Qua một tuần yên ắng, buổi chiều An Linh trở về Bạch gia.
Ông bà Bạch cũng vừa đi du lịch về, trông thấy cô họ rất vui.
- Mộng Linh à, con ở với Phí Chung Hằng có xung đột gì không, thằng bé đối xử với con tốt chứ?
Bà Bạch nhìn cô cảm thấy áy náy.
Con gái út của bà mới hai mươi lăm, bởi vì cô chị trốn hôn nên buộc phải bắt cô em thay thế.
- Mẹ à, đừng lo cho con, tụi con vẫn ổn.
- Vậy thì tốt.
Thấy bà còn ngập ngừng như muốn hỏi gì đó, An Linh liền hỏi thử:
- Có phải mẹ muốn hỏi chị không?
- Hừ...
- Ôi, mẹ đừng giận nữa, chị hai ở bên ngoài đã bắt đầu đi làm, chị rất khỏe và chị cũng rất nhớ cha mẹ đó.
Ông Bạch cũng nguôi giận từ lâu, ông không muốn truy cứu nữa:
- Con bảo nó trở về đi, cha mẹ sẽ không la mắng nó nữa.
An Linh chợt nhớ tới Huỳnh Lỗi, cô liền gật đầu:
- Vâng, con sẽ gọi cho chị.
...
Sáng sớm, khi tới công ty An Linh nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đứng ngay quầy lễ tân.
Cô ta đang tìm Trương Vân Long.
Trương Vân Long nhìn thấy cô ấy lại thoáng vẻ bối rối, cứ lén lút nhìn cô làm An Linh nghi hoặc.
Lúc An Linh nhìn thấy gương mặt của cô gái ở cự ly gần thì nhất thời sửng sốt.
Cô ta quá xinh đẹp.
Cô gái cũng nhìn cô, hai má đã sớm đỏ bừng.
Chờ đến lúc Trương Vân Long trở lại phòng làm việc, An Linh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, trực tiếp hỏi:
- Cô gái đó tìm anh hay tìm Phí Chung Hằng vậy?
Trương Vân Long ấp úng nửa ngày mới nhả ra được một chữ:
- Boss..
- Ồ, vậy có thể nói cho tôi biết một chút được không, ví dụ như cô ấy là ai? Như thế nào đối với Phí Chung Hằng?
Trương Vân Long có vẻ không tình nguyện.
An Linh cười cười:
- Thư ký Long thân mến, nếu anh không nói tôi sẽ tìm thám tử, với cuộc sống hiện giờ thật không quá khó để tìm hiểu một người phải không?
- Được rồi, cô Bạch muốn nghe thì tôi sẽ kể nhưng cô không được tức giận.
- Ok.
....
An Linh vô cùng phiền muộn, trong đầu cô vẫn vang lên câu nói của Trương Vân Long.
" Tiểu thư Lê Kim là con gái ngoài giá thú của nhà họ Lê, là bạn của Boss, bọn họ từ lâu đã là một cặp trai tài gái sắc, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện.
Nhưng từ khi mẹ mất, cô ấy được Lê gia đón về, ở đó chịu mọi giày vò nhưng vì không muốn nhà họ Lê gây ảnh hưởng đến Boss nên cô ấy mãi không chịu theo Boss.
"
An Linh ngồi đó, cảm thấy buồn cười.
Hóa ra mình sống lại lại trở thành nữ phụ.
Nam chính nữ chính đều đã được chọn từ lâu rồi.
Vậy, cô phải làm sao đây? Rõ ràng là vừa mới động lòng một chút mà đã bị giội một ráo nước lạnh rồi.
Nói không tức giận, sao lại không thể tức giận chứ?
Lại nhớ hôm đó Phí Chung Hằng đã nói anh ta không thích cô.
Cô cầm lấy cây bút xoay xoay một lát rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Được rồi, nếu không phải là nữ chính thì mình sẽ giúp nam chính vậy.
Trương Vân Long thấy cô ra ngoài cũng định đi theo nhưng An Linh không cho.
- Anh ở lại xem có chuyện gì thì nói với tôi.
- Vậy còn cô, cô định đi đâu?
- Bí mật.
Trên xe, Nguyễn Thừa và Lưu Hổ nhìn An Linh qua kính, thấy mặt cô không tốt.
Lưu Hổ lo lắng:
- Chị đại làm sao vậy? Có phải bị người khác khi dễ hay không?
Trần Thừa nhìn anh ta cười, ai mà dám khi dễ cô ấy chứ?
An Linh nhăn mặt:
- Đến văn phòng thám tử cho tôi.
Còn hai anh thì làm cho tôi việc này..
...
Một tuần sau, cầm một xấp tài liệu mà bên thám tử gửi.
An Linh xem rất kỹ.
Đọc xong, liền tức giận vỗ bàn.
Trương Vân Long và Hà Công Trung liền giật mình.
Nhìn cô hai mắt bốc hỏa, cả hai không dám tiến đến gần.
An Linh cầm điện thoại gọi đi, một lát sau cô ra ngoài.
Trần Thừa và Lưu Hổ đã chờ sẵn bên ngoài.
Trương Vân Long cũng không dám theo nữa, anh ở lại sắp xếp công việc, còn hơn ba ngày thì Phí Chung Hằng trở về rồi.
Trong xe, Trần Thừa và Lưu Hổ báo cáo cho cô biết nhiệm vụ được giao.
An Linh càng nghe càng tức giận.
- Anh nói là tối nay sao?
- Đúng, tại nhà hàng khách sạn Hoàng Kim trên đường YY.
- Được rồi, tối nay chúng ta sẽ đến đó.
Hai anh chuẩn bị ít dụng cụ nhé.
Chúng ta sẽ chơi trò gậy ông đập lưng ông.
- Tôi biết rồi.
Trời sập tối, An Linh đã thay một bộ đầm đen đầy quyến rũ.
Màu đen tương phản với nước da trắng ngần của cô càng trở nên đẹp mắt.
Ba người bước vào sảnh.
Trần Thừa và Lưu Hổ được phân công nên chia ra.
An Linh một mình đi đến chọn một phòng ăn gần đó.
Bảy giờ tối, cuối cùng người cũng xuất hiện.
Nhà họ Lê hôm nay náo nhiệt nhỉ, kéo nhau đi ăn nhiều người như vậy.
Bất quá, nhà bên kia, nam chính cũng không tồi.
Đúng vậy, hôm nay nhà họ Lê và nhà họ Liêu tổ chức buổi xem mắt này.
Cô muốn phá rối một chút.
An Linh ngồi thu hết cảnh trong phòng ăn bên cạnh vào mắt.
Trần Thừa đúng là được việc phết.
Gắn camera rất được.
Không bị che khuất góc nào.
Chỉ có điều, âm thanh hơi nhỏ.
Cô không nghe rõ.Quan sát một chút, Lê Kim kia hôm nay rất đẹp.
Còn Lê Huệ Huệ với Lê Hoa Hoa bên cạnh thật xấu xí.
An Linh bĩu môi chê bai.
Cô lúc này nhìn người đàn ông phía bàn đối diện.
Anh ta cũng đẹp trai đấy, có điều vẫn không bằng Phí Chung Hằng.
Nghĩ đến đây, cô liền giật mình.
Lại thầm chửi mình một chút.
Sao lại có thể mặt dày tơ tưởng đến chồng người ta chứ.
Đang suy nghĩ thì thấy Lê Kim bước ra ngoài, hai con mắm kia cũng đi theo.
Chắc là đi toilet chăng? An Linh nhấn nút gọi Lưu Hổ.
Anh ta nói ok.
Bây giờ màn hình chuyển qua cảnh trong nhà vệ sinh.
Lê Kim đang nôn.
Có lẽ cô ấy uống rượu không tốt, nên mới dễ say như vậy.
Bên này Lưu Hổ gắn tốt hơn, chắc là trong không gian hẹp nên âm thanh lại rõ ràng.
An Linh nghe thấy tiếng nói của Lê Hoa Hoa:
- Ôi, sao lại nôn nhiều như vậy, em uống chút nước lọc sẽ thoải mái hơn này.
Cô ta đưa chai nước suối cho Lê Kim.
Cô ấy liền uống.
Hôm trước Trần Thừa theo dõi Lê Huệ Huệ phát hiện cô ta mua thuốc gì đó, lúc cầm trên tay lại nhìn ngó xung quanh vài lần.
Chắc không phải đã bỏ thuốc vào chai nước kia chứ?
Và trên màn hình, An Linh trông thấy Lê Kim đang dựa vào vai của Lê Hoa Hoa.
Dáng vẻ như đã ngủ.
Quả nhiên là bị bỏ thuốc rồi.
Rất nhanh, có hai người mặc đồ phục vụ vào khiên cô ấy đi.
An Linh không còn nhìn thấy nữa.
- Móa...
Cô nhấn nút gọi cho Lưu Hổ và Trần Thừa rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Nhưng vì động tác quá nhanh mà va trúng vào một người.
Một mùi gì đó thoang thoảng tràn vào mũi.
An Linh ngẩng đầu lên thì phát hiện người này là anh trai xem mắt kia.
Trong đầu chợt suy nghĩ cảm thấy Lê Kim vừa ngất mà anh ta lại đi ra.Cô thoáng hoảng hốt, liền chặn anh lại:
- Anh muốn đi đâu?
Liêu Nguyên ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt, anh nhớ hình như anh chưa thấy cô bao giờ, mà sao cô gái này lại vô duyên vô cớ chặn đường anh.
- Cô là ai?
An Linh nghe anh ta hỏi liền xấu hổ, khi không lại gây sự với người ta.
Lại suy nghĩ bậy rồi, cô vội vàng tránh ra:
- Thật xin lỗi, là tôi đã nhầm anh với người khác.
Xin mời.
Liêu Nguyên nhìn cô một lúc rồi bước qua.
Anh muốn đi vệ sinh thôi mà.
Lúc này, điện thoại reo vang, cô bắt máy nghe thì biết được Trần Thừa và Lưu Hổ đã tìm được phòng có Lê Kim trong đó.
Cô ấy hình như đã trúng thuốc gì rồi.
An Linh cả kinh liền nhấc chân vội vã đi đến đó.
Cô gặp Lưu Hổ ở góc khuất cầu thang bộ liền đi đến núp cùng.
- Trần Thừa đâu?
- Anh ấy đi quan sát thêm rồi.Bên chỗ Lê Hoa Hoa ấy.
- Vậy, Lê Kim ở phòng nào?
Lưu Hổ dẫn cô đi.
Vừa tới cửa phòng liền nhìn thấy một người đàn ông mập mạp đang mở khóa vào trong.
Ngay khi ông ta bước một chân vào, An Linh và Lưu Hổ đã chạy tới kịp, đồng thời cô lấy chân dùng hết sức đạp ông ta ngã vào trong.
Lưu Hổ đóng cửa lại.
Người đàn ông mập mạp không có phòng bị nên bị té trên sàn, ông ta hết sức kinh ngạc nhìn hai người lạ trước mắt:
- Hai người là ai sao lại ở phòng tôi?
An Linh nhìn thấy trên giường, một cô gái đang nằm ở đó, hai mắt nhắm nghiền nhưng thân thể cứ run rẩy mãi.
Đúng là Lê Kim.
An Linh tức giận nắm lấy cổ ông ta hỏi:
- Cô gái trên giường là sao? Ai cho phép ông động vào cô ấy?
Người đàn ông hoảng sợ xua tay:
- Tôi chỉ thuận mua vừa bán thôi mà, vào khách sạn chuyện này không phải là bình thường sao, bất quá tôi không biết cô ta quen biết với các người.
Nếu muốn hỏi tội thì đi tìm quản lý ấy.
Giằng co một hồi, An Linh hiểu ra, chính là Lê Hoa Hoa.
Cô ta đã đem Lê Kim trở thành gái gọi.
Cô bảo người đàn ông mập mạp ở lại trong phòng không được lên tiếng, còn cô và Lưu Hổ đưa Lê Kim đi.
Còn hứa hẹn sẽ bù cho ông ta một cô khác.
Lê Kim được đưa qua phòng kế bên nằm nhưng bây giờ cả người cô đang nóng hổi.
Miệng còn mấp máy rên khẽ.An Linh kiếp trước đã từng thấy qua nên rất nhanh liền biết cô bị bỏ thuốc k1ch d*c.
Mà đang trong trạng thái cần được thỏa mãn.
Lưu Hổ hoang mang hỏi:
- Chị đại, giờ chúng ta làm sao đây?
An Linh tìm kiếm một vòng rồi nói:
- Trong phòng tôi thấy có chanh, anh ở đây làm ly chanh nóng cho cô ấy, tôi ra ngoài tìm bác sĩ.
- Vâng.
An Linh bước ra khỏi phòng, trong đầu đang tính toán tìm quản lý khách sạn để hỏi nhưng khi cô chạy ngang qua một người lại ngửi thấy mùi hương quen.
Là người đàn ông xem mắt.
Cả người anh ta là mùi bạc hà nhẹ xen lẫn mùi thuốc.
Ôi...
An Linh túm lấy cánh tay Liêu Nguyên kéo đi.
Anh ngỡ ngàng chưa kịp lên tiếng thì đã bị kéo đến trước một căn phòng..
Danh Sách Chương: