Editor: Trà Xanh
Thiệu Kình Phong nhìn An Tư Tình nhíu mày, ngón tay mảnh khảnh ấn màng tang, gương mặt thanh tú hết đỏ lại trắng, hết trắng lại đỏ, đôi môi như hoa anh đào bị hàm răng trắng như tuyết nhẹ nhàng cắn, thần thái như vậy làm anh cảm thấy cô đang suy nghĩ cẩn thận, cân nhắc ưu và khuyết điểm, lại còn cảm thấy mình gây chuyện một cách vô lý và không ngại phiền phức.
Ngay lúc này Thiệu Kình Phong có tâm trạng rối bời.
Lần đầu tiên trong đời bày tỏ sự yêu thương của mình đối với người phụ nữ mình thích, không những không được chấp nhận mà còn bị chán ghét.
Điều này khiến cho một người luôn kiêu ngạo như anh bị mất mặt, nhưng dựa vào trực giác của đàn ông, anh cảm thấy nếu lần này anh không giữ được người phụ nữ này thì sẽ rất khó gặp lại cô.
Vì thế anh bước tới gần An Tư Tình, nắm lấy cánh tay cô, cố gắng làm cho mình trông tương đối bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Tôi nói nghiêm túc…”
Chưa kịp nói xong đã bị An Tư Tình ngắt lời, cô rất kích động, cơ thể không khỏi run rẩy, dùng bàn tay đập vào ngực anh, vội vàng nói: “Thiệu Kình Phong, anh rốt cuộc thích tôi ở điểm nào, khuôn mặt của tôi hay là cơ thể của tôi?”
“Tôi…” Thiệu Kình Phong nhìn An Tư Tình đang nổi giận tựa như khối ngọc mỡ dê trong tay anh, tinh xảo đặc sắc lại sáng lấp lánh, không ngoa khi nói rằng ngay lúc này cô xinh đẹp hút hồn và ly kỳ.
Anh đương nhiên thích diện mạo và cơ thể cô, nhưng quan trọng hơn là cảm giác cô mang đến cho anh.
An Tư Tình thấy anh bị cô trách móc không còn lời nào để nói thì càng thêm chắc chắn phán đoán của mình.
Bọn họ tổng cộng mới gặp hai lần, anh đã dây dưa không dứt, quyết tâm thu phục cô, chẳng phải vì sắc đẹp của cô hay sao?
Nghĩ đến đây, cô giận sôi máu, đồng thời nảy ra ý tưởng làm khổ anh.
Cô cố ý xoay đầu sang một bên, giọng điệu bất lực: “Nếu Thiệu gia thích thân thể tôi, tôi sẽ cho anh, nhưng sáng mai, ai đi đường nấy có được không?”
Cơ thể Thiệu Kình Phong cứng đờ, trái tim như chìm xuống đáy, lời này của An Tư Tình thật sự làm tổn thương lòng tự trọng của anh, coi anh là loại người nào? Cái loại đàn ông dùng hạ bộ của mình để suy nghĩ, t*ng trùng lên não à? Phụ nữ theo đuổi anh có thể xếp hàng dài từ thành đông đến thành tây, anh thậm chí không thèm nhìn, tại sao anh nhất định phải là cô?
Anh vừa định cự tuyệt một cách chính đáng, nhưng nhìn thấy cần cổ trắng nõn mảnh khảnh của An Tư Tình lấp ló trong cổ áo, đường cong mềm mại uyển chuyển do đang dính sát cửa xe, bộ ngực đầy đặn nhấp nhô, hạ thân của anh cứng lên không biết xấu hổ.
Mẹ nó, da thịt non mịn và vẻ kiêu ngạo của cô gái chết tiệt này rất hợp với khẩu vị của anh.
Lúc này thể diện không còn quan trọng nữa, bỏ đồ vào túi là quan trọng nhất.
“Được, một lời đã định.
” Thiệu Kình Phong lười tiếp tục tranh luận với An Tư Tình, không có lý do từ chối món ngon đưa đến tận miệng.
Anh bế An Tư Tình lên, đồng thời mở cửa sau, đặt cô ngồi ở hàng ghế sau.
An Tư Tình tuy vừa nói vậy, nhưng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, không ngờ anh gấp gáp đến độ còn không chọn địa điểm, trực tiếp làm trong xe, điều này khiến cô có chút bất ngờ.
Cô lập tức giãy giụa phản kháng, quát nhỏ: “Không được, không được, ở đây không được, chúng ta đổi chỗ đi.
”
Kết quả Thiệu Kình Phong đóng cửa xe, cả người đè xuống, nắm tay cô đè lên dục vọng nóng như lửa của mình, khàn giọng nói: “Tiểu thư à, không có thời gian đổi chỗ, giải quyết ở đây thôi.
”
Tuy rằng xuyên qua lớp quần, An Tư Tình cũng cảm nhận được vật dưới háng anh giống như vật sống, cọ tới cọ lui bàn tay cô, khuôn mặt cô vừa nóng vừa ửng hồng, tay bị anh nắm chặt không rút ra được, đôi mắt hạnh ngấn nước, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Thiệu Kình Phong, sao anh có thể như vậy!”.
Danh Sách Chương: