• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lúc thầy Chu Quang Kiệt vào phòng học, Lý Bạch Tuệ đang lảo đảo bò dậy từ dưới mặt đất, một dòng máu đỏ còn uốn lượn chảy ra từ mũi.

Ả dùng tay quệt đi, đôi mắt đỏ bừng trừng trừng nhìn Cảnh Nhã Diễm.
Cảnh Nhã Diễm đứng trước mặt hắn, thở hao hến, áo khoác đồng phục đã bị kéo bung ra, quần áo bên trong lỏng lẻo treo trên người cô.
Nhưng sắc mặt cô vẫn trắng nõn như cũ, trên người cũng không bị thương, chỉ hơi hơi cúi đầu, nhấc mí mắt khinh miệt nhìn Lý Bạch Tuệ.

Chỉ cần Lý Bạch Tuệ lại có động tác gì là cô sẽ không lưu tình xông lên đánh một trận nữa.
Lý Bạch Tuệ là loại anh hùng rơm, hiện tại chỉ biết trừng mắt nhìn, thấy không ai giúp, ả cũng không dám tiếp tục động thủ với Cảnh Nhã Diễm nữa.
Ả cũng không thể dự đoán được, người kia mới phân hóa không lâu thoạt nhìn như con gà ốm mà có công phu nhanh nhẹn như vậy.
Một Alpha nhàn rỗi không có việc gì đi học võ cổ truyền làm gì hả! Fuc*.
Bàn ghế phía sau đã xiêu xiêu vẹo vẹo xộc xệch hết cả, mọi người đều tránh sang một bên nhìn náo nhiệt, sách vở bút mực đều rời rớt đầy đất.
Toàn bộ phòng học như một gánh xiếc cổ trang bán nghệ ở chợ bán thức ăn, hỗn loạn không hề có kỷ luật.

Thầy Chu Quang Kiệt vừa vào thấy vậy thì gân cổ thét lên những tiếng kêu the thé.
Làm gì đấy! Mấy đứa muốn tạo phản à!
Cảnh Nhã Diễm thu liễm lệ khí trên người, thu hồi lại ánh mắt đang gắn trên người Lý Bạch Tuệ, xoay người đi về phía bục giảng.

Mọi người trầm mặc không lên tiếng chỉ tránh đường cho cô, nhìn cô như này thái độ đã dần dần có chút thay đổi.
Cảnh Nhã Diễm dùng dư quang lướt nhìn khắp lớp, cô biết, hiện tại cô đã hoàn toàn dung nhập vào cái lớp này.
Cô đi tới trước mặt thầy Chu, bình tĩnh nói:
Bạn này phá hỏng ghế của em, còn dẫm chân lên, muốn ra oai phủ đầu nên em giáo huấn cô ta.
Thầy Chu nhìn Cảnh Nhã Diễm, trầm mặc vài giây sau đó lạnh lùng nói:
Đi ra ngoài.
Cảnh Nhã Diễm khựng lại, gật gật đầu đi thẳng ra ngoài cửa.
Ánh mắt Bạch Bảo Đình đuổi theo hình bóng của cô cho tới khi cô kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Thầy Chu nhìn thoáng qua Lý Bạch Tuệ vừa chật vật vừa thê thảm, mắt trợn trắng nói:
Ai đưa cô này xuống phòng y tế đi, những người khác dọn dẹp lại bàn học và cùng đồ vật dưới đất, chờ giáo viên dạy văn tới bắt đầu vào học đi.
Không ai nhúc nhích.
Thầy Chu Quang Kiệt tức giận kêu lên:
Không nghe thấy à!
Lúc này mọi người mới bắt đầu hoạt động.
Đám Alpha này bình thường không thể chịu nổi tiếng thét chói tai của thầy Chu Quang Kiệt.

Thầy là đàn ông lại còn là Omega, là sinh vật kiều quý nhất trên thế giới này.

Cho nên khi trường học phân thầy làm giáo viên chủ nhiệm của lớp A 5, chính là chắc chắn đám Alpha này không dám quá phận trước mặt thầy.
Nếu ai bắt nạt một Omega nam bị truyền ra ngoài thì quả thật rất mất mặt.
Ánh mắt thầy Chu lại quét về phía Bạch Bảo Đình, trên mặt mang theo sự hồ nghi, đánh giá:
Bạch Bảo Đình, chuyện này có quan hệ gì tới cô không đó?

Bạch Bảo Đình bất đắc dĩ nhún vai lười biếng nói:
Đừng đổ hết mọi thứ bẩn thỉu lên người em chứ.
Thầy Chu Quang Kiệt nhận thấy đích xác Bạch Bảo Đình không ở trong trung tâm của mâu thuẫn, mới thu ánh mắt lại, tức giận banh mặt giám thị mọi người thu dọn bàn ghế.
Lưu Viên Hoa đến gần thấp giọng hỏi nhỏ bên tai Bạch Bảo Đình:
Em thấy dường như thầy Chu rất thích Cảnh Nhã Diễm, vậy tại sao lại bắt cậu ta ra ngoài đứng.
Bạch Bảo Đình cười khẽ:
Chắc là che chở cho cậu ấy đi, hẳn là thầy biết nhà Lý Bạch Tuệ không dễ chọc, sợ ả tìm Cảnh Nhã Diễm gây phiền toái, cho nên trước tiên cho ả chút mặt mũi.
Lưu Viên Hoa tặc lưỡi hai tiếng:
Thầy Chu dụng tâm lương khổ rồi.
Bạch Bảo Đình:
Mày đi đổi ghế cho Cảnh Nhã Diễm đi.
Lưu Viên Hoa khựng lại, không thể hiểu được hỏi lại:
Vì sao là em?
Bạch Bảo Đình nhướng mày, hỏi ngược lại:
Chuyện này không quan hệ gì tới mày hay sao?
Lưu Viên Hoa:
.....!Em thấy anh đối xử với Cảnh Nhã Diễm còn tốt hơn với em đó.
Nói rồi y vừa lẩm bẩm vừa chịu thương chịu khó kéo chiếc ghế đã sụp hỏng ra kho rồi chuyển một cái ghế mới đặt ở chỗ ngồi của Cảnh Nhã Diễm.
Còn Cảnh Nhã Diễm đứng ở bên ngoài phòng học, hung hàng xoa xoa mặt.

Máu nóng của cô chậm rãi bình ổn lại, hô hấp cũng vững vàng hơn.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời học sinh cô bị giáo viên phạt đứng ngoài lớp.

Trước kia không biết nó sẽ có tư vị gì, còn nghĩ rằng chắc chắn đây là việc thẹn thùng nhất trên đời này,
Nhưng hiện tại cô chỉ cảm thấy cực kỳ an tĩnh và rét lạnh, làm người chưa bao giờ thanh tỉnh như thế.
Khu B là dãy nhà trung ương, bám vào lan can có thể nhìn xuống mặt đất ở tầng 3.
Hai khẩu hiệu màu đỏ được treo từ tầng cao nhất rũ xuống, dài mấy chục mét, phía trên viết cùng nỗ lực, cùng cố gắng linh tinh gì đó.
Cảnh Nhã Diễm dựa vào tường sửa sang lại đồng phục hỗn độn.

Từ khi chuyển lớp, đồng phục của cô đã gặp không ít xui xẻo.
Cũng may cô kịp thời nhận rõ tình thế, cách sinh tồn tại cái lớp học như ngựa thoát cương này hoàn toàn bất đồng so với lớp bình thường.

Cô không cần quá ẩn nhẫn hay thu liễm, càng khắc chế thì càng có người xem thường cô.

Hiện tại cô cảm thấy vô cùng may mắn là mình từng học 7 năm võ cổ truyền.
Tuy rằng lúc ấy cô học không phải vì mình.
Thân thể của Sở Tinh Ninh không tốt, bề ngoài lại bắt mắt xinh đẹp, cha mẹ lo lắng chị bị bắt nạt cho nên đưa chị đi học võ cổ truyền, thứ nhất là vì rèn luyện thân thể, thứ hai là tự bảo vệ mình.
Năm đầu tiên cha mẹ chỉ đóng học phí cho Sở Tinh Ninh, Cảnh Nhã Diễm không thể vào tập cùng chỉ có thể giống như cha mẹ của các bạn nhỏ khác đứng bên ngoài thảm tập, nhìn huấn luyện viên dạy các bạn nhỏ vung tay múa chân.
Cô nhàn rỗi không có việc gì nên đã trộm nhìn và học theo.

Động tác của Sở Tinh Ninh luôn mềm yếu như bông, không có tính công kích.

Những đứa nhỏ khác có thể đá vào tấm bia trên tay của huấn luyện viên nhưng Sở Tinh Ninh thì không làm được.
Cảnh Nhã Diễm thấy mà sốt ruột, nhân lúc bọn họ tạm nghỉ ngơi, nói muốn thử một chút.

Nếu bình thường thì cô sẽ ngại ngùng đi lên bởi vì cô biết mình không nộp học phí, không nộp tiền không thể nói chuyện với huấn luyện viên.
Nhưng huấn luyện viên rất tốt, cũng biết cô là em trai của Sở Tinh Ninh, nên đồng ý cho cô đi lên tập đá vài cái.
Cảnh Nhã Diễm tung ra cú đá chuẩn xác hơn, xuất sắc hơn tất cả đám nhỏ được huấn luyện.

Mắt huấn luyện viên sáng lên, nhịn không được nói với ông Trác Hạc Hòa và bà Cảnh Trân Mỹ:
Đứa nhỏ này rất có thiên phú, độ mềm dẻo cũng tốt, dường như đã từng học khiêu vũ, nếu không thì cũng cho đứa nhỏ này học võ đi.
Lúc ấy ông Trác Hạc Hòa rất khó xử, ông cảm thấy trả hai phần tiền là khá thiệt thòi.

Nếu Cảnh Nhã Diễm đứng bên nhìn đã có thể tung cú đá tốt như vậy thì cũng có thể thuyết minh nó không cần phải phí tiền để học.
Thật ra lúc ấy Cảnh Nhã Diễm cũng không cảm thấy hứng thú gì với võ cổ truyền, nhưng vì ông Trác do dự làm tâm cô ẩn ẩn đau.

Sau kỳ thi học kỳ cô được xếp thứ 3, Tổng Miên hỏi cô muốn thưởng gì, cô đã nói muốn học võ cổ truyền.

Có lẽ thời điểm đó do tuổi tác vẫn còn non trẻ, đây là lần duy nhất cô phản kháng lại ba mẹ đi.
Trong lớp, tiết văn đã bắt đầu, giáo viên dạy văn đang giảng bài Tự Tình của Hồ Xuân Hương.
Cảnh Nhã Diễm đã chuẩn bị bài cho tiết này nhưng bởi vì đứng ở bên ngoài không thể nhìn thấy bảng đen, vài phân tích cô không nhớ rõ lắm.

Cô lắng nghe một lát lại phát hiện mình theo không kịp, cũng không hề giãy giụa nữa.
Thôi đành chờ xem lại sách phụ đạo vậy.
Cảnh Nhã Diễm nhắm mắt, ngồi xổm xuống dựa vào tường.

Cô nắm chặt bàn tay, bỗng nhiên cô thấy mu bàn tay vừa ngửa lại vừa đau, nhìn xuống là một vết rách nhợt nhạt, tựa như phóng đại những vân da trên mu bàn tay.

Cô không thích bôi kem dưỡng da, mùa đông lại luôn dùng nước lạnh rửa tay, vừa rồi lại đánh nhau với người khác làm vết nứt trên tay càng thêm nghiêm trọng.
Cảnh Nhã Diễm nhíu nhíu mày, áp lòng bàn tay vào lưng, dựa vào nhiệt độ của lòng bàn tay mà làm ấm thân nhiệt cả người.
Này, cô ở lớp A 5 phải không?
Nghe thấy thanh âm, Cảnh Nhã Diễm nhấc mắt nhìn lên thấy một Omega nhỏ xinh với đôi mắt to tròn.
Vì sao cô biết đối phương là Omega vì người này không phun thuốc ức chế.

Hương vị tin tức tố ngọt lành không kiêng nể gì phiêu tán ra bên ngoài.
Đối phương rũ mắt, khoanh tay khinh thường nhìn Cảnh Nhã Diễm.
Nhìn cũng khá xinh đẹp, tin tức tố lại dễ ngửi, đáng tiếc tuy rằng về sinh lý Cảnh Nhã Diễm là Alpha nhưng cô không chút hứng thú với Omega.


Nếu là những A khác khó mà bảo đảm sẽ không sinh ra chút tâm tư nào đó với vị Omega phóng đãng lớn mật này.
Có việc gì?
Cô nhàn nhạt nói.
Lệ Giai Quỳnh bị Cảnh Nhã Diễm làm kinh diễm.

Học ở lớp A 5 này thì nhất định là A, nhưng vị A này cũng quá đẹp rồi, đẹp như vậy càng giống như một O.
Cô ta thanh thanh giọng nói, có chút kiêu ngạo nói:
Tôi là bạn gái của Bạch Bảo Đình lớp cô.
Cảnh Nhã Diễm quyện quyện rũ mắt, nói:
Ồ.
Lệ Giai Quỳnh kinh ngạc, những người khác khi biết quan hệ giữa cô ta và Bạch Bảo Đình thì thái độ sẽ tốt hơn một chút nhưng vị này, hiển nhiên hoàn toàn không để Bạch Bảo Đình vào mắt.
Lớp A5 có người dùng thái độ có lệ này với Bạch Bảo Đình sao?
Lệ Giai Quỳnh khó có thể tin hỏi:
Cô biết Bạch Bảo Đình là ai không?
Cảnh Nhã Diễm không kiên nhẫn nói:
Người ngồi sau bàn tôi.
Lệ Giai Quỳnh ngẩn người.
Nữ sinh cao trung rất thích vận động, sân bóng rổ trong trường hầu như hoàn toàn đều chật ních người.

Bạch Bảo Đình chán ghét hương vị mồ hôi của người khác càng không thích có người che trước tầm mắt của y, cho nên chỗ ngồi trước của y luôn trống không.
Vậy sao người này có thể ngồi trước mặt Bạch Bảo Đình?
Lệ Giai Quỳnh không đoán được bối cảnh của cô chỉ có thể cẩn thận nói:
Tôi làm bánh kem mâm xôi cho Đình tỷ, cô có thể đưa cho chị ấy được không, nói là tôi chờ chị ấy ở bậc thang trước cửa hội trường.
Bậc thang trước của hội trường có một cây long não vừa thô vừa to, phía dưới có một hàng cây tạo thành một không gian nhỏ, rất yên tĩnh, thích hợp cho mấy đôi yêu nhau nói lời lặng lẽ hay làm chút thân mật gì đó.
Cảnh Nhã Diễm đang phiền muộn, vô tâm vô tình nghe hay nhìn người khác yêu đương, cô nói:
Vì sao tôi phải giúp cô, tự mình đưa cho cậu ta đi.
Từ trước tới giờ Lệ Giai Quỳnh chưa từng gặp một A cự tuyệt hoàn toàn y như vậy.
Huống chi y còn không phun thuốc ức chế, tin tức tố của y không phải không kiêng nể gì hấp dẫn chú ý của A hay sao.
Thái độ gì đây! Tôi chính là bạn gái của A Thiệp đó!
Lệ Giai Quỳnh có chút mất lý trí, âm lượng cao hơn rất nhiều.

Mà cách âm của bức tường mỗi phòng học lại không tốt.

Cảnh Nhã Diễm có thể nghe tiếng giáo viên giảng bài thì tất nhiên bên trong cũng có thể nghe thấy thanh âm cô nói chuyện với Lệ Giai Quỳnh.
Vốn dĩ cô đang bị phạt đứng, không muốn trêu chọc thị phi gây phiền toái cho giáo viên.

Cô hít sâu một hơi, cảm thấy không thể nhịn được nữa.

Quả nhiên đồ ngốc cặp với đồ ngốc, trời sinh một đôi mà.
Một người bắt cô giặt quần áo bằng tay một người thì xem cô là người hầu để sai bảo.
Cảnh Nhã Diễm một tay chống đầu gối, một tay chống tường đứng lên.
Mắt cô hơi nheo lại, ánh mắt sắc bén:
Cô...
Cửa lớn phòng học bị người đá văng ra, cánh cửa lắc lư vài cái, vô tội mà mở to ra, tấm kính trên ô cửa plastic cũng run lên bần bật.

Bạch Bảo Đình với sắc mặt bất thiện đi ra, lạnh lùng cố nén tính tình lại.

Mẹ nó, ai là bạn gái của cô!
Cảnh Nhã Diễm: "..."
Lời cô đang muốn nói giờ nghẹn lại, bởi vì cô phát hiện những lời Bạch Bảo Đình vừa nói có lực sát thương quá lớn.
Lập tức Lệ Giai Quỳnh đỏ hồng đôi mắt, ngập ngừng nói:
Đình tỷ...
Bạch Bảo Đình quét mắt liếc nhìn y một cái:
Cút đi, về sau đừng tới tìm tôi.
Lệ Giai Quỳnh co rúm lại nhưng vẫn vươn tay kéo kéo tay áo của Bạch Bảo Đình:
Đình tỷ, em thật sự không thích Đàm Châu Kỳn mà, còn không phải vì chi không chịu đánh dấu em, em muốn chị ghen một chút mới...!mới....như vậy, em thật sự rất yêu chị mà.
Cảnh Nhã Diễm trợn trắng mắt.
Logic 100% của Bạch Liên hoa.
Bạch Bảo Đình cười nhạo một tiếng:
Cô cho rằng mình là ai, là gì của tôi, vì sao tôi phải đánh dấu cô?
Lệ Giai Quỳnh lẩm bẩm:
Đình tỷ, không phải chị thích nhất tin tức tố của em hay sao?
Bạch Bảo Đình rũ cánh tay của y ra, đáy mắt hung ác nói:
Cách xa tôi ra một chút, đừng làm tôi ngạt thở.
Trong lòng Cảnh Nhã Diễm tán đồng, cô cũng bị ngạt thở.

Vị này không dùng thuốc ức chế, mà còn phun nước hoa.

Hương vị tin tức tổ trộn lẫn với mùi tinh dầu, thật làm cô muốn phun ra.
Lệ Giai Quỳnh bị ánh mắt hung ác của Bạch Bảo Đình làm hoảng sợ tới mức run lên, bánh kem trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.
Thật ra ngay những lúc y ở bên Bạch Bảo Đình, người kia cũng không để bụng y.

Y không phun thuốc ức chế bám sát bên người Bạch Bảo Đình, là có ý gì, chỉ sợ ai ai cũng hiểu.
Nhưng Bạch Bảo Đình lại đặc biệt quy củ, không chỉ không đánh dấu y, mà bình thường cũng chỉ ở bên Lưu Viên Hoa và Cô Mẫn Thảo trêu đùa quậy phá.
Y rất ít có cơ hội một mình ở chung với Bạch Bảo Đình.
Y thật sự vì kích thích người kia mới cố ý diễn kịch với Đàm Châu Kỳn.

Không nghĩ tới, Bạch Bảo Đình không chịu cho y cơ hội.

Lúc trước Đàm Châu Kỳn từng nói, y và Bạch Bảo Đình sẽ không lâu dài, y không có mỹ mạo như Sở Tinh Ninh, không tài hoa như Phó Khải Nghĩa, người như vậy nhà họ Bạch sẽ không chấp nhận vào cửa.
Hiện tại quả nhiên Đàm Châu Kỳn nói trúng rồi.

Bả vai Lệ Giai Quỳnh run lên, hung hăng bóp nát túi bánh kem trong tay, rồi xoay người chạy mất.
Cảnh Nhã Diễm cảm thấy cuối cùng thế giới cũng thanh tịnh rồi, dây thần kinh căng chặt của cô có thể thả lỏng trong chốc lát rồi.
Bạch Bảo Đình lại không vào lớp, ngược lại y liếc mắt nhìn về phía Cảnh Nhã Diễm.
Cảnh Nhã Diễm uể oải ỉu xìu nhìn Bạch Bảo Đình có chút không hiểu được.

Sao y còn không vào lớp? Là phòng học không ấm áp hay ghế ngồi không thoải mái? Đang ở trong phúc mà không biết hưởng.
Đột nhiên Bạch Bảo Đình tức giận nói:
Bà đây còn độc thân.
Cảnh Nhã Diễm: "Ha."
Hå????.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK