Chương 12
TÌM GIÁO VIÊN NÓI CHUYỆN
Giờ nghỉ trưa, hành lang căn bản không có người, trên cửa nhà vệ sinh nữ treo biển đang sửa chữa.
Thế nhưng bên trong lại truyền ra tiếng một tát chát chúa, cùng với giọng điệu bực tức đầy kiềm chế của Cố Hân Lam: “Có phải chúng mày muốn chết không?! Thế mà dám tìm người bên ngoài tới đối phó với Chu Kiều, coi lời của tao như gió thổi qua tai à?!”
Có đánh chết cô ấy cũng không thể ngờ người bên cạnh mình sẽ ra tay với Chu Kiều.
Nếu như tối hôm đó cô ấy tới muộn vài bước thì rất có khả năng Chu Kiều sẽ xong đời!
Vừa nghĩ tới đây, cô ấy lại tát thêm một cái, tát mạnh đến mức khiến người kia ngã ra đất.
Mấy cô học sinh đứng đối diện Cố Hân Lam sợ tới run rẩy, cô học sinh bị đánh che nửa mặt, trong mắt ngấn lệ.
Cố Hân Lam nhìn mấy người, lòng bàn tay bỏng rát. Cô ấy trầm mặc một lúc, cuối cùng nhắm mắt lại, khó chịu nói: “Đi xin lỗi, đi xin lỗi Chu Kiều đi.”
Cô ấy nghĩ, rốt cuộc thì chuyện vẫn chưa có gì, nếu làm ầm ĩ lên thì đối với ai cũng không tốt, còn không bằng giải quyết riêng.
Thế nhưng điều khiến người ta bất ngờ chính là, cô học sinh bị đánh kia lại mạnh miệng từ chối: “Em không! Em không xin lỗi nó đâu! Rõ ràng là nó không đúng, dựa vào cái gì mà em phải xin lỗi nó!”
“Có phải mày...”
Cố Hân Lam tức giận, lại giơ tay lên một lần nữa, không ngờ vào lúc này cửa nhà vệ sinh lại bị đẩy ra.
Cố Hân Lam không nhịn được đang định quay đầu sang đuổi đối phương đi, thế nhưng khi nhìn thấy người đi tới thì trợn tròn hai mắt: “Cậu, sao cậu lại vào đây? Rõ ràng bọn tớ đã treo bảng ở ngoài...”
Chu Kiều vô ý xông vào: “Không có bảng.”
Cố Hân Lam nhìn về phía cửa, đúng là không thấy bảng đâu nữa, chắc đã bị lấy xuống.
“Tớ không biết các cậu đang bận, quấy rầy rồi.”
Chu Kiều nói xong thì chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Cố Hân Lam gọi lại: “Chờ một chút!”
Hình như vẻ mặt của cô ấy có hơi nghiêm trọng.
Chu Kiều lẳng lặng đứng chờ ở đó.
Sau mấy giây trầm mặc, Cố Hân Lam mới mở miệng: “Tối hôm đó, người bao vây cậu, là do bọn họ dùng tiền thuê. Xin lỗi, là tớ không quản lý tốt bọn họ, đã gây phiền phức cho cậu rồi.”
Cô học sinh kia cuống lên, tức giận nói: “Chị Lam, dựa vào cái gì mà chị lại xin lỗi nó! Phải xin lỗi thì cũng là nó xin lỗi chị! Nếu không phải vì nó thì chị cũng không đến mức bị phạt!”
Cố Hân Lam hung dữ lườm cô ta một cái: “Mày im miệng! Việc tao làm từ lúc nào phải cần mày nói nọ kia hả!”
Cô học sinh kia không cam lòng, ngậm miệng lại.
So với dáng vẻ láo nháo của bọn họ, Chu Kiều lại chỉ hỏi một câu: “Phạt cái gì cơ?”
Cố Hân Lam cười ha ha giảng hòa: “Không có chuyện gì, cậu đừng nghe chúng nó nói lung tung.”
Cô học sinh kia khinh thường hừ một tiếng: “Chị Lam, chị cũng không cần phí công che giấu, người này vốn chẳng thèm để ý tới chị! Mấy hôm nay chị không tới trường mà nó căn bản không hỏi đến chị một câu. Trong lớp ầm ĩ như thế mà nó cũng thờ ơ, chẳng có động thái gì! Chị đánh nhau vì nó, tranh luận vì nó, thế nhưng người ta chỉ coi chị như kẻ coi tiền như rác thôi!”
“Im mồm!”
“... Thế nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nhìn hai người bọn họ như đang chọi gà, nói mãi chẳng chịu nói trọng điểm, khuôn mặt trước nay vốn lãnh đạm của Chu Kiều cuối cùng đã lộ ra vài phần nóng ruột.
Từ trước tới nay cô không phải là một người tốt tính.
Nếu như không phải hiện thực khiến cô không thể không thu liễm lại thì cô căn bản sẽ không có dáng vẻ như thế này.
“Cậu không cần phải để ý tới chúng nó, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, đi thôi, về lớp.”
Cố Hân Lam muốn kéo người đi, thế nhưng Chu Kiều vẫn đứng nguyên tại chỗ, trực tiếp hỏi: “Sao Cố Hân Lam muốn đánh nhau vì tôi?”
Thấy không kéo được người, Cố Hân Lam chỉ có thể dùng ánh mắt để âm thầm cảnh cáo.
Cô học sinh kia bất đắc dĩ chỉ có thể không cam lòng, nhỏ giọng làu bàu: “Vốn dĩ mày không coi chị Lam là người mình, bây giờ giả vờ giả vịt cái gì!”
“Không phải giả vờ, chỉ là muốn biết rõ sự thật.”
“Sự thật chính là, chị Lam của chúng tao vì mày mà phải chịu phạt, bị ghi vào học bạ!” Cô học sinh kia bị dáng vẻ lạnh nhạt của Chu Kiều làm cho không thể nhịn nổi.
“Im ngay, tao bảo mày im!”
Cố Hân Lam xông tới muốn bịt miệng cô gái, nhưng vừa xông tới, dưới chân đã khựng lại.
Cổ áo phía sau lưng cô ấy bị Chu Kiều dễ dàng túm lại.
Đồng thời, giọng điệu của Chu Kiều vẫn bình bình như cũ: “Nói tiếp đi.”
Cô học sinh kia thấy chị Lam của mình bị Chu Kiều xách như xách gà con, thậm chí còn chẳng giãy giụa được, không khỏi sững sờ.
Không hiểu sao, cô gái này sinh ra một loại cảm giác, đây mới là chị đại của bọn họ.
“Nói tiếp.”
Cô học sinh kia bị một câu này nhắc nhở nên mới tiếp tục nói: “Hôm đó có người đứng trước cửa sổ nói xấu mày, nói mày trốn học ra ngoài là để hú hí với đàn ông, muốn đàn ông. Còn nói, mày xấu như thế, coi như đeo khẩu trang, nằm trên giường, giang... Dù sao chính là có cho cũng không ai muốn, sau đó chị Lam nghe không nổi, đấm một phát gãy mũi thằng đó, cuối cùng chị Lam lại phải chịu phạt. Hiện giờ đám học sinh lớp A1 đang vỗ tay vui mừng, nói phạt rất hay, còn tuyên truyền khắp nơi.”
Chu Kiều ngẩn ra, cô hơi ngạc nhiên nhìn người ở bên cạnh.
Rõ ràng cô rất bất ngờ vì chuyện này.
Cố Hân Lam ngại ngùng gãi đầu: “Miệng thằng đó quá bẩn, tớ thay cha mẹ nó giáo dục lại.”
Đây coi như là thừa nhận.
Chu Kiều phức tạp nhìn người bên cạnh, sau đó buông lỏng tay.
“Đi thôi.”
Cố Hân Lam vội vàng gật đầu không ngừng: “Đúng! Đi đi đi, mau đi học, tránh bị giáo viên phạt.”
Cô học sinh kia khinh bỉ xì một tiếng, giống như thái độ của Chu Kiều đã sớm trong dự đoán của cô ta.
Lúc bọn họ đều đi theo hướng về lớp, Chu Kiều lại đứng ở cửa, nói: “Không về lớp, tới văn phòng giáo viên.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cố Hân Lam sững sờ: “Tới đó làm gì?”
“Đi nói chuyện với giáo viên.” Chu Kiều không quay đầu, ném lại một câu rồi đi thẳng về phía văn phòng.
Chỉ để lại đám gà con đứng ngây ra tại chỗ.
Nói chuyện với giáo viên?
Cô thật lòng sao?
*
Lúc này Du Thương đang đứng trước bàn làm việc của giáo viên chủ nhiệm lớp A1, Đường Thanh Như. Anh ta cầm một bài thi trong tay, nói: “Cô Đường, cô nói xem có phải đề này bị sai đúng không?”
Anh ta nói thẳng giữa đám đông như vậy khiến sắc mặt Đường Thanh Như lập tức khó coi: “Thầy Du, anh nói lời này không có ý nghĩa nhỉ? Tôi làm giáo viên thi đấu rất nhiều năm rồi, có đề thi đấu nào chưa từng thấy đâu. Anh mới vào trường còn chưa tới nửa năm, hơn nữa lần này hai trường thi đấu, lớp anh cũng không tham dự. Anh không cần phải để ý những chuyện này mà hãy cố gắng quản lý đám học sinh của lớp anh đi.”
Du Thương lúng túng vì đột nhiên bị cô ta đâm chọc như vậy.
Anh ta vốn chỉ muốn tới trao đổi về đề bài một chút mà thôi, không hiểu sao lại đắc tội cô giáo này.
Anh ta còn định mở miệng, trùng hợp lại bị Chu Kiều tiến vào văn phòng ngắt lời: “Thưa thầy.”
Du Thương vừa thấy cô, cũng không kịp nhớ tới đề bài nữa mà đặt bài thi trong tay xuống, hỏi: “Là Chu Kiều à, em có việc gì không?”
Chu Kiều đi tới trước bài làm việc của anh ta, tuy giọng nói vẫn lạnh nhạt, nhưng lại rất lễ phép, cô hỏi: “Em muốn tới hỏi một chút, liên quan tới chuyện Cố Hân Lam đánh người ạ.”
Đường Thanh Như ở bên cạnh nghe xong thì nhíu mày, chen lời: “Không phải chuyện này đã sớm xử lý xong rồi à, còn cái gì hay mà hỏi.”
Chu Kiều nhướng mày, nhìn cô ta: “Em muốn biết bạn ấy đánh người vì lý do gì.”
Đường Thanh Như nói với giọng điệu khinh bỉ: “Lớp A7 đánh người không phải là chuyện bình thường như cơm bữa à, lại còn cần lý do sao? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy đó.”
Du Thương làm chủ nhiệm lớp A7 tỏ ra lúng túng, thế nhưng anh ta ngại học sinh của mình còn đang ở bên cạnh nên chỉ có thể kiên nhẫn trả lời: “Thật ra thầy đã hỏi qua, nhưng dù thế nào em ấy cũng không chịu nói.”
Chu Kiều điềm tĩnh: “Bởi vì không chịu nói nên thầy cô cứ xử phạt bạn ấy, có phải quá vội vàng hay không? Dù sao kháng cự cũng không đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận.”
“Không phải ngầm thừa nhận, mà là nhân chứng, vật chứng đều có, thế nên cũng không phải vội vàng!” Đường Thanh Như rất thiếu kiên nhẫn với hành vi dây dưa không ngừng của Chu Kiều, thậm chí còn cay nghiệt nói thầm một câu ở cuối: “Đúng là nực cười, học sinh lớp A7 mà cũng xứng để nói tới luật pháp gì đó.”
Lời này khiến Du Thương biến sắc: “Cô Đường này, câu này của cô có phải rất quá đáng không!”
“Tôi nói sai à?” Đường Thanh Như không hề để ý, nói.
“Nói sai rồi.” Chu Kiều dừng lại, dường như cô sợ nói vậy không lễ phép nên vô cùng hiểu ý bổ sung thêm một câu: “Điều thứ nhất hiến pháp đã nói rõ, pháp luật bảo vệ quyền lợi của mỗi công dân.”
Trong phòng làm việc nhất thời rơi vào sự yên tĩnh chết chóc.
Ngay cả Đường Thanh Như cũng sửng sốt.
Danh Sách Chương: