Lạc Phi Phi hào hứng kéo Mạc Uyển Dư về phía nhà hàng, hôm nay khoa của các cô tổ chức liên hoan.
Mạc Uyển Dư vốn không muốn đi nhưng Lạc Phi Phi nhất quyết muốn tham gia náo nhiệt.
Mạc Uyển Dư đành phải đi theo trông chừng, nếu không con bé Lạc Phi Phi này sẽ lại uống đến không biết chừng mực, sẽ làm ra trò hề gì đó.
Lạc Phi Phi kéo cô vào một góc, vừa ngồi xuống đã quay sang tíu tít luôn miệng với mấy người bạn xung quanh.
Đinh Mộc, cậu biết Cao Phong chứ, hotboy khoa bên cạnh đó.
Là bạn tốt của tớ, từ giờ cũng là bạn tốt của cậu.
Lạc Phi Phi thấy Mạc Uyển Dư vẫn cứ im lặng từ lúc đến nên kéo cô tới tham gia náo nhiệt cùng mấy ngừoi bạn.
Xin chào.
Mạc Uyển Dư cũng chỉ chào hỏi một câu xã giao, sau đó lại ngồi yên lặng ở chỗ của mình, nhìn Lạc Phi Phi đang quẩy hết mình phía xa, cô lắc đầu thở dài, cũng may cô đồng ý đi cùng, nếu không con bé Lạc Phi Phi kia sẽ không có ai tin cậy bên cạnh trông trừng nữa.
Trước mặt có một bàn tay thon dài đặt chai nước xuống trước mặt cô, Mạc Uyển Dư đưa mắt nhìn sang thì thấy Cao Phong khẽ cừoi
Cậu uống nước đi, mấy ngừoi này chỉ bận uống bia rựou thôi.
Cảm ơn.
Mạc Uyển Dư cũng không khách sáo nữa, cô cũng đang muốn uống nước, nhưng nhìn quanh căn phòng này, thứ có thể uống được cũng chỉ có bia rượu.
Mạc Uyển Dư nhìn thấy Cao Phong cũng cầm một chai nước lên uống, hẳn là buổi tối này cậu chưa động tới giọt bia rượu này.
Mạc Uyển Dư thầm khen trong lòng, lối sống cũng lành mạnh đó chứ.
Cuối cùng Lạc Phi Phi cũng say, mọi ngừoi chào tạm biệt nhau, từng tốp rời đi.
Mạc Uyển Dư vất vả dìu cô bạn say khướt, còn đang quậy phá, chút nữa thì cả hai cùng ngã xuống, may mà có Cao Phong kịp thời đỡ được.
Để tớ đỡ cho.
Cao Phong kéo lấy Lạc Phi Phi, nhưng cô bạn vẫn còn đang chưa thoát ra được cuộc vui, cả ngừoi vùng vẫy cuối cùng Cao Phong phải cõng cô bạn lên cô mới chịu yên ổn.
Cao Phong trộm nhìn Mạc Uyển Dư, trầm mặc đi được vài bước muốn lên tiếng đánh vỡ bầu không khí im lặng này nhưng không đủ dũng khí, lại nhuốt những lời định nói vào trong bụng.
Cậu ấy say như vậy ở một mình có sao không?
Mạc Uyển Dư lên tiếng, cô đã hiểu nhầm quan hệ của hai ngừoi này, cô muốn nói vậy để Cao Phong có muốn ở lại chăm sóc Lạc Phi Phi thì cũng sẽ không thấy lúng túng.
Để cậu ấy ngủ một giấc là được, không sao đâu, lúc nãy cậu ấy đã uống thuốc giải rượu rồi.
Mạc Uyển Dư gật đầu, thầm nghĩ cậu trai này thẳng thắn quá, chẳng tinh ý nhận ra ám chỉ của cô gì cả.
Nhưng như vậy lại ghi thêm điểm trong mắt cô, Mạc Uyển Dư lén nhìn Cao Phong một cái, cho thêm điểm.
Mạc Uyển Dư kéo tay Lạc Phi Phi ra, dùng tay cô bạn để mở khoá cửa, sau khi lau mặt giúp cô bạn, lại đắp chăn lại kỹ càng, Mạc Uyển Dư mới định rời đi.
Ra tới phòng khách vẫn thấy Cao Phong đang ngồi đó, nhìn chăm chú vào điện thoại
Cậu chưa đi à?
Cao Phong nghe thấy tiếng, cất điện thoại đi, đứng dậy
Muộn quá rồi, để tớ đưa cậu về, dạo này buổi tối không an toàn.
Tớ cũng ở gần đây thôi, không cần phiền cậu như vậy.
Dù sao tớ cũng phải về nhà mà, đi cùng cậu một đoạn.
Vậy đi thôi, Phi Phi ngủ rồi.
Cao Phong thả chậm bước chân để cùng nhịp với bước chân của Mạc Uyển Dư.
Suốt quãng đường cô không nói gì cả, cậu cũng không lên tiếng.
Nhưng chỉ cần im lặng đi bên cạnh cô như vậy, trong lòng cậu cũng đủ vui như nở hoa rồi.
Dù bên cạnh có ngừoi đi cùng, Mạc Uyển Dư cũng chẳng thấy ảnh hưởng gì đến mình.
Cao Phong rất biết chừng mực, đi cách cô hơn một cánh tay.
Hai ngừoi chầm chậm đi dứoi ánh đèn đường lập lờ..
Danh Sách Chương: