Sau khi tên nhóc lừa đảo Minh Thận rời giường liền hầu hạ Ngọc Mân rửa mặt thay xiêm y, mặc long bào cho hắn rồi buộc thắt lưng ngọc lên.
Ngọc Mân không nói một lời cúi xuống nhìn y, đưa tay vuốt lại nhúm tóc không nghe lời mà nhếch lên.
Minh Thận bị sờ vào nên sững sờ.
Ngọc Mân nhân tiện nói: "Sao hai năm không gặp, ngươi lại lùn đi rồi?"
Trước đây Ngọc Mân chỉ cao hơn Minh Thận nửa cái đầu, hiện lại lại cao hơn y hẳn một cái đầu, Minh Thận phải nhón chân lên mới mang được mũ miện cho hắn.
Y lẩm bẩm: "Không phải ta lùn đi mà là Mân ca ca cao nhanh hơn ta thôi."
"Thật sao? Để trẫm đo thử xem." Ngọc Mân đưa tay vịn vai y, kéo cả người Minh Thận dán lên người mình.
Vóc người hắn cao lớn rắn rỏi, kéo sau cổ Minh Thận giống như đang xách gà con, Minh Thận miễn cưỡng đứng vững, đặt cằm nhọn trên vai hắn.
Lúc còn chưa kịp phản ứng lại Ngọc Mân đã thuận thế đi lên trên ôm eo y, khiêng cả người y lên, làm Minh Thận kêu một tiếng "A" nhỏ.
Đây là trò chơi tuổi thơ mà bọn họ thường hay chơi, lúc này những người khác trong điện đều lui ra nên dường như cũng lộ ra một chút phóng túng.
Minh Thận vuốt lưng Ngọc Mân cười nói: "Mân ca ca! Thả ta xuống, bị người khác thấy được thì không tốt đâu."
Ngọc Mân khiêng y, ném người lên giường rồi đè sát xuống, giọng nói khàn khàn: "Người khác thấy là chuyện của người khác, A Thận."
Minh Thận chớp mắt nhìn hắn, Ngọc Mân cúi người kề sát vào một tí, hai tay chống bên cạnh vai y, chợt có sợi tóc rơi trên gò má Minh Thận làm y ngứa.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
Đồng hồ nước hoa sen kêu tí tách, lúc giọt nước kia rơi xuống dường như trở nên lớn vô cùng.
Ngọc Mân nhẹ giọng nhói: "Ba giọt? Không thì năm giọt?"
Minh Thận nhỏ giọng nói: "Vẫn, vẫn là ba giọt đi Mân ca ca."
Ngọc Mân liền đưa tay nắm cằm y hôn lên.
Minh Thận cảm thấy lý trí đang tan vỡ —— Cách Ngọc Mân hôn hoàn toàn khác y, y chỉ biết dán môi lên còn Ngọc Mân lại hôn sâu hơn, ép y cạy mở hàm răng ra, dưới uy thế cùng lực đạo nửa cưỡng bức của hắn lại hơi ngẩng đầu lên để lộ cái cổ đẹp đẽ yếu đuối của y, theo âm thanh nuốt mà chậm rãi phập phồng, giống như bị thú hoang ngậm cuống họng từ từ hấp dẫn con mồi xinh đẹp.
Tí tách.
Ba.
Tí tách, tí tách.
Hai.
Một.
Minh Thận đột nhiên đẩy Ngọc Mân ra, có hơi hoảng hốt, lúc nói chuyện lại cắn trúng đầu lưỡi: "Mân, bệ hạ, ngài nên vào triều rồi."
Ngọc Mân buông y ra không nói gì, chỉ là vừa nhìn y vừa chỉnh lại vạt áo rồi liếm khóe môi.
Cả người Minh Thận vẫn bị hắn đặt trên giường, Ngọc Mân không đứng dậy y cũng chỉ có thể nằm ngửa nhìn hắn như vậy.
Ngọc Mân bình tĩnh như nước, Minh Thận cũng mím môi giả vờ bình tĩnh, ít nhất như vậy thoạt nhìn y sẽ không quá mất mặt, mà một khắc sau một chút kiên định của y cũng bị Ngọc Mân phá vỡ ——
Đế vương trẻ tuổi cúi người hôn một cái lên trán y, khí tức nóng bỏng lướt qua, xúc cảm mềm mại không bắt được, Minh Thận choáng váng chỉ nghe Ngọc Mân nhẹ giọng nói: "Thật ngoan."
Minh Thận mở to mắt, trong giây lát hai má như bị lửa đốt.
Ngọc Mân bước xuống giường, mang theo ý cười nhàn nhạt, hướng ngoài điện nói một tiếng: "Vào triều."
*
Ngọc Mân muốn vào triều, Minh Thận cũng chưa kịp về lại Kiến Ẩn điện.
Chân trước hoàng đế mới vừa bước ra cửa điện, chân sau Tiểu công chúa đã đến.
Trước đây Minh Thận vẫn luôn chờ tại Kiến Ẩn điện, từ sau lần đại hôn trước gặp mặt Ngọc Mân*, đây là lần đầu tiên y gặp lại tiểu cô nương mà y từng cho là tân nương nhỏ.
Tiểu cô nương ôm một cái hộp đựng thức ăn, mắt mở to đứng trước điện nhìn xung quanh, Minh Thận thay xong xiêm y rồi đi đến sờ đầu nàng: "Hoàng huynh của muội không có ở đây, hắn vào triều rồi, đợi hắn quay lại ta dẫn muội đi gặp hắn có được không?"
(*Từ khúc này trở đi Ngọc Mân là đang nói đến muội muội của công nha mọi người.)
Ngọc Mân lại nhét hộp thức ăn cho y: "Ta tới tìm huynh, chơi cùng Mân ca ca không vui, huynh ấy rất dữ ta muốn chơi cùng Minh ca ca."
Vừa nói đến đây Minh Thận cùng Ngọc Mân đều nở nụ cười.
Chữ Mân cùng chữ Minh đọc lên rất giống nhau, tiểu cô nương lập tức đổi giọng, nhưng mà vẫn có chút ngượng ngùng: "Ta muốn chơi cùng huynh, hoàng tẩu.
Ta nghe người khác nói huynh có một con mèo còn có một con nhín nhỏ, ta có thể nhìn thử không?"
Minh Thận nói: "Đương nhiên có thể, Tiểu điện hạ."
Y nắm tay Tiểu công chúa, muốn kêu người đem kiệu đến đưa Ngọc Mân đi nhưng lại bị Ngọc Mân ngăn cản.
Nàng nắm ống tay áo Minh Thận không buông, nói: "Ta muốn đi cùng hoàng tẩu, chúng ta có thể đi bộ không?"
Minh Thận liền kêu người đem áo choàng ra mặc cho tiểu cô nương, bản thân cũng mặc thêm y phục.
Hai người đi trên đường nhìn không khác hai quả cầu nhung một lớn một nhỏ, Ngọc Mân rất vui vẻ, một đường hô to gọi nhỏ, Minh Thận sờ đầu nàng, nói: "Đừng gọi ta là hoàng tẩu, chữ Mân cùng chữ Minh quá giống nhau, công chúa cứ gọi ta là Kiến Ẩn ca ca đi."
Tiểu công chúa nói ra thắc mắc: "Nhưng mà huynh đã thành hôn cùng hoàng huynh mà, tại sao ta không thể gọi huynh là hoàng tẩu?"
Minh Thận kiên nhẫn nói cho nàng biết: "Ta và bệ hạ chỉ là vui đùa thành hôn mà thôi, sau đó không chắc sẽ còn như vậy, hiện ta chúng ta không thể để những người khác biết chuyện này, Mân Mân cũng giúp chúng ta giữ bí mật có được không?"
Tiểu công chúa lại đột nhiên nổi giận: "Ta không muốn! Hoàng huynh lại gạt ta, huynh ấy nói huynh ấy sẽ ở cùng huynh cả đời, ta không muốn có người khác làm Hoàng hậu, người khác đều không đẹp bằng huynh.
Ta không muốn mấy người xấu xí đó chơi cùng ta."
Minh Thận ngẩn người, dở khóc dở cười.
Theo ý nghĩa nào đó thì tính tình vui buồn biến đổi thất thường của Ngọc Mân giống hệt như Ngọc Mân, y cũng chỉ thấy được trên người Ngọc gia.
Minh Thận dụ dỗ: "Vậy chúng ta không nói cái này nữa được không? Ta sẽ vĩnh viễn ở cùng bệ hạ, mặc dù lúc đó e rằng không phải là kiểu thành hôn nhưng thần vẫn có thể chơi cùng công chúa."
Tiểu công chúa chép miệng.
Minh Thận sờ soạng trong tay áo nửa ngày lấy ra một miếng bánh táo đỏ, dụ dỗ tiểu cô nương ăn, lúc này Ngọc Mân mới lộ ra chút vui vẻ.
Đợi đến khi trở về Kiến Ẩn điện, Tiểu công chúa được sờ bụng nhỏ mềm mại của con nhím nên cũng quên mất chuyện tức giận.
Thần quan ôm con mèo lông vàng đến cho Minh Thận, tiểu cô nương vui sướng hét lên một tiếng, lập tức chạy tới chơi cùng mèo.
Minh Thận đặt con nhím nhỏ năm lần bảy lượt bị quấy rầy giấc ngủ đông qua một bên, có chút áy náy nhét nó vào trong ổ có một đống quả hạch.
Tiểu công chúa chơi cùng mèo hết nửa ngày lại gọi Minh Thận ra ngoài chơi đắp người tuyết, nàng hô to gọi nhỏ chơi hết tuyết ở Kiến Ẩn điện rồi kéo Minh Thận đến hành lang bên hồ.
Tối qua Minh Thận ngủ không được ngon, lúc này đã có hơi mệt mỏi.
Ngày đông bên trong bọc rất nhiều, y sợ cảm lạnh nên nóng cũng không dám cởi áo choàng ra, lúc nóng lên thân thể khô ráo nhưng tay chân lại lạnh lẽo, khiến cả người có chút choáng váng.
Ngọc Mân còn đang nặn cầu tuyết, Minh Thận thì chọn một cái ghế ngồi xuống, chú ý không để nàng trượt chân hay là cách hồ nước quá gần.
Ngồi chưa được bao lâu phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói của một người xa lạ: "Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp, phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên*, trong cung bệ hạ....!Vị nương nương giống như thần tiên này tới từ lúc nào vậy?"
(*Trích từ phần dịch nghĩa của bài Lạc Thần Phú của Tào Thực.)
Minh Thận vừa quay đầu lại, người kia liền ngạc nhiên cười nói: "Ồ! Thì ra là một công tử."
Nơi bọn họ đứng cũng gần chính điện, không tính trong nội cung, trăm bước về hướng Bắc chính là cửa Đông Cung.
Người đến ước chừng bốn mươi tuổi, dáng vẻ vô cùng khôn khéo, chắc là quan viên sau khi tan triều thì tản bộ đến đây.
Bên cạnh gã không có ai, chỉ đi cùng một gã sai vặt.
Mặc dù không phải trong nội cung, nhưng vì sao có thể dùng loại giọng điệu trắng trợn này để thảo luận chuyện cung đình?
Minh Thận nhíu mày.
Ngọc Mân ở một bên khác cũng nghe thấy động tĩnh, nhanh chân chạy đến nhìn thử, sau đó trốn đằng sau Minh Thận hét lớn: "Kẻ quái dị, ngươi là người nào, hắn là Kiến Ẩn ca ca của bổn công chúa."
Minh Thận đứng dậy che chở công chúa ra đằng sau, không kiêu ngạo không tự ti nói: "Ta họ Minh tên Thận, từng là thư đồng của bệ hạ, nhận mệnh lệnh vào cung làm bạn cùng công chúa.
Tiết trời giá lạnh, ta mang công chúa trở về trước các hạ cứ tự nhiên."
Người kia ngược lại không nói gì, chỉ cảm thấy hứng thú nhìn chằm chằm y, Minh Thận đi thật xa mới quay đầu lại, phát hiện người này vẫn còn nhìn y.
*
Minh Thận dẫn Ngọc Mân đi qua bức tường trong cung, Ngọc Mân liền kéo ống tay áo y, nhỏ giọng nói: "Kiến Ẩn ca ca, ta biết người kia là ai, lần sau huynh không nên để gã nhìn thấy."
Minh Thận dừng bước, hỏi nàng: "Tại sao?"
Ngọc Mân nói: "Người kia đến từ Hàn Lâm Viện, tên là Vương Bạt, ca ca đã nói với ta về gã, gã và cái lão già họ Trương kia là cùng một phe.
Lão già kia là nguyên lão tam triều, gã theo phe lão cùng nhau ăn sung mặc sướng, năm năm trước gã còn bắt nạt một vị Hàn Lâm ca ca trẻ tuổi trước mặt mọi người, nghe nói Hàn Lâm ca ca sau đó đã phát điên, từ quan quy ẩn."
Minh Thận hỏi: "Bắt nạt?"
Ngọc Mân tiếp tục nhỏ giọng nói cho y biết: "Chính là kiểu bắt nạt trên giường."
Minh Thận sợ hết hồn, nhanh chóng che miệng nàng: "Tiểu điện hạ! Bệ hạ suốt ngày nói cái gì với muội không vậy?"
Ngọc Mân chép miệng, có chút ghét bỏ liếc y một cái: "Kiến Ẩn ca ca, huynh lớn như vậy mà còn không hiểu nhiều bằng ta, bắt nạt chính là bắt nạt, nhưng ta biết hoàng huynh có thể bắt nạt huynh, bởi vì huynh thích hoàng huynh mà hoàng huynh cũng thích huynh.
Nhưng mà vị đại nhân Hàn Lâm kia không giống vậy, hắn có thê nhi còn rất chán ghét tên Vương Bạt kia, nghe nói tên Vương Bạt kia thích nhất là mấy nam tử trẻ tuổi môi hồng răng trắng, Kiến Ẩn ca ca, huynh nhất định phải cẩn thận."
Dưới chân thiên tử, vị Hàn Lâm trẻ tuổi ấy cứ như vậy mà bị người khác đùa bỡn cợt nhã ngay ban ngày?[1]
Minh Thận cảm thấy chuyện này nghe có vẻ không thực lắm.
Hôm nay y cảm thấy mệt mỏi, đầu cũng đau, vì vậy tạm biệt Tiểu công chúa xong, dặn dò nàng không nên nói lung tung thì quay về Kiến Ẩn điện.
Y mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản như y nghĩ.
Nhưng mà ngay lúc y định viết thư cho Hoắc Băng hỏi chút chuyện lại thấy Trình Nhất Đa đi tới, Trường Ninh điện truyền tin tới nói là: Ngọc Mân đang rất tức giận, phạt Tiểu công chúa quỳ một đêm trong tuyết..
Danh Sách Chương: