Thiên An vừa nói dứt câu, Lâm Dương đã quát vào mặt anh ta.
“Vợ con tôi ở trong đó không biết sống chết ra sao.
Anh nói tôi bình tĩnh là bình tĩnh thế nào?”
Đúng vậy! Nếu như vợ con anh ta nằm trong đó anh ta làm sao có thể ngồi im mà nhìn như vậy được chứ?
Cạch!
Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước ra.
Lâm Dương nhanh chóng chạy đến bác sĩ hỏi.
“Bác sĩ Dương Nhi cô ấy sao rồi?”
Chu Tiểu Mân và Hàn Thiên An cũng nhanh chóng chạy đến.
“Cậu là người nhà của cô ấy?”
“Đúng vậy! Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy.”
“Vợ của cậu đã an toàn còn đứa bé đã không giữ lại được.
Cô nhà đã ăn trúng một loại thuốc nên đã không thể giữ đứa bé.”
Lâm Dương không thể tin đây là sự thật.
“Sao? Con tôi không giữ được à?”
“Đúng vậy! Chúng tôi đã làm phẫu thuật gắp bỏ đứa bé.”
Nói xong, bác sĩ đã rời đi.
Lâm Dương nhận được tin buồn con mình đã không còn sống nữa.
Anh ta rất tức giận.
Tiến về phía Chu Tiểu Mân, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Chu Tiểu Mân.
“Chu Tiểu Mân cô đã hại chết con tôi.
Cô sẽ phải trả giá.”
Chu Tiểu Mân run rẩy, không nói nên lời.
“Anh đừng quá kích động.”
Lâm Dương tiến đến nắm lấy cổ áo của Hàn Thiên An.
“Anh còn bảo tôi đừng quá kích động.
Nếu con của anh mất anh sẽ thế nào?”
Lâm Dương nhìn về phía Chu Tiểu Mân.
Chu Tiểu Mân ngồi dưới sàn nhà rồi ôm mặt khóc nức nở.
“Lâm Dương thật sự em không hề biết chuyện này.”
“Cô còn nói là không biết? Cô ghen tuông với Dương Nhi vì đã có con với tôi cho nên cô tìm cách hãm hại cô ấy đúng không?”
“Lâm Dương thật sự không có.”
Hôm qua làm bánh kem, chính tay Chu Tiểu Mân nhiệt tình, cẩn thận từng li từng chút để làm nên chiếc bánh kem.
Cô còn lên mạng xem các thành phần bà bầu không ăn được nữa cơ mà sao lại thành ra như vậy.
“Cô còn dám nói là không có.
Tôi trước giờ thật sự đã nhìn nhầm cô.”
Chu Tiểu Mân khóc lóc, giải thích cho Lâm Dương nghe.
Nhưng tất cả chỉ là vô ích.
Chu Tiểu Mân ôm mặt khóc lóc.
“Không sao.
Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Hàn Thiên An ngồi xuống một bên đỡ cô đứng dậy rồi an ủi cô.
“Chu Tiểu Mân, tôi biết cô có tình cảm với tôi nhưng tôi không nghĩ cô không vì thế mà hại chết đứa nhỏ trong bụng cô ấy.”
“Lâm Dương, em đã cẩn thận làm một chiếc bánh thật ngon.
Em còn lên mạng xem những thành phần trong bánh người mang thai có ăn được không nữa mà.”
Lâm Dương hai mắt đỏ bừng, quát.
“Cô nghĩ tôi sẽ tin lời cô nói sao?”
“Lâm …”
Chu Tiểu Mân còn chưa nói hết câu, hai người đã bị Lâm Dương đuổi ra khỏi chỗ này.
“Hai người mau cút khỏi đây! Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô.”
Anh ta là cái thá gì mà dám đuổi một tổng giám đốc của tập đoàn lớn như thế chứ?
Hơn nữa bệnh viện này cũng có cổ phần của Hàn Thiên An.
“Mau đi thôi Tiểu Mân!”
Hàn Thiên An đỡ Tiểu Mân dậy nhưng cô ấy nhất quyết không chịu đi.
Cô không thể hiểu tại sao sau khi ăn bánh Dương Nhi lại bị ngất xỉu.
“Tôi không đi.”
Chu Tiểu Mân hất tay Hàn Thiên An ra khỏi người mình.
“Chu Tiểu Mân cô còn muốn đứng đây để xem dáng vẻ vợ con tôi bị cô hại ra sao.
Cô mới hả hê đúng không.”
“Thật sự không phải.
Em chỉ là muốn biết tại sao sau khi ăn xong bánh lại hư thai thôi.”
Hư thai!
Hai từ đó cứ văng vẳng trong đầu của Lâm Dương, anh ta tức giận mà xô ngã Chu Tiểu Mân xuống đất.
“Cô câm miệng.
Cút!”
Hàn Thiên An nhất định không được cũng phải bằng được quyết tâm kéo cô ra khỏi chỗ này.
“Đi thôi.”
Chu Tiểu Mân vẫn như cũ, hất tay anh ra khỏi người mình.
Hàn Thiên An dùng thân hình cao to hơn mét chín của mình kéo con heo kia đi.
“Chu Tiểu Mân nhất định cô sẽ phải trả giá.”
Hai người họ làm lơ như không nghe Lâm Dương nói gì.
Cứ thế mà Thiên An kéo Chu Tiểu Mân ra đến xe.
“Tôi đưa cô về.”
Hàn Thiên An lái xe đưa Chu Tiểu Mân về nhà..
Danh Sách Chương: