• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con trai út nhà họ Cố là do mẹ kế của Cố Văn Ngạn sinh ra, trông rất đáng yêu, còn nhỏ lại biết làm nũng, suốt ngày dỗ ông nội Cố cười toe toét. Vẫn đang học mẫu giáo, đã nhận được 5% cổ phần của Cố thị.

 

So với họ, Cố Văn Ngạn quá bình thường.

Bình thường đến mức ngay cả bảo mẫu trong nhà cũng không ưa cậu ta.

Trẻ con trong giới từ nhỏ đã bị người lớn tai nghe mắt thấy mà học thói nịnh trên đạp dưới, đều không thích kết bạn với Cố Văn Ngạn.

Lần đầu tiên tôi gặp Cố Văn Ngạn, là trong một bữa tiệc.

Là con gái độc nhất nhà họ Kiều, người muốn giao thiệp với tôi thật sự quá nhiều.

Tôi mệt mỏi đối phó, trốn ra sân thượng ở vườn sau để tìm chút yên tĩnh.

Cố Văn Ngạn cũng ở đó.

Nhưng cậu ta là vì vừa bị người ta đẩy xuống hồ bơi trêu chọc, toàn thân ướt sũng, mới phải rời khỏi tiệc.

Đáng buồn là, cậu ta ngay cả một phòng nghỉ riêng cũng không có.

Thế là, tôi cho cậu ta mượn phòng mình để thay đồ, lại thay cậu ta ra mặt.

Từ đó về sau, cậu ta thường xuyên đến tìm tôi bầu bạn.

Giữa vô số gương mặt giả tạo, tôi không thể từ chối đôi mắt chân thành lấp lánh kia của cậu ta.

Nhờ có tôi, Cố Văn Ngạn ở nhà họ Cố cũng được coi trọng hơn.

Mà mỗi lần cậu ta có cơ hội thể hiện tài năng, đều sẽ lập tức như dâng bảo vật mà mang phần thưởng đến cho tôi.

Tôi tưởng chúng tôi là bạn tốt nhất, lại không ngờ từ đầu đến cuối chỉ toàn là lợi dụng.

“Sao vậy?”

Cậu ta đưa tay huơ huơ trước mặt tôi, nhíu mày.

Tôi cụp mắt xuống, hít sâu một hơi.

“Không có gì.”

“Chỉ là đang lo lắng chuyện công ty.”

“Tình hình của bố tôi, e rằng không giấu được bao lâu.”

Cậu ta im lặng một lát, chậm rãi nói.

“Chi Hạ, thật ra nếu em bằng lòng…”

“Liên hôn là cách ổn định tình hình nhanh nhất.”

“Có nhà họ Cố chống lưng, cho dù bác trai không ở bên cạnh em, cũng không ai dám tùy tiện hành động.”

Lần này, tôi không giằng tay cậu ta ra.

Mà nói ra những lời thoại tôi và Phó Tây Quyết đã chuẩn bị sẵn.

Đồng ý quá nhanh ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ, điều chúng tôi cần làm là để cậu ta tưởng rằng mình mới là thợ săn.

“Cậu nói đúng, trước khi bố tỉnh lại công ty cần có người chủ trì đại cục.”

“Văn Ngạn, đầu óc tôi bây giờ thật sự rất rối loạn.”

“Tôi sẽ suy nghĩ, cho tôi chút thời gian được không?”

Sau khi Cố Văn Ngạn rời đi, tôi lập tức điều động đội ngũ y tế của cậu ta đi nơi khác, trong đêm bí mật đưa bố tôi ra nước ngoài kiểm tra.

Kiếp trước, bố tôi chính là dưới sự điều trị của bệnh viện Cố thị mà bệnh tình ngày càng nặng.

Cậu ta còn tàn nhẫn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK